Đặc Công Hoàng Phi

Chương 164: Mệnh treo một đường




Edit: Hami

Beta: Sakura

Đám người gia chủ Lâu Tinh đang cố thủ tại mật địa, nhất thời trong lòng đều run lên, xong rồi, bị phát hiện rồi.

Người áo đen này rất mạnh đã tìm thấy chỗ này.

“Chú ý trận thế, chuẩn bị.” Gia chủ Lâu Tinh thấy vậy trên mặt hiện lên sự nghiêm túc cũng không để ý việc bại lộ thân hình, rống lớn nói.

Lập tức, bị khí thế của người áo đen và Cự Long lấn áp, trong nháy mắt đám người Quân Vân, Phi Vũ quốc vương kinh hãi, lập tức ổn định lại.

Nhất tề đứng vững phương vị, bước chân gắt gáo chôn chặt nơi mình đứng.

Năm người, đứng ở năm phương hướng vững vàng chiếm cứ ở ngoài mật thất hình thành vòng phòng hộ.

Khi năm người đồng loạt đứng vững một tia sáng như ẩn như hiện, lại bắt đầu bao bọc xung quanh mật thất.

Trong mật thất tu luyện của gia chủ Lâu Tinh.

Vốn nơi này trong tông môn Lâu Tinh được coi là vị trí tương đối bí mật, bình thường căn bản là không tìm được.

Tuy nhiên, hiện tại cả tông môn bị hủy, nơi đâu cũng là tử khí.

Mà nơi này lại loáng thoáng hiện lên ánh sáng màu vàng, dưới ánh mặt trời cũng rất chói mắt.

Người áo đen nhìn xuống chỗ ánh sáng vàng kim bắt đầu khởi động thì khóe miệng khẽ nhếch lên lạnh lùng cười.

Lúc này tay trên lưng cốt long màu đen bắn ra.

Cốt long kia nhất thời há miệng, thổi một ngụm cuồng phong đi ra ngoài.

Long tức kinh người, đi qua nơi nào cho dù không có tử khí hỗn loạn tràn lan, nhưng lực lượng cũng vô cùng cường hãn.

Trong nháy mắt, tông môn Lâu Tinh bị tàn phá giống như đã trải qua một trận vòi rồng.

Tất cả gạch ngói vụn bể tan tành, tường đổ, toàn bộ nổi lên, hướng bốn phương tám hướng bay đi, mang theo bụi đất đầy trời.

Cuồng phong quét qua, khi mọi việc chấm dứt thì đã không thấy tường thành của tông môn Lâu Tinh đâu cả.

Cả đỉnh núi một mảnh trơn bóng, chỉ còn lại có cỏ cây khô héo và đất đai.

Cùng với hỗn loạn ở phế tích, lúc này mỗi lần phế tích bị dọn dẹp sạch sẽ thì mật địa luyện công của Lâu Tinh tông chủ cũng bị hiện ra.

Cứ như vậy hoàn toàn bại lộ ở trước mặt người áo đen.

Người áo đen nhìn từ trên xuống dưới chỗ này vốn là khối mật thất rất ẩn mật dưới đất, chiếm diện tích không phải là rất lớn, cùng với ngoài mật thất là năm người đứng dàn trận, trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe.

Giọng nói rất dịu dàng: “Bổn Tôn còn tưởng rằng các ngươi chạy đâu rồi, thì ra là ở chỗ này tạm thời nước tới chân mới nhảy. Ha hả, xem ra là có cái gì có thể khắc chế võ công của bổn tôn thì các ngươi mới tu luyện kịch liệt như vậy.”

Nói đến đây, người áo đen chậm rãi nở nụ cười: “Song, xem ra vận khí của bổn Tôn thật đúng là không tệ.

Vân Thí Thiên, Quân Lạc Vũ, các ngươi tính toán kỹ lưỡng, nhưng hôm nay lại thất bại trong gang tấc rồi, Bổn Tôn sẽ tới giúp các ngươi tu luyện.”

Dứt lời, thay đổi nụ cười dịu dàng, ngửa đầu cười như điên.

Vân Thí Thiên, Quân Lạc Vũ, hai người vốn là khó chơi nhất.

Lúc này lại đang tu luyện, nhìn tình huống này hẳn là còn chưa xuất quan.

Ha ha, này thật là ông trời hậu đãi hắn.

Lúc này để cho hắn phát hiện tìm tới đây.

Muốn luyện thành thứ gì để đối phó hắn, hừ, mơ tưởng.

Trong tiếng cười điên dại, người áo đen mạnh mẽ ngồi xuống cốt long màu đen: “Đi, phá hủy hết thảy cho ta.”

“Ngao. . . . . .” g nhất thời thân thể cao lớn của cự long kia không cần tử khí, trực tiếp dựa vào thân thể cường hãn, quất một đuôi quét tới mật thất nho nhỏ.

Gia chủ Lâu Tinh đứng vững ở trận thế ngũ mang tinh chủ.

Lúc này vừa thấy Cự Long cường công mà đến, lập tức khoanh chân mà ngồi, hai tay hợp lại, một đạo ánh sáng màu vàng lập tức từ trên người bà trút vào trận pháp trước mặt.

Nho nhỏ ngũ mang tinh trận, lập tức từ ngũ phương bay lên ra ánh sáng màu vàng kim, trong thời gian ngắn bao phủ tại mật thất.

“Oanh.” lực lượng của đuôi rồng rất kinh người.

Ở bên trong kim quang hiện ra, cốt long quất một đuôi oanh tạc đánh lên mật thất.

Phóng ra công kích vật lý cường hãn.

Màn hào quang ở trước mặt Cự Long khổng lồ quả thật nhỏ bé không đáng giá nhắc tới nhưng chỉ là khẽ lay động rồi lại hoàn hảo không có gì.

Đầy đủ như lúc ban đầu, một chút vết rách cũng không có.

“Hum.” Người áo đen ngồi ở trên người Cự Long, thấy vậy khẽ giương mi lên “Xem ra Bổn Tôn còn hơi coi thường các ngươi.

Cũng đúng, đường đường là một trong lục đại tông môn lánh đời, làm sao mà ngay cả đánh trả lại cũng không có.”

Dứt lời, mũi chân của người áo đen gõ lên cốt long màu đen: “Đã như vậy, thì không cần nương tay thủ hạ lưu tình, đi, phá hủy cho ta.”

Giọng nói lạnh như băng vang dội ở phía chân trời, nhất thời Cốt long màu đen kia ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng.

Ngay sau đó long thân khổng lồ mạnh mẽ quanh quẩn mà động, một đầu lao xuống màn hào quang bao phủ mật thất

Vòi rồng khổng lồ mở ra.

Bộ dạng dữ tợn và khí thế hung mãnh kia, hình như một ngụm sẽ nuốt trôi cái mật thất.

Gia chủ Lâu Tinh biết đầu rồng cùng đuôi rồng, hai thứ công kích này hoàn toàn không thể đánh đồng.

Lúc này, đầu rồng kia gào thét mà đến, nhất thời hai tay càng phát ra hợp lại, toàn thân bao phủ ánh sáng chói mắt.

“Oanh.” Cự Long gào thét tới, đầu rồng khổng lồ, dữ tợn giương nanh vuốt, vững vàng đánh vào màn hào quang đang bao bọc mật thất.

Lực lượng cường đại, cơ hồ khiến trong lòng mọi người run sợ.

Chỉ nghe oanh một tiếng va chạm kịch liệt kinh thiên động địa vang lên.

Các hạt bụi va chạm nhau hình thành những hạt bụi lớn bay lên không trung, bên trong cự long tàn sát bừa bãi, khí tức tản ra khắp nơi, bui đất văng vãi mọi ngóc ngách.

“Phốc.” Đứng mũi chịu sào, gia chủ Lâu Tinh bị lực lượng cường đại đánh vào, một ngụm máu tươi điên cuồng bắn ra, nhiễm đỏ màn hào quang trước mặt bà.

Bốn người khác, Phi Vũ quốc vương, Quân Nhiêu Thiên, Quân Vân, Vân Khung, cùng với trình độ thân hình khác nhau, cơ hồ đều bị chấn động rời đi ngũ mang tinh trận pháp.

Màn hào quang màu vàng kia đang kịch liệt phóng ra, run rẩy không ngừng, thật giống như sẽ lập tức bể tan tành.

“Tông chủ, chống đỡ.” Nhìn thấy màn hào quang không ngừng lóe lên, ngược lại Vân Khung không có đấu khí trạng thái hơi tốt một chút, không khỏi gấp gáp kêu to.

Nếu gia chủ Lâu Tinh không chịu đựng được, vậy bọn họ. . . . . .

“Chống đỡ, chống đỡ. . . . . .” Cùng lúc này, bốn phương đám người Phi Vũ quốc vương cũng cấp kêu to.

“Rống. . . . . .” Mà đang lúc này màn hào quang trong nháy mắt tràn ngập nguy cơ đột nhiên từ dưới Phiêu Miểu Phong theo tiếng Cự Long gào thét từ dưới đất phá không ra, trực tiếp xuyên thấu trước mặt trời cao.

Trong nháy mắt Cốt long màu đen sửng sốt.

Lực lượng cuồng mãnh lập tức bị trừ khử.

Gia chủ Lâu Tinh thấy vậy hít sâu một hơi, kim quang trên người lần nữa mạnh hơn.

Tiếp tục đem màn hào quang chống đở không cho nó nứt ra.

“Sống Long?” Trong nháy mắt người áo đen kinh ngạc, đè ép cốt long màu đen khẽ run, quay đầu nhìn phía trong núi.

“Cút. . . . . .” Một tiếng rồng ngâm rất to từ mặt đất thẩm thấu đi ra ngoài, long uy khổng lồ kia từ dưới đất bốc lên, tràn ngập một mảnh trời đất. Chúng cảm giác được phía trên không phải là đồng loại, rồi lại có chút hơi thở của đồng loại.

Khi cự long kia rống to thì cốt long màu đen càng run sợ hơn.

Dù đã chết rồi nhưng vẫn e ngại đồng loại Sống Long.

“Thật tốt quá, nhóm cự long lên tiếng, vậy thì không sợ bọn họ nữa.” Quân Nhiêu Thiên sờ soạng lau mồ hôi trên trán.

Bọn họ có hai cái Cự Long, cốt long này chỉ có một mình, không sợ, không sợ.

Đồng thời, Phi Vũ quốc vương và Quân Vân chờ cũng thở dài một cái.

Người áo đen đứng sừng sững ở trên không trung, nghe được Cự Long gầm thét, nhíu chặt hai hàng chân mày lại.

Ban đầu hắn quan tâm cái phương hướng này, cũng bởi vì cảm thấy long uy.

Mà bây giờ, lại thật sự có hai con sống Long ở trước mặt của hắn.

Chết tiệt, trên đại lục này lại thật sự có sống Long.

Mặt mày lãnh chìm kia bén nhọn ánh mắt cơ hồ phải xuyên thấu qua Phiêu Miểu Phong Lâu Tinh đại trận.

Hai cái Sống Long, vậy hôm nay hắn không chiếm được phần thắng rồi.

“Còn chưa cút. . . . . .” Tiếng rồng ngâm khổng lồ lại là một tiếng xuyên thấu ra, chấn vang ở trên bầu trời.

“Nguy rồi, đừng cho chúng nó kêu lên, sẽ hỏng bét.” Ngay trong tiếng gầm thét của cự long này, đột nhiên Vân Khung kịp phản ứng, sắc mặt nhất thời biến đổi.

Mà đang lúc Vân Khung thấp giọng ra khỏi miệng, vốn sắc mặt nghiêm trọng thì người áo đen đột nhiên cười.

“Thì ra là bị phong ấn ở bên trong, thật đúng là dọa ta, ha hả.” Âm thanh ôn nhuận truyền ra, lại làm cho đám người Quân Vân đang thở phào nhẹ nhõm thì nhất thời cứng đờ.

Long Tộc là cái tính tình gì, đây chính là thiên hạ duy ngã độc tôn.

Bị một cái cốt long đã chết khi dễ như thế, làm sao có thể nhịn được.

Mà hiện nay này hai cái Cự Long này chỉ rống giận mấy câu, cái này làm cho người ta suy đoán không ra chứ.

“Quả nhiên có đòn sát thủ, xem ra Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ nhất định là đang học cách để giải trừ phong ấn Cự Long này sao.Ha ha, hôm nay xem ra thu hoạch của ta thật không nhỏ.Đám cự long không kêu nữa rồi, ta thu thập bọn họ trước, sau đó sẽ lại thu thập các ngươi.”

Khóe miệng người áo đen nhếch lên, trong mắt bắt đầu khởi động sát khí.

“Ta không có nhiều kiên nhẫn.” Giọng nói của người áo đen rất nhạt rồi ngồi xuống cốt long.

Ngay sau đó, thân thể khổng lồ bay lên không trung, như xông vào tận trời, rồi quay đầu lại, lực lượng màu đen bao quanh ở thân thể của nó.

Hướng màn hào quang, xen lẫn lực lượng lôi đình, điên cuồng đi tới màn bọc hào quàng màu vàng kim.

Thân thể còn chưa tới, lực lượng khổng lồ đã điên cuồng vọt tới, như thể muốn phá hủy toàn bộ màn hào quang.

“Nguy rồi.” Quân Nhiêu Thiên thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi.

“Chết tiệt, khẳng định không thể kháng cự nổi, tông chủ, mau thả hai con rồng ra ngoài đi.” Phi Vũ quốc vương kêu to.

“Ta có thể thả thì đã sớm thả.” Sắc mặt gia chủ Lâu Tinh trắng bệch.

Cự Long là do Tổ sư phong ấn, muốn giải trừ thì phải dùng Phiêu Miểu thần thông

Nếu bà biết thì đã sớm thả ra rồi, vậy thì sẽ không làm cho người áo đen này phá hủy tông môn Lâu Tinh bà như thế.

Hai con rồng kia cần Vân Thí Thiên và Lạc Vũ giải phong ấn mới có thể để đi ra ngoài a.

” Tru diệt đại trận của Lâu Tinh các ngươi đâu?” đầu óc Vân Khung nhanh nhạy.

Nghe nói đại trận Lâu Tinh chấn sơn lợi hại nhất, Vân Thí Thiên bọn họ đã từng ăn đau khổ, nếu là. . . . . .

Nói vừa hỏi ra, Vân Khung đột nhiên kịp phản ứng, lời này nàng hỏi không phải là vô ích sao.

Nếu đại trận này còn thì gia chủ Lâu Tinh đã sớm mở ra.

“Không mở được, lực lượng Tổ sư trực tiếp giải khai đại trận, vô dụng.” Sắc mặt gia chủ Lâu Tinh cực kỳ khó coi.

Hôm đó Tổ sư bọn họ lóe lên một ít kim quang, trực tiếp giải khai đại trận, vì để Cự Long làm chuẩn bị, lúc này căn bản vô dụng.

“Vậy thì liều mạng.” Quân Vân nghe thế thì liều mạng cắn chặt hàm răng, đấu khí toàn thân bay lên tới mức cao nhất, mạnh mẽ gắt gao chế trụ ngũ mang tinh trận.

Liều mạng, vì sự an nguy nữ nhi của hắn và con rể.

Hôm nay chính là đem mệnh tán ở nơi này, hắn cũng không có hối hận.

“Liều mạng.” Vân Khung thấy vậy cũng mạnh mẽ đập xuống, gắt gao nắm chặt lấy ngũ mang tinh trận.

“Hợp lại.” Phi Vũ quốc vương, Quân Nhiêu Thiên và gia chủ Lâu Tinh, thấy vậy cũng đỏ mắt, không có cách nào vậy cũng chỉ có liều mạng.

Lập tức, năm người nhất tề nhào tới mắt trận thượng, dùng tướng mệnh vật lộn đọ sức.

Trong phút chốc, ánh sáng hoàng kim chói mắt.

Mà trên bầu trời kia, hắc khí cốt long màu đen quanh quẩn gào thét tới, xen lẫn lực lượng như vạn quân lôi đình, lao xuống mà đến.

“Oanh.” Trong chớp mắt, chỉ thấy màu đen như một thanh lợi kiếm thẳng tắp đụng vào quang cầu màu vàng, trong nháy mắt ánh sáng chói lòa, chấn động kinh người.

Cả một phương trời, không khí cũng vặn vẹo.

Trong nháy mắt, lực lượng màu đen đụng vào màn hào quang màu hoàng kim.

Nhào vào năm người trong ngũ mang tinh trận, năm người nhất tề phù một tiếng máu tươi phun ra, thân thể kịch liệt run lên.

Tia sáng đấu khí trên người năm người vốn đang dâng lên, mạnh mẽ mờ đi.

“Phanh.” Mà trong lúc năm người này đang run lên, màn hào quang màu vàng kia phịch một tiếng cũng không duy trì được nữa, ầm ầm bể tan tành.

Kim quang tan rã, từng mảnh vỡ vụn.

Màn hào quang bảo hộ ở mật thất, cũng vô phương chống đỡ bại lộ ở trước mặt Cự Long màu đen và người áo đen.

Cự Long phá vỡ màn hào quang, thấy vậy móng nhọn bay ngang, tiếp tục lao đến mật thất luyện công gia chủ Lâu Tinh.

“Không. . . . . .” Gia chủ Lâu Tinh thấy vậy chỉ kịp thở ra một chữ không, trước mắt cũng tối sầm lại, uy áp Cự Long thật cường đại.

Trực tiếp từ đỉnh đầu không gian thẩm thấu mà đến, áp bà ở một chỗ cũng không thể động.

Hô hấp trong nháy mắt căng thẳng, tứ chi hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.

Thật giống đỉnh đầu một tòa núi lớn khuynh đảo mà đến, nặng như Thái Sơn.

Gia chủ Lâu Tinh nhất thời lại phun ra một ngụm máu tươi.

Mà bên người nàng bốn góc khác Phi Vũ quốc vương, Quân Nhiêu Thiên, Quân Vân, Vân Khung, thì thẳng tắp ngã tại chỗ.

Miệng mũi máu tươi chảy ròng, trong nháy mắt cơ hồ bị áp chỉ còn lại nửa mạng.

Hết rồi, trong lòng gia chủ Lâu Tinh rùng mình, hết rồi, hôm nay không chỉ có bọn họ phải chết ở chỗ này, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ bọn họ cũng sống không được .

Toàn bộ đại lục cũng là. . . . . .

Răng rắc, răng rắc, ý niệm trong đầu gia chủ Lâu Tinh bắt đầu khởi động, dường như có thể nghe được âm thanh xương của bà bị đập vụn.

Tinh thần gia chủ Lâu Tinh bắt đầu tan rã.

Vân Thí Thiên, Quân Lạc Vũ, không phải là ta không tuân thủ che chở các ngươi.

Mà hiện tại bà không thể ra sức . . . . .

Mà lúc này, ở nơi xa Tiểu Ngân, Giá Hiên Mặc Viêm, Hải Mặc Phong ngồi Kim Loan Phượng xa xa từ phía bên trên chạy tới.

Tốc độ của Kim Loan Phượng kém hơn cốt long của người áo đen, mặc dù đuổi tới chậm, nhưng thủy chung là đã muộn.

“Không được.” Xuyên thấu qua trời cao, Giá Hiên Mặc Viêm nhìn thấy tình huống này, nhất thời kinh hãi cực kỳ rống to lên tiếng. Mau, mau.

Mà Tiểu Ngân thấy vậy trong nháy mắt gấp đến độ đỏ lên, cơ hồ là nắm lấy cổ Kim Loan Phượng điên cuồng thúc dục Kim Loan Phượng tăng tốc, tăng tốc.

Bọn họ nhất định phải ngăn cản, không thể để cho Vân Thí Thiên và Lạc Vũ bị quấy rầy.

“Mau.” Mà Hải Mặc Phong đứng thẳng, điên cuồng đuổi theo cốt long màu đen, vận khởi toàn thân lực lượng chém tới một đao.

Hắn muốn ngăn cản bọn họ, muốn ngăn cản. . . . . .

Gió thổi qua cành liễu, sắc trời lạnh vô tình

Song, nước xa không cứu được lửa gần.

Hải Mặc Phong, Giá Hiên Mặc Viêm cùng Tiểu Ngân, dù sao còn đang ở cuối nơi chân trời, làm sao có thể ngăn cản điện quang hỏa thạch hủy diệt mật thất.

Mật thất xung quanh, Long uy cường đại quanh quẩn trong đầu, dường như gia chủ Lâu Tinh cảm thấy ngảy cả khẩu khí cũng không nói được.

Hôm nay, không có cách nào cứu vãn được nữa rồi

Song, đang lúc mắt thấy năm người sẽ chết do lực lượng của cốt long màu đen khổng lồ, cùng với mật thất gia chủ Lâu Tinh sẽ phải phá hủy.

Trong lúc bất chợt, một tia ánh sáng màu đen từ trong mật thất lộ ra.

Vô thanh vô tức nhưng rất mạnh vô cùng mạnh mẽ bao phủ đại trận ngũ mang tinh trận ở mật thất.

Gia chủ Lâu Tinh cùng với năm người cảm thấy lập tức sẽ chết đi lại cảm thấy áp lực trên người chợt nhẹ, và hoàn toàn biến mất.

“Oanh.” Mà cùng lúc này, móng nhọn cốt long màu đen kia vững vàng đánh vào đấu khí màu đen.

Chỉ nghe một tiếng trầm va chạm mạnh mẽ vang lên.

Không kinh thiên động địa, nhưng chấn động dưới đất đều giống như bị này hai cổ lực đạo va chạm, rung động cực lớn liên miên chấn động.

Mà trước mặt cường hãn vô cùng, lực lượng này quét qua cốt long màu đen.

Ngay khi đấu khí màu đen đột nhiên phát ra va chạm, cư nhiên đầu rồng khẽ giơ lên, xoay về phía sau.

Áp lực trong nháy mắt bị trừ khử, mật thất như cũ không gì phá nổi.

“A. . . . . . Tốt, thật tốt quá.”

Đám người Tiểu Ngân Giá Hiên Mặc Viêm Hải Mặc Phong ở phương xa nhìn với hai con mắt sắp phun máu, con mắt muốn nứt ra mạnh mẽ nhìn thấy tình huống xảy ra trước mặt, không khỏi bén nhọn rống to trong nháy mắt biến thành trầm trồ khen ngợi.

Âm thanh quái dị kia, nghe thật sự rất chói tai.

Hắc Long trên không trung sôi trào, phía trên người áo đen không khống chế được bị bắn ra khỏi Hắc Long, cúi đầu lạnh lùng nhìn đấu khí màu đen ở phía dưới. “Vân Thí Thiên, ngươi còn dám xuất thủ.” Giọng nói lạnh như băng nhàn nhạt nhưng tràn ngập đầy lãnh duệ.

Đang lúc người áo đen nhìn soi mói.

Đấu khí màu đen kia xuất hiện nhanh như chớp, lại giống như ào ảnh nhanh chóng thối lui, biến mất.

Đám người gia chủ Lâu Tinh tại trung tâm Ngũ mang tinh trận đã bị bị phá huỷ, nhất tề trì hoãn quá một hơi, sắc mặt đã không khỏi khó coi, càng phát ra khó nhìn hơn.

Vân Thí Thiên xuất thủ?

Là Vân Thí Thiên mới giúp bọn hắn?

Hỏng bét, lúc luyện công kiêng kỵ nhất là phân thần.

Hiện nay Vân Thí Thiên lại chọn ra tay tới giúp bọn hắn, này. . . . . .

Gia chủ Lâu Tinh cùng với năm người thoát khỏi con đường tử vong, nhất tề quay đầu nhìn lại mật thất phía sau.

Ở trong đó, Quân Lạc Vũ và Vân Thí Thiên. . . . . .

Mà lúc này, ở trong mật thất dưới đất vạn dặm.

Vân Thí Thiên đang cùng Lạc Vũ hợp thể song tu, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trong nháy mắt từ đỏ ngầu chuyển biến làm trắng bệch, ngay sau đó lại chuyển thành đỏ ngầu.

Như thế lặp lại ba lần, mới cuối cùng dừng lại ở trắng bệch.

Khóe miệng, chậm rãi thẩm thấu ra một tia máu, từ trên miệng Vân Thí Thiên chảy xuống, rơi xuống đất.

Mà cùng lúc này Lạc Vũ đang ngồi đối diện hắn thân hình cũng khẽ run, khóe miệng cũng lập tức chảy ra một tia vết máu.

Nàng cùng Vân Thí Thiên vốn hợp thể song tu, gân mạch trên người cả hai hoàn toàn liền nhau.

Lúc này Vân Thí Thiên cưỡng chế phân ra đấu khí đi ra ngoài cường ngạnh đối kháng một kích của cự long.

Bị lực lượng của cự long kia bắn ngược và hai lực lượng mất cân đối làm cho nàng đang cùng gân mạch tương thông với hắn cũng bị thương.

Hơi thở quay cuồng, lực lượng trong nháy mắt nghịch lưu mà lên.

Sau đó một ngụm máu tươi chảy ra.

Hai tay Lạc Vũ vốn khoác lên trước ngực Vân Thí Thiên, cùng Vân Thí Thiên gắn bó nhất thể tu luyện, lập tức cũng cảm giác được nội tức bên trong thân thể Vân Thí Thiên nghịch lưu.

Không tốt, Lạc Vũ nhất thời thầm kêu một tiếng không tốt.

Sao mà lực lượng Cự Long có thể cường đại như thế chứ.

Đang tu luyện đến phần quan trọng, nhưng phân thần chống đỡ được toàn lực một kích của Cự Long, lực lượng này bắn ngược, trong khoảnh khắc sẽ làm cho Vân Thí Thiên bị trọng thương.

Không nên lộn xộn, quy khí nhập mạch*(hơi thở quay về mạch).

Lạc Vũ lập tức hít sâu một hơi, ngạnh sanh áp chế hướng đi khí lưu thân thể của mình, ra hiệu với Vân Thí Thiên.

Đồng thời hai tay dán tại bộ ngực Vân Thí Thiên, nội công mạnh mẽ vận chuyển lại, bắt đầu giúp Vân Thí Thiên đả thông cùng vận chuyện lại dòng khí nghịch lưu.

Lúc này nếu như không khơi thông kinh mạch bên trong Vân Thí Thiên thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Đừng nói là Vân Thí Thiên, chính nàng cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, mọi cố gắng cũng sẽ thất bại trong gang tấc.

Bọn họ gánh không được.

Vân Thí Thiên không mở mắt, cũng làm theo ý Lạc Vũ.

Gánh không được cũng phải cố. Lạc Vũ dán thật chặt tay trước ngực Vân Thí Thiên.

Bên ngoài là cha của nàng, gia gia của nàng, tỷ tỷ của nàng, nàng so với Vân Thí Thiên thì quan tâm bọn hắn hơn.

Chẳng qua là, không thể động, không thể phân tâm.

Nếu không, tương đương sẽ bồi hai cái mạng người mà thôi.

Bọn họ muốn tu luyện thành công, bọn họ muốn tiêu diệt đại quân vong linh của Thần Minh Vực, bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Bọn họ, không thể thất bại, không thể.

Tóc bạc không gió mà bay, hai mắt Vân Thí Thiên nhắm nghiền, hai tay kết ấn, theo lực lượng Lạc Vũ lại bắt đầu vận chuyển lại.

Hai người bọn họ trước mắt vốn là nhất thể, lực lượng đồng nguyên, chữa thương là nhanh nhất .

Mi tâm nhíu chặt, hai người ngồi đối diện nhau, nhưng sắc mặt vạn phần khó coi.

Trong mật thất một mảnh sâm nghiêm, ngoài mật thất lúc này sát khí dữ tợn.

Người áo đen quanh quẩn ở giữa không trung, ngẩng đầu nhìn đám người Tiểu Ngân cùng ma thú ở nơi xa điên cuồng mà đến, cúi đầu lạnh lùng nhìn mật thất còn nguyên.

“Vân Thí Thiên, là ngươi muốn chết, vậy thì đừng trách ta vô tình.” Người áo đen hừ lạnh một tiếng, trong tay vẫn không dùng đàn cổ, đầu ngón tay mạnh mẽ vẽ một cái ở phía trên đàn.

Một tiếng đàn bén nhọn lập tức xuyên thấu đi ra ngoài.

Cốt long màu đen nghe âm thanh kia, hơi ngửa đầu, ở bên trong đầu khô lâu khổng lồ, một đạo lực lượng mạnh mẽ bay lên đi ra ngoài.

Trong nháy mắt, trong nháy mắt bay về phía hắc thủy ở Thần Minh vực giống như vật chất thực lưu động bên cạch cốt long màu đen, nhanh chóng ở trên miệng ngưng kết thành một quả cầu ánh sáng màu đen.

“Không tốt.” Phía dưới, gia chủ Lâu Tinh thấy vậy, nhất thời sắc mặt đã không cách nào có thể biến đổi được nữa thấp giọng hô lên tiếng.

Đấu khí màu đen đã biến mất, Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ không đi ra ngoài.

Hiển nhiên hai người còn đang luyện công, một chiêu này là vô luận như thế nào cũng không đón được, cũng không thể tiếp chiêu, cái này. . . . . .

Điên cuồng gào thét kinh thiên, giữa tiếng hô to của gia chủ Lâu Tinh, cốt long màu đen hất đầu.

Quả cầu ánh sáng màu đen kia mạnh mẽ phá không ra, đi tới mật thất .

Với độ mạnh yếu này có thể san cả núi Lâu Tinh Phiếu Miểu thành bình địa.

Cùng lúc này, cốt long màu đen ném tới một quang cầu.

Thân thể khổng lồ quay lại về phía Tiểu Ngân Giá Hiên Mặc Viêm cùng Hải Mặc Phong mà phóng đi.

“Lần này, ta xem ngươi còn trốn như thế nào.” Khóe miệng người áo đen nở nụ cười lạnh.

Lần này, hắn cũng muốn xem Vân Thí Thiên bọn họ, còn có thể làm sao.

Quả cầu màu đen đáp xuống, như Cửu Thiên Huyền Lôi.

Cự Long vẫy đuôi, thân thể cao lớn xen lẫn tử khí chống lại đám người Tiểu Ngân.

Cứu viện bị chặn ngoài tầm tay.

Nhìn Cự Long khổng lồ cùng tấn mãnh công kích trước mắt, Tiểu Ngân, Giá Hiên Mặc Viêm, Hải Mặc Phong đồng thời tức giận cực độ.

“Khốn kiếp, ta giết ngươi. . . . . .”

“Mau chống cự, mau. . . . . .”

Âm thanh cứng cáp mà hoảng loạn rống to truyền lay động ở phía chân trời, nhưng như thế nào chống đỡ nổi màu đen quang cầu rơi xuống.

Mắt đỏ như máu, dường như máu toàn thân bị đảo lưu.

Đám người Giá Hiên Mặc Viêm trơ mắt nhìn quả cầu màu đen nện xuống, lại bị Cự Long ngăn cản, căn bản không thể thoát ra.

“Không. . . . . .”

“Ai dám.”

Ngay lúc Giá Hiên Mặc Viêm kêu lên một tiếng cực kỳ thê lương, đột nhiên cách đó không xa một đạo âm thanh trong trẻo lạnh lùng cực kỳ mạnh mẽ vang lên.

Ngay sau đó chỉ thấy một người giống như Lưu Tinh Truy Nguyệt, tốc độ kia nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt đã lao đến.

Cùng lúc này, một đạo ánh sáng đỏ đậm kèm theo thân ảnh kia vọt tới, vô cùng khí phách.

Thật giống một đạo thiểm điện, từ phía trên chém thẳng vào quang cầu màu đen khổng lồ.

“Oanh.” Đỏ ngầu đối với đen như mực, đụng phải nhau.

Đám người Giá Hiên Mặc Viêm trơ mắt nhìn thấy, quang cầu màu đen khổng lồ kia bị kiếm khí đỏ ngầu hung hăng bổ thành hai nửa.

Mỗi lần quả cầu màu đen bị chém đứt, lập tức tiêu tán ở trong không khí.

“Này. . . . . .” Đám người Hải Mặc Phong nhất thời ngây người như phỗng.

Người kia là ai?

Lưu Tinh Truy Nguyệt, nhanh như Kinh Hồng.

Giá Hiên Mặc Viêm trố mắt nhìn người nọ bay vọt tới, mạnh mẽ cầm trường kiếm đứng trước cửa mật thất.

“Tỷ tỷ, tỷ phu, chuyên tâm luyện công, nơi này giao cho đệ.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang dội ở trên bầu trời, cuồng ngạo mà cực kỳ tự tin.

“Lạc Lê. . . . . .”