Đặc Công Hoàng Phi

Chương 158: Sinh thế chi mê




Edit: Hami

Beta: Nhím, Sakura

Nhanh như sao bay, bầu trời có biến động lớn.

Hồ nước phía ngoài Thần Minh vực vốn là hiện lên màu đen loáng thoáng, trong nháy mắt mặt hồ quay cuồng mãnh liệt, đen đặc như bầu trời đêm.

Mà hồ nước kia, trong thoáng chốc đã hoàn toàn chuyển thành một màu đen kịt.

Gió mạnh thổi qua, vạn vật đều tĩnh mịch.

Lúc này, Hải Mặc Phong ở phía ngoài Thần Minh vực vẫn luôn chú ý đến hết thảy động tĩnh đột nhiên nhìn thấy hướng Thần Minh vực hiện lên năm cột sáng màu đen, phá không mà ra, thẳng hướng trời cao, tình huống bốn phương đột ngột biến đổi.

Sắc mặt Hải Mặc Phong đại biến, hai chân chống đỡ không nổi thân thể nữa mà quỳ rạp xuống đất.

“Chết tiệt, chết tiệt, bọn họ lại thật phá hủy, lại thật… trời ạ…” Trong lòng Hải Mặc Phong lập tức phát lạnh.

Năm ánh sáng màu đen xuyên qua bầu trời, phong ấn bị hỏng, hậu quả này…

“Hải Mặc Phong, cha ngươi tỉnh, di, ngươi sao vậy?” Thiếu chủ Lăng Nam đúng lúc này dìu Tông chủ Hải Thần tông đã hoàn toàn tỉnh lại đến đây, không khỏi kinh ngạc nói.

“Mặc Phong, a…” Hải Thần tông chủ vừa được đỡ tới nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hải Mặc Phong, lập tức nhìn theo ánh mắt của hắn, nháy mắt lảo đảo như muốn ngã, sắc mặt tái nhợt như người chết.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Minh Trần Dạ từ phía sau chậm rãi đi đến thấy vậy, nhìn thần sắc của hai người Hải Thần tông, lại nhìn về phía năm cột sáng trên không trung ở phía xa, trầm giọng quát lên.

“Xong rồi… toàn bộ đều xong rồi…”Hải Thần tông chủ ngồi phịch xuống, lẩm nhẩm.

“Các ngươi nói mau.”Minh Trần Dạ thấy vậy thì nóng nảy.

“Nói, nói gì, nói chúng ta… A…”

Hải Mặc Phong tràn đầy bi thiết và tuyệt vọng, cười lạnh, một lời còn chưa nói hết thì sắc mặt lại đột ngột biến đổi, nhanh chóng nhảy lên.

Tầm mắt chăm chú nhìn về phía Thần Minh vực, giữa không trung chợt thấy lóe lên ánh sáng bạc.

Ngay sau đó, một đạo ánh sáng bạc mãnh liệt che khuất cả bầu trời mà ra, oanh một tiếng sau đó bắt đầu nhanh chóng dâng lên từ bốn phía của Thần Minh vực, giống như một cái lồng thủy tinh, bao trùm cả bầu trời.

Phút chốc, những cột sáng màu đen kia đã bị áp chế ở bên trong vòng ánh sáng màu bạc.

“Này…” Tuyệt vọng sau đó là mừng rỡ, sắc mặt Hải Mặc Phong lúc này đã hoàn toàn không có từ ngữ nào có thể miêu tả được.

Mà ngay khi hắn đang mừng rỡ thìtrên bầu trời ánh sáng bạc lưu động.

Một đạo ánh sáng bạc giống như sao băng phóng tới bọn họ.

“Là đám người Lạc Vũ.”Minh Trần Dạ sắc bén nhìn ra, nhất thời kêu to.

“Lạc Vũ, ở đây.” Minh Trần Dạ nhảy lên, vẫy tay kêu to.

Nhưng mấy người bị bao trùm trong ánh sáng bạc giống như căn bản không nghe thấy, thẳng phá thiên không, xẹt qua phía sau bọn họ, nhanh như sao băng.

Tốc độ này, khiến cho mấy người đang đứng ở đây phải sợ hãi.

“Oanh.”Quang cầu bay qua đỉnh đầu mấy người, hướng đến nơi ở tạm thời của bọn họ mà rơi xuống.

“Này…” Đám người Minh Trần Dạ, Hải Mặc Phong nhất thời trố mắt, ngay sau đó nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, quay đầu hướng phía quả cầu ánh sáng kia vừa rơi xuống mà vọt tới.

Bọn họ phải biết được trong Thần Minh vực rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ánh sáng bạc lóe lên, thoáng cái đã qua ngàn dặm.

Khi đám người Hải Mặc Phong đuổi đến nơi, đám người Lạc Vũ cơ hồ đã đến gần nơi đóng quân tạm thời của gia tộc Lăng Nam mới ngừng lại được.

Mà nơi bọn họ rơi xuống kia, bị ngân quang tạo thành một cái hố sâu trăm mét.

Đám người Minh Trần Dạ líu lưỡi, đây rốt cuộc là lực lượng của người nào, mạnh như vậy.

“Cha.”Nhìn đám người Lạc Vũ mặt xám mày tro bước ra từ trong hố sâu, thiếu chủ Lăng Nam mừng rỡ nhìn thấy gia chủ Lăng Nam đã được cứu ra.

“Các ngươi rốt cuộc gặp phải cái gì? Năm cột sáng màu đen kia là sao? Các ngươi…”

Khuôn mặt Hải Mặc Phong và Hải Thần tông chủ nghiêm túc, lập tức hỏi.

“Tiểu Ngân, chuyện gì vây?” Mà Minh Trần Dạ chú ý đến thương tích trên người Tiểu Ngân.

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi, sắc mặt Vân Thí Thiên càng âm lãnh dọa người, lúc này liếc nhìn về hướng Thần Minh vực đang tạm thời bị áp chế.

Sau đó vung tay lên lạnh lùng nói: “Trở về rồi nói.”

Gió mát thổi qua liễu xanh, nhưng không thấy ôn nhu mà chỉ thấy lạnh như băng.

Trời xanh như dệt, mây trắng cuồn cuộn biến hóa trên bầu trời.

Biến hóa nhanh đến mức khiến cho lòng người hoảng hốt.

Tại điểm dừng chân tạm thời của gia tộc Lăng Nam.

“Các ngươi… Các ngươi gây ra đại họa rồi.”Sau khi thành chủ Song Diệp thành nói hết những chuyện bọn họ đã làm trong Thần Minh vực.

Tông chủ Hải Thần tông run rẩy, lập tức phun ra một búng máu.

Bọn họ, hắn và gia chủ Lăng Nam cơ hồ đánh bạc cả tính mạng mới lấy được thứ mấu chốt kia.

Còn trông cậy vào Vân Thí Thiên bọn họ hỗ trợ, có thể liên thủ phong ấn đám vong linh đã rục rịch kia.

Không nghĩ đến, lại…lại…

Lạc Vũ và Vân Thí Thiên không lên tiếng, điểm này không cần Tông chủ Hải Thần tông nói, bọn họ cũng có thể cảm thấy được.

“Thần Minh vực kia rốt cuộc là nơi nào? đại quân vong linh, làm sao ngay cả ta cũng chưa từng nghe thấy?” Minh Trần Dạ cau mày, coi như là bình tĩnh.

Hải Mặc Phong nhắm mắt lại, mặt mũi tràn đầy bi thiết: “Đều tại ta, đến muộn một bước, bằng không cũng sẽ không biến thành cục diện này…”

“Trước chớ tự oán trách mình, rốt cuộc ngươi biết được những gì, hiện tại mau nói ra toàn bộ.” Minh Trần Dạ chen ngang chặn lời nói của Hải Mặc Phong.

“Chúng ta bây giờ không rõ tình huống, cũng không biết có bao nhiêu nguy hiểm và quan trọng, ta cũng tin rằng dù bọn Vân Thí Thiên đã làm sai rồi nhưng cũng là không biết được cụ thể chuyện gì đang diễn ra.Mau nói rõ ràng để chúng ta bàn bạc kỹ hơn mới là chuyện nên làm lúc này.” Minh Trần Dạ lúc này là người tỉnh táo nhất.

“Đúng, Mặc Phong, Thần Minh vực này rốt cuộc là có lai lịch gì, ngươi mau giải thích rõ ràng.”

Cung chủ Băng Thánh cung từ Băng Thánh cung chạy tới, vừa giúp gia chủ Lăng Nam trị liệu vừa nói.

Hắn là nhận được tin tức truyền tới từ gia chủ Lâu Tinh, nhưng cụ thể là Thần Minh vực rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Rốt cuộc có nguy hiểm gì, hắn thật đúng là không biết.

Hải Mặc Phong nghe vậy cũng biết nặng nhẹ, hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, sau đó trầm giọng nói: “Ta là nhìn thấy trên bí tịch của Hải Thần tông ta.

Thần Minh vực, chính là vùng đất xuất hiện sớm nhất trên đại lục Vong Xuyên, là nơi khởi nguyên của những vùng đất khác, cũng là lãnh địa của cự long.

Sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì ta cũng không biết, ta chỉ biết là ghi lại rằng trong một đêm toàn bộ bộ tộc Cự Long đều chết.

Ngay sau đó, trên Thần Minh vực, toàn bộ siêu cấp ma thú bắt đầu dần dần chết đi.

Từ đó, Thần Minh vực không còn là thần địa nữa, mà trở thành minh địa (vùng đất chết).

Mà chết không phải là kết thúc mà là bắt đầu, không biết trong Thần Minh vực rốt cuộc ẩn chứa loại lực lượng quái dị gì.

Các ma thú sau khi chết đi, bắt đầu xuất hiện trong hình dạng vong linh, tiến hành giết choc các địa phương khác trên đại lục Vong Xuyên, mà hậu quả… không nói cũng biết.”

Nói đến đây, Hải Mặc Phong thở dốc một hơi, bên cạnh, Hải Thần tông chủ và gia chủ Lăng Nam vừa mới tỉnh lại, lẳng lặng nghe, nghiêm túc không có một tiếng động.

Trong phòng không hề có bất kỳ thanh âm nào.

“Đến cuối cùng, tất cả cao thủ trên đại lục liên thủ.

Trải qua một cuộc đại chiến sinh tử, đem vong linh cự long quay trở về Thần Minh vực.

Sau đó, trên đại lục lúc đó có sáu cao thủ, họ lấy tính mạng làm đại giới đúc thành ngũ mang tinh phong ấn trận, phong ấn lực lượng tà ác kia.

Đem tất cả vong linh trong Thần Minh vực phong ấn lại trong vùng đất này.”

Nói đến đây, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên, Song Diệp thành chủ cùng Tiểu Ngân và Tiểu Hồng ở một bên sắc mặt vô cùng khó coi.

“Mà phong ấn kia đã trải qua mấy ngàn năm, lực lượng đã sớm tiêu hao không còn lại bao nhiêu, mà các ngươi…” Hải Mặc Phong cắn răng nhìn đám người Vân Thí Thiên.

Lời nói nghiêm túc vừa xong, một phòng tĩnh lặng không một âm thanh.

Thì ra là như vậy, Thần Minh vực không phải là nơi thần thánh nhất trong thiên hạ, không phải là nơi có cấp bậc cao nhất.

Mà là tử địa, là vùng đất áp chế vong linh tà ác.

Mà hiện giờ, bọn Vân Thí Thiên phá hủy phong ấn kia, đám vong linh cự long bị phong ấn kia hiện giờ đã thức tỉnh từ dưới lòng đất.

Tĩnh lặng không một tiếng động, trong phòng lúc này chỉ có sự trầm tĩnh.

Lạc Vũ chậm rãi quay đầu nhìn Vân Thí Thiên, bọn họ… bọn họ đây là làm cái gì a.

“Đều là tại ta, nếu như ta không nói muốn các ngươi tới cứu, cũng sẽ không… Khụ khụ…” gia chủ Lăng Nam khí huyết cuồn cuộn, lão lệ tung hoành.

“Cha, không phải vậy, là tại con, con không có nghe Hải Mặc Phong, con ích kỷ, con…” thiếu chủ Lăng Nam hét to một tiếng sau đó quỳ xuống, mặt mũi tràn đầy hối hận.

Nếu không phải hắn không nghe Hải Mặc Phong, để cho đám người Vân Thí Thiên đi, hôm nay làm sao sẽ…

“Đừng nói những chuyện này nữa, bây giờ không phải là lúc trách tội bất cứ ai, chuyện đã xảy ra rồi, lúc này chúng ta phải nghĩ xem làm sao để giải quyết, mà không phải là ở đây quở trách.” Minh Trần Dạ mãnh mẽ nói chen vào.

“Hơn nữa, bây giờ không phải là đang có một tầng lực lượng kia phong ấn Thần Minh vực hay sao, chúng ta không cần quá lo lắng…”

“Thúi lắm…” lời trấn an mọi người của Minh Trần Dạ còn chưa có nói hết, ở nơi xa chợt có một tiếng quát mạnh mẽ vang lên, chấn nhiếp thiên không.

Cùng khắc, ngân quang chợt lóe trên bầu trời, một đạo sao băng phi nhanh đến.

Hơi thở kia, mạnh mẽ cực kỳ.

“Này…” Đám người Minh Trần Dạ, Hải Mặc Phong trong đại sảnh nhất thời kinh hãi, nhất tề nhảy lên, đây là người nào tới.

Mấy người không bị thương vừa nhảy lên, ngân quang đã chợt lóe dừng lại giữa đại sảnh.

Hào quang tản ra, Ngân Tông với thân mình dũng mãnh cùng với khuôn mặt tràn đầy tức giận đứng trong đại sảnh.

“Ngân Tông?” Hải Mặc Phong không khỏi sửng sốt.

Đồng thời tâm phòng bị cũng buông lỏng ra, đó là cha của Tiểu Ngân.

Nổi giận nhìn lướt qua đám người Vân Thí Thiên, móng vuốt của Ngân Tông còn chưa có giương lên, Vân Thí Thiên đã đứng lên, tránh ra nhường chỗ cho Ngân Tông: “Ngồi xuống.”

Mà Tiểu Ngân và Lạc Vũ cũng là mang khuôn mặt xấu hổ mà cúi đầu.

Ngân Tông thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, lãnh khốc ngồi xuống.

“Lực lượng của ta chỉ có thể tạm thời phong ấn bọn chúng, ngũ mang tinh phong ấn trận đã bị các ngươi phá hủy, bộ tộc Cự Long đã thức tỉnh, phá trận của ta chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nếu các ngươi không làm gì, vậy thì cứ chờ mà nhận lấy cái chết đi.”

Ngân Tông nổi giận, sắc mặt thâm trầm cực kỳ.

“Ngân Tông, ngươi phong ấn? Ngươi thủ hộ nơi này?”Hải Thần tông chủ kinh ngạc nhìn Ngân Tông.

Năm đó, thú vương này ngay khi danh tiếng đang vang dội thì đột nhiên biến mất, chẳng lẽ lại là chạy đến Thần Minh vực này làm thú thủ hộ?

Chưa từng nghe qua Thần Minh vực có thú thủ hộ a.

Ngân Tông liếc nhìn Hải Thần tông chủ một cái.

Mấy người này, năm đó cũng coi như có một chút quan hệ cùng với nó.

Lập tức kiềm chế tức giận, trầm giọng nói: “Nói nhảm, nếu Thần Minh vực không có người thủ hộ thì các ngươi có thể sống yên ổn bao nhiêu năm như vậy hay sao.

Lực lượng phong ấn kia đã sớm tiêu hao cạn sạch, còn không phải là dựa vào bộ tộc Phiêu Miểu ngàn năm thủ hộ, các ngươi có thể an bình.

Kết quả các ngươi không biết cảm ơn, ngược lại diệt tông môn của người ta, một đám bạch nhãn lang không biết phân biệt tốt xấu.” Nói đến đây, Ngân Tông lạnh lùng hừ một tiếng.

Ban đầu cũng là mấy đời tông chủ của Phiêu bộ tộc Miểu do tìm kiếm Thiên tinh vụ hoa mà tìm ra Thần Minh vực này.

Cũng phát hiện ra bí mật của nơi này.

Từ đó về sau, các cao thủ của bộ tộc Phiêu Miểu đều thay nhau thủ hộ nơi này, không ngừng gia cố lại lực lượng đã tiêu hao của đại trận.

Cũng vì vậy, làm cho tông môn mình gặp phải nguy hiểm.

Bị đám lục tông này thừa cơ liên kết lại, khiến cho tông môn diệt vong.

Mà nó là thiếu hậu nhân cuối cùng của bộ tộc Phiêu Miểu một cái nhân tình, cho nên nó thay thế bọn họ thủ hộ ở nơi này.

Lời nói của Ngân Tông là những chuyện mà những tông chủ ở đây cũng chưa bao giờ được biết đến.

Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nam kham cơ hồ muốn chui vào động mà trốn đi.

Phiêu Miểu nhất tộc vì Vong Xuyên đại lục làm người trấn thủ cùng thủ hộ.

Mà bọn họ lại thừa dịp này, liền…

Này quả thực là khiến cho bọn họ biết để mặt vào đâu.

Mà đám người Lạc Vũ ở bên cạnh nghe nói vậy, trong lòng chấn động.

Khó trách Phiêu Miểu nhất tộc cứ vô thanh vô tức biến mất trong lịch sử, không có ai muốn đi gây dựng lại cùng làm rạng danh lại tông môn.

Thì ra là vì bọn họ nhìn thấy mục tiêu cao hơn, nội tâm của bọn họ chính là vô hạn nhân từ.

Bọn họ làm như vậy là vì mọi người trong thiên hạ.

Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn lại sự xấu hổ cùng với nam kham.

Ngân Tông thấy vậy thì lại lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận nói: “Ta hiện tại không muốn nhìn thấy bộ dạng nan kham của các ngươi, ta muốn chính là làm thế nào để giải quyết vấn đề trước mắt.

Một đám ngu xuẩn, mẹ kiếp, đem cho lão tử phiền toái lớn như vậy, làm sao bây giờ, phong ấn không được thì cùng ngồi đợi đi gặp Diêm vương đi.”

“Có thể phong ấn, chỉ cần hiện tại cố gắng chống đỡ khiến cho bọn họ không lao ra ngoài, những việc còn lại thì giao cho chúng ta.”

Đang lúc Ngân Tông cực kỳ nổi giận, một giọng nữ trầm ổn vang lên, kèm theo đó là tiếng bước chân ở phía bên ngoài đại sảnh.

Lâu Tinh gia chủ mang theo một đoàn người đến.

Phong vân tề hợp, tất cả đầu sỏ trên đại lục lúc này đều đến đầy đủ.

“Có thể phong ấn? gia chủ Lâu Tinh có biện pháp?” Băng Thánh cung chủ mạnh mẽ đứng lên, hai mắt tỏa sáng nhìn đám người Lâu Tinh đang bước đến.

Phía sau, gia chủ Lăng Nam, tông chủ Hải Thần tông cùng với thành chủ Song Diệp thành, ngay cả đám người Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng thậm chí cả Ngân Tông cũng đều quay đầu nhìn về hướng gia chủ Lâu Tinh.

“Có thể.” gia chủ Lâu Tinh bước nhanh tiến vào, đối mặt với ý hỏi của mọi người, gật mạnh đầu một cái.

Cái gật đầu này, giống như một câu trả lời đầy khí phách.

Nhất thời khiến cho mọi người ở đây trái tim đang nhấc tới trên cổ họng nhất tề trầm lại.

Có thể phong ấn, có thể làm cho vong linh của cự long cùng đám siêu cấp ma thú kia không gây họa cho đại lục, như vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.

“Ngươi có biện pháp gì?”Ngân Tông nghe thấy có biện pháp, cũng không tức giận như lúc trước nữa, nhìn gia chủ Lâu Tinh hỏi.

Một bên, Hải Mặc Phong vàthiếu chủ Lăng Nam nghe vậy nhất tề đứng lên, nhường chỗ cho gia chủ Lâu Tinh.

Gia chủ Lâu Tinh nghe vậy nhìn Ngân Tông một cái, lúc này cũng không thừa nước đục thả câu, sắc mặt trầm ổn, nói: “Chuyện của Phiêu Miểu ta cũng là vừa mới nghe thấy.

Là Lâu Tinh ta có lỗi với Phiêu Miểu, sau này Lâu Tinh ta tự nhiên sẽ chuộc tội với Phiêu Miểu.

Còn bây giờ, bỏ qua một bên công lao thủ hộ của bộ tộc Phiêu Miểu, ta nói với mọi người một chuyện này, hẳn là cặn kẽ hơn so với những ghi lại của Hải Thần tông.

Trong đó có ghi lại phương pháp có thể phong ấn Thần Minh vực lần nữa.”

Mọi người vừa nghe, nhất thời đều dựng lỗ tai lên, cẩn thận lắng nghe.

Gia chủ Lâu Tinh thấy vậy, ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Hải Thần tông có ghi lại về Thần Minh vực, đó là bởi vì Hải Thần tông hiểu nước, nơi nào có nước thì bọn họ đều biết, vì vậy bọn họ biết một chút.

Những chuyện Hải Thần tông chủ đã nói cho mọi người, ta đây sẽ không nói lại nữa.

Chuyện mà ta muốn nói là, trong tràng sinh tử đại chiến kia, rốt cuộc cuối cùng là ai phong ấn đám vong linh ma thú kia lại.”

Nói đến đây, gia chủ Lâu Tinh dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Vong linh trong Thần Minh vực cường đại, chuyện này là không thể nghi ngờ, nhưng bọn chúng đã là xương khô, vốn là không cách nào có thể sống lại được.

Mà bây giờ chúng nó sống lại, vấn đề không phải ở ma thú, mà là trong Thần Minh vực có một loại lực lượng tà ác, có thể làm cho tứ chi của bọn chúng có thể hoạt động trong khi đã mất đi linh hồn.

Mà mấu chốt nhất chính là lực lượng này bị kẻ khác lợi dụng, khiến cho đám vong linh kia nghe sai khiển của bọn họ, chịu sự chỉ huy của bọn họ, làm công cụ cho bọn họ, cuối cùng mới gây ra trận đại chiến thảm thiết năm đó.”

Lạc Vũ nghe đến đó, ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên.

Liễu Bích Dao cùng người mặc áo đen kia, chắc chắn bọn họ đã lợi dụng lực lượng tà ác đó.

Nói đến đây, gia chủ Lâu Tinh ngẩng đầu nhìn Ngân Tông: “Người thủ hộ, ngươi hẳn là biết tế đàn trấn áp vong linh trong Thần Minh vực phải là có sáu phương.”

Ngân Tông nghe bà ta nói thì gật đầu.

Ngũ mang tinh, năm cánh đại diện cho năm phương vị.

Mà chính giữa, là phương vị thứ sáu.

Đây là do sáu đại tuyệt đỉnh cao thủ của đại lục dùng mạng của mình để phong ấn đại trận.

Gia chủ Lâu Tinh hít một hơi nói: “Sáu phương, sáu người, tất cả mọi người đều nghĩ rằng lúc trước là do sáu người kia phong ấn thành công đám vong linh tà ác kia.

Kỳ thật không phải, khi đó có bảy người, phân ra phong ấn bảy phương vị.

Năm cánh là năm phương của trời đất, là phong ấn lực lượng tà ác kia.

Lập ra đại trận ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ khiến cho cái ác không thể nảy sinh cùng lan tràn.

Mà hai phương vị ở trung ương, là do hai vị cường giả tuyệt thế lúc bấy giờ dùng lực lượng khắc chế với lực lượng của đám vong linh tà ác, phong ấn bản thể của chúng.”

“Lực lượng tương khắc?”Hải Mặc Phong phản ứng nhanh nhất, ngây lấp tức đã bắt được điểm mấu chốt.

Gia chủ Lâu Tinh liếc Hải Mặc Phong một cái sau đó gật đầu: “Đúng vậy, vong linh cũng có thứ kiêng kỵ, lực lượng tà ác cũng có lực lượng có thể khắc chế.

Giống như ban ngày và đêm tối, tương sinh tương khắc, tuần hoàn không ngừng.”

Lời nói của gia chủ Lâu Tinh mọi người ở đây đều hiểu được.

Lời này nói rất đúng a, đêm tối cùng ban ngày, băng tuyết cùng mặt trời, nước cùng lửa, tương sinh tương khắc, trong trời đất này không có thứ gì là tồn tại đơn độc cả.

Ngân Tông gật đầu, lời này rất chí lý, hẳn là như thế.

Mà hiện giờ, nếu gia chủ Lâu Tinh nói ra lời như thế, vậy trong tay bà nhất định là có lực lượng khắc chế đám vong linh cùng với lực lượng tà ác kia.

“ Gia chủLâu Tinh, vậy ngươi mau phong ấn.” Hải Thần tông chủ thở dốc một hơi.

Gia chủ Lâu Tinh nghe vậy thì lại lắc đầu: “Ta không có loại lực lượng này, các ngươi cứ nghe ta nói hết đã.”

Dứt lời, bà ta nói tiếp: “Lực lượng có thể khắc chế vong linh cùng lực lượng tà ác này, trên đời này không có người thứ hai, chỉ có hai vị tuyệt thế cường giả kia mang trong mình thiên phú dị bẩm mới có thể làm được.

Bởi vậy, năm đó, vào đêm trước khi thực hiện phong ấn, hai vị tuyệt thế cường giả kia đã ghi lại tất cả những gì có liên quan, lưu truyền cho hậu bối của bọn họ.

Bởi vì sợ rằng có một ngày lực lượng tà ác kia lại nổi lên. Không ngờ rằng hiện tại bọn chúng quả nhiên là đã nổi dậy.

Mà hiện tại, nếu muốn phong ấn cũng không khó, chỉ cần tìm được thị tộc của hai vị cường giả này, tìm được hậu bối có truyền thừa thiên phú dị bẩm của bọn họ, vậy là được.”

Gia chủ Lâu Tinh vừa nói xong, trong đại sảnh nhất tề trầm mặc.

Lâu sau, Vân Thí Thiên đột nhiên trầm giọng nói: “ nếu gia chủ Lâu Tinh đã biết rõ mọi chuyện như thế, vậy nhất định là đã tìm được hậu nhân của bọn họ rồi?”

Lời này vừa nói ra, mọi người trong đại sảnh lúc này còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để tìm được những người kia đồng loạt lần thứ hai hướng tầm mắt lên gia chủ Lâu Tinh.

Gia chủ Lâu Tinh nghe vậy thì liếc nhìn Vân Thí Thiên một cái, sau đó gật đầu, nói: “Đúng vậy, có điều không phải là ta tìm được, mà là bọn họ ở ngay bên cạnh chúng ta, nhưng chúng ta lại không hay biết mà thôi.

Những điều mà ta vừa nói ra, cũng đều là do hắn nói cho ta biết.”

Dứt lời, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ Phi Vũ quốc vương đang ngồi bên cạnh mình, trầm giọng nói: “Con rể, kế tiếp giao cho con.”

Vừa nói xong, những người có mặt trong đại sảnh đều kinh ngạc, trong đó Lạc Vũ là người kinh ngạc nhất.

Nàng tương đối hiểu rõ Phi Vũ quốc vương, bây giờ chuyện này sao lại có liên quan đến hắn ta vậy.

Mà Phi Vũ quốc vương từ lúc vào cửa đến giờ vẫn không nói lời nào, lúc này đứng dậy.

Từ trong lòng lấy ra một thứ được bao lại kín mít, nhìn qua thì chính là một cuộn sách cổ được truyền lại không biết đã bao lâu.

“Đây là vật mà tổ tông của bộ tộc Giá Hiên chúng ta lưu truyền lại, ta nói có lẽ mọi người không tin, như vậy mắt thấy tai nghe là tốt nhất.”

Dứt lời, hắn đưa cuộn sách cổ kia ra, người đầu tiên hắn đưa lại là Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên thấy vậy thì liếc mắt nhìn Phi Vũ quốc vương, tiếp nhận cuộn sách cổ sau đó mở ra để mọi người cùng nhìn.

“Giá Hiên nhất mạch ta, xả thân vì đại lục Vong Xuyên, Giá Hiên Vô Song diệt long, phong ấn…”

Vân Thí Thiên nhẹ nhàng đọc ra lời mở đầu.

Vừa đọc lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Dòng họ Giá Hiên của Phi Vũ quốc vương, chính là hậu nhân của một trong hai vị tuyệt thế cường giả ngày trước?

“Tổ tiên chúng ta có công lớn đối với thiên hạ, có người sùng bái thì tất sẽ có người ganh ghét, mấy đời sau, dòng họ Giá Hiên chúng ta liền dời chốn cũ, mai danh ẩn tích.”

Phi Vũ quốc vương chậm rãi nói: “Tới đời thứ ba trăm bảy mươi hai thì dừng lại tại Phi Vũ, thành lập nên Phi Vũ quốc ngày nay, những điều này trên sách cổ đều có ghi lại.

Mỗi tộc trưởng của bộ tộc Giá Hiên chúng ta đều bí mật truyền thừa chuyện có liên quan đến Thần Minh vực này, đề phòng ngày này sẽ xảy ra…”

Theo lời nói của Phi Vũ quốc vương, đám người Vân Thí Thiên tiếp tục xem xuống dưới.

Trên sách cổ quả nhiên ghi lại giống với những gì gia chủ Lâu Tinh vừa nói, hơn nữa còn kể thêm về Thần Minh vực.

Sách cổ đã bị hao mòn theo năm tháng, nhìn qua cũng rất chân thật, hoàn toàn không giống giả.

“Chỉ có điều, bộ tộc ta dù sao cũng đã truyền thừa qua rất lâu, thiên phú của tổ tiên cũng đã nhạt đi rất nhiều, cũng không phải ai cũng có thể truyền thừa thiên phú thượng cổ kia.

Gần trăm năm nay cũng đều không xuất hiện người nào như thế.

Mà đến đời của ta cuối cùng cũng xuất hiện một người.

Có một người truyền thừa thiên phú tương khắc với vong linh của tổ tiên, Mặc Viêm, lại đây, lộ ra cho mọi người xem.”

Phi Vũ quốc vương nói ngắn gọn, tập trung vào trọng điểm.

Mà mọi người vừa nghe, nhất tề ngẩng đầu nhìn về hướng Giá Hiên Mặc Viêm.

Giá Hiên Mặc Viêm từ sau khi tiến vào vẫn đứng ở một bên, lúc này ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lạc Vũ, sau đó chậm rãi xoay người để lộ ra phần lưng.

Mọi người nhìn thấy, ở phía sau lưng, phần gần với eo, có một cái bớt hình ngọn lửa.

“Hỏa diễm, đốt cháy hết thảy vong linh.” Minh Trần Dạ nhìn thấy một hàng chữ kia trong sách cổ, liền đọc ra theo bản năng.

“Đúng vậy, ngọn lửa chính là dấu hiệu truyền thừa lại lực lượng của tổ tông ta.”Giọng nói của Phi Vũ quốc vương leng keng hữu lực.

Mà Lạc Vũ sau khi nghe lời này đột nhiên rùng mình, nâng tay nắm lấy tay của Vân Thí Thiên ở bên cạnh.

Trong lòng nàng… đột nhiên hiện ra một dự cảm không tốt.

“Thì ra là Mặc Viêm, vậy ngươi có tin tức của người truyền thừa còn lại hay không?” Hai mắt Hải Mặc Phong sáng rực, hắn đã tin thân phận người truyền thừa của Giá Hiên bộ tộc.

“Có.”Phi Vũ quốc vương trả lời rất khẳng định.

“Tộc trưởng hai tộc chúng ta vẫn giữ liên hệ, nhiều năm trước ta đã tìm tới bọn họ, đem bọn họ an bài ở Phi Vũ, hơn nữa cũng đã tìm được người truyền thừa kia.

Thực may mắn, thế hệ này bọn họ cũng có một người truyền thừa lực lượng kia.”

“Là ai?”Song Diệp thành chủ lớn tiếng hỏi.

Phi Vũ quốc vương chậm rãi di chuyển đường nhìn về phía Lạc Vũ.

“Tử Diễn quốc công phủ của Phi Vũ ta, Quân Lạc Vũ.”

“Lạc Vũ, là Lạc Vũ.” Minh Trần Dạ trừng lớn hai mắt.

“Vậy thì tốt quá rồi, hai người đều ở đây thì chúng ta không cần sầu muộn nữa.” Thiếu chủ Lăng Man rất vui mừng.

“Nhưng là…” Phi Vũ Quốc vương luôn nhìn sắc mặt không sợ không thích của Lạc Vũ thì nhíu mày.

“Không, không đúng, cái cổ giản này đã nói, ah, cái này, vợ chồng giao hòa thì mới có thể dẫn xuất tiềm lực, đồng tâm kháng địch. Vợ chồng giao hòa, điều này làm sao có thể?” Ngay sau đó Minh Trần Dạ gào to.

Cổ giản có lưu lại mấy lời cuối cùng, muốn huyết mạch giao hòa, vợ chồng chi đạo thì mới có thể dẫn xuất thiên phú trong cơ thể.

Hai vị cường giả tuyệt thế lúc trước là một nam một nữ cũng có gia đình riêng, có con cái. Nhưng vì người trong thiên hạ nên bọn hắn hợp thể ở cùng một chỗ mới có thể kháng địch thành công.

Minh Trần Dạ nhìn đến đây thì không dám nhìn xuống nữa.

Lời này vừa nói ra thì trong đại sảnh an tĩnh lại.

Vừa rồi tất cả mọi người đều mừng rõ, thì đột nhiên bị đánh gãy có chút trì độn.

Trong thiên hạ này có người nào không biết Vân Thí Thiên và Lạc Vũ là đôi vợ chồng ân ái.

Hai người đã phải trải qua bao nhiêu trắc trở mới có thể ở bên nhau. Mà bây giờ cái cổ giản này lại yêu cầu Lạc Vũ cùng Giá Hiên Mặc Viêm… cái này….

“Cho nên ta đã sớm nói qua rồi, ngươi và Mặc Viêm chính là trời sinh một đôi, nhất định các người phải ở bên nhau.” Phi Vũ quốc vương nhìn khuôn mặt tương đối trầm tĩnh của Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.

Hắn biết rõ tất cả cho nên đã sớm cho bọn họ đính hôn. Nhưng nghĩ lại, cuối cùng…

Thật hay giả không thể theo mình ngươi nói là được.

ở bên trong trầm tĩnh thì đột nhiên Tiểu Ngân náo mà bắt đầu.

Đúng đúng không thể tin ngươi được. Tiểu Hồng cũng đi theo dựng đứng lên nói, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên mới là một đôi, không thể cùng Giá Hiên Mặc Viêm, không thể…

Phi Vũ quốc vương thấy vậy thì cũng trầm giọng nói: “Hai tộc đều có truyền thừa tông điển, ta nói không tính, trong tau Quân Nhiêu Thiên chắc chắn có cổ gián tổ tiên lưu lại, thiệt hay giả thì gọi hắn ta vào thì biết nhay.”

Nói đến đây, Phi Vũ quốc vương lại lần nữa nhìn qua gương mặt khó coi của Lạc Vũ : “Phía sau lưng ngươi có một cái bớt giọt nước màu trắng nhạt. đó chính là năng lực rửa sạch tà ác mà tổ tiên Quân gia đã lưu lại.”

Vừa nói xong thì tay của Lạc Vũ cầm tay Vân Thí Thiên có chút run lên, chậm rãi quay người nhìn Vân Thí Thiên.

Phía sau lưng nàng thì nàng không biết nhưng nhất định Vân Thí Thiên đã thấy.

Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ nhưng vẫn nhíu mày. Trong ánh mắt nghi vấn kia chậm rãi gật đầu.

Phía sau lưng Lạc Vũ đúng là có cái bớt như thế, nếu không để ý kỹ thì không thấy được cái bớt đó.

Cái gật đầu này làm cho đại sản càng yên tĩnh hơn.

Gió thổi qua ngọn cây, lạnh như băng.

“Không có khả năng, có lẽ ngươi nghĩ sai rồi.” tại không gian yên tĩnh này Lạc Vũ mở miệng nói.

“Lạc Vũ! Ngươi biết rõ ta…”

“Quân Vân, Phong Vô Tâm của Vọng Thiên Nhai đến.” Lúc Phi Vũ quốc vương định mở miệng thì trong nháy mắt đột nhiên vang lên chuỗi âm thanh bẩm báo.

Bọn Quân Vân và Phong Vô Tâm đã đến rồi. lúc này bọn họ đến nơi này làm cái gì? Vân Thí Thiên và Lạc Vũ liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều lạnh đi.

Ánh mặt trời lấp lóe hiện lên một chuỗi bóng người, đi đầu là Quân Nhiêu Thiên.

Quân Nhiêu Thiên, người của quân gia đã đến.