Đặc Công Hoàng Phi

Chương 108: Thiên hạ mĩ nhân




Vân Thí Thiên đại kinh, hét to một tiếng, kì lân la sát đao trong tay nhất hoành (biến lớn lên) , khí tức toàn thân hiển lộ, kì lân la sát đao hướng phía trảm yêu kiếm của Đế Phạm Thiên mà phóng tới.

Song, ngay lúc đó, Lạc Vũ quát khẽ một tiếng: “Không được động thủ.”

Thanh âm hỗn loạn mà lạnh như băng, giống như ra lệnh lại chan chứa sự quan tâm, giống như một tiếng sét xẻ ngang bầu trời.

Người khác có thể không nghe thấy, nhưng mà lại giống như nổ vang bên tai Vân Thí Thiên. (ta nghĩ cái này giống như truyền âm nhập mật a)

Khí tức của Vân Thí Thiên đột nhiên cứng lại, hành động chậm lại một chút.

Mà ngay lúc Vân Thí Thiên chậm lại đó, Đế Phạm Thiên đem trảm yêu kiếm chém Lạc Vũ thành hai nửa.

“Vũ…” Vân Thí Thiên trong nháy mắt biến sắc, cơ hồ là không khống chế được tâm kinh hoảng mà hét lớn lên một tiếng, nhưng ngay sau đó lại giống như có người chặt bỏ mất thanh âm phía sau của hắn, lời nói quỷ dị mà dừng lại.

Vân Thí Thiên trừng lớn mắt, không dám tin nhìn tràng cảnh trước mặt.

Dưới trảm yêu kiếm của Đế Phạm Thiên, Lạc Vũ một người bị khảm thành hai nửa.

Song, tại một hướng khác ở ngay trước người Đế Phạm Thiên, xuất hiện một Lạc Vũ khác phi nhanh mà đến, nhắm hướng Đế Phạm Thiên mà lao đến.

Này… này…

Có hai Lạc Vũ? Tràng cảnh này không chỉ có Vân Thí Thiên giật mình, ngay cả Đế Phạm Thiên vừa tự tay dùng kiếm cũng là kinh ngạc mà mở lớn mắt, trơ mắt đứng nhìn Lạc Vũ tới gần.

Khóe miệng câu khởi một tia cười lạnh, Lạc Vũ trong nháy mắt đã đến gần Đế Phạm Thiên, một chưởng mãnh liệt đánh ra, hung hăng hạ xuống trước ngực Đế Phạm Thiên.

“Đế Phạm Thiên, ngươi đi chết đi…”

Lạnh như băng, tuyệt đối vô tình, hàm chứa trong đó là thống hận đến tận xương tủy.

“Phốc.” Nhất thời, Đế Phạm Thiên hung hăng bị đánh bay, một dòng máu tươi mãnh liệt điên cuồng mà phun ra, tại giữa không trung tạo thành một đường vòng cung màu đỏ.

“Các chủ…” Cách đó không xa, đám người Á Vô Quân bị đám người Yến Phi ngăn trở, liếc mắt thấy cảnh này kinh sợ mà hô to.

Mà đám người Yến Phi thì rống to một tiếng: “Hay, hay a.” Bay nhanh mà rơi xuống, Đế Phạm Thiên rơi xuống mặt đất ở phía xa, Lạc Vũ thân hình chợt lóe mau chóng đuổi theo đến nơi.

Ngay lúc thân hình Đế Phạm Thiên sắp chạm xuống mặt đất, phía sau lưng thân hình chớp động, Đông Thiên vương không biết là từ nơi nào mà xông đến.

Tà khí vạn phần, trên mặt là tràn đầy tươi cười cực kì tà mị, tay giương lên, một chưởng phóng ra tựa như điện quang hỏa thạch đánh tới phía sau lưng Đế Phạm Thiên.

Đánh lén, cái gì gọi là đánh lén, hắn chính là không biết.

Hắn chỉ biết, hắn muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó.

“Phốc…” Huyết hoa văng khắp nơi, một chưởng của Đông Thiên vương kia cũng không phải là trò đùa.

Đế Phạm Thiên nhất thời thân như cành liễu, hướng phía Vân Thí Thiên ở bên kia mà bay đến.

Đông Thiên vương cười tủm tỉm hướng Lạc Vũ, nói: “Ngươi lại tiến bộ rồi, sử dụng càng ngày càng thành thục.”

Lạc Vũ thân mình vừa động, đứng ở bên mình Đông Thiên vương.

Quay đầu, Đế Phạm Thiên hướng phía Vân Thí Thiên mà rơi đi, Lạc Vũ trong mắt huyết sắc chợt lóe, đột nhiên quét mắt một cái ra phía sau lưng Vân Thí Thiên.

“Mặc Hiên đâu? Binh mã ngươi mang đến đâu?” Liếc mắt một cái đảo qua, Lạc Vũ sắc mặt thay đổi.

Đông Thiên vương nghe vậy cười tủm tỉm: “Đi làm việc hắn nên làm rồi.”

“Đông Thiên vương.” Trong nháy mắt, Lạc Vũ sắc mặt trầm xuống.

Phía sau Vân Thí Thiên cơ hồ có binh mã mặc giáp phục màu đen đang áp sát lại. Đó tuyệt đối là binh mã của Đông Thiên vương, hắn là muốn chặn đường lui của Vân Thí Thiên sao.”

“Ha ha, Lạc Vũ, ta đây là quang minh chính đại… ngươi tức giận cái gi?”

Đông Thiên vương tủm tỉm cười, nói còn chưa nói hết, sắc mặt đột biến, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cùng khắc, Lạc Vũ sắc mặt hiện lên cũng là cả kinh, phi thân nhảy lên, hướng phía Vân Thí Thiên mà phi tới. “Thí Thiên, cẩn thận.”

Ngẩng đầu, nhìn Đế Phạm Thiên đang chuẩn bị rơi xuống, trong tay là kì lân la sát đao đang chuẩn bị xuất ra đánh chưởng cuối về phía Đế Phạm Thiên, cũng đồng thời sắc mặt nghiêm túc lại, không có quay đầu, đao trong tay hướng phía sau mà chém tới.

“Ầm.” Một tiếng kinh thiên, Vân Thí Thiên bị một chưởng đao phong bổ vào, một đạo lực lượng màu vàng kim phá không mà bắn tới thẳng hướng Vân Thí Thiên, đem hắn hoàn toàn cầm trụ ở bên trong.

“Quân vương.” Biến cố đột nhiên xảy ra. Yến Phi cả kinh mà hô to.

Mà ngay lúc Yến Phi chỉ kịp hô lên một tiếng, Vân Thí Thiên đã bị một đạo lực hung hăng mà đẩy ra ngoài, một đạo thân ảnh màu tím mãnh mẽ lao lại phía hắn chống lại lực lượng màu vàng óng ánh.

“Bịch.” Máu tươi phun ra không trung, thân như ảnh trụy.

“Vũ nhi.” Phi lên rồi ngã xuống, nhanh như lưu tinh (ánh sao) mà rơi, một đường máu dài vọt ra giữa không trung.

Mãnh phác mà đến, cũng chưa tính là mặt đối mặt, Lạc Vũ đã bị lực lượng màu vàng đánh bay ngược trở về, huyết vẩy giữa không trung.

Vân Thí Thiên bị Lạc Vũ lạnh mẽ đụng vào mà lui ra sau mấy bước, tránh được lực lượng màu vàng óng ánh, thấy cảnh này sắc mặt lạnh xuống, cấp bách rống ra, định hướng phía Lạc Vũ rơi xuống mà chạy tới.

Mà Đông Thiên vương vốn đứng ở phía sau Lạc Vũ cũng là thần sắc biến đổi.

Cả người phi thân dựng lên, tiếp được Lạc Vũ đang rơi ôm vào trong lòng, giữa không trung từ từ hạ xuống.

Thế nhưng cũng bị lực lượng vàng óng ánh kia tác động, lui về phía sau mấy bước.

“Ngươi thế nào?”

Ngừng lui về phía sau, Đông Thiên vương cúi đầu nhìn Lạc Vũ ở trong lòng hắn, âm thanh mang theo lo lắng.

Mà Lạc Vũ bị hắn tiếp được, cái gì cũng chưa kịp nói.

Miệng vừa khẽ nhếch, một ngụm máu to phun ra, bắn tung tóe lên trước ngực Đông Thiên vương.

Đông Thiên vương thấy cảnh này, sắc mặt đại biến.

Lạc Vũ có bao nhiêu lợi hại, hắn chính là biết rất rõ.

Vậy mà lực lượng kia chỉ dùng một kích đã khiến cho Lạc Vũ cơ hồ là nói chuyện cũng không thể, ngay cả kinh mạch cũng thác loạn, người này…

Cùng khắc, trên bầu trời, một đạo thân ảnh màu lam nhạt chợt lóe, thân thủ tiếp được Đế Phạm Thiên đang rơi.

Hết thảy bất quá đều chỉ trong khoảnh khắc mà thôi.

Cục diện lập tức thay đổi, Lạc Vũ trọng thương, mà kẻ kia khí tức kinh người.

“Vũ nhi…” Mạnh mẽ mà lao đến, Vân Thí Thiên nhìn ngực của Đông Thiên vương có vết máu tóe ra, hai tròng mắt đỏ đậm như muốn nứt ra.

Lạc Vũ bị thương, nàng bị thương.

“Phạm Thiên?” Mà ngay lúc Vân Thí Thiên tiến đến chỗ Lạc Vũ, người áo lam cũng đã tiếp được Đế Phạm Thiên ở trên không trung, cau mày hô một tiếng ‘Phạm Thiên’.

Mà lúc này, Đế Phạm Thiên liên tiếp gặp phải hai đòn cực mạnh, làm sao còn có khả năng chống đỡ, hấp hối, cơ hồ đã chết.

Trung niên áo lam, thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, liếc mắt một cái về phía Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên, năm ngón tay hư không đánh về phía Vân Thí Thiên.

Bổ ra khoảng không, thế tới nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đã bao phủ phía sau lưng Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên biến chiêu cũng mau, trong nháy mắt cảm giác được có một lực lượng tấn công phía sau lưng, lập tức không phi đến bên người Lạc Vũ nữa, trên không xoay người, thân như tia chớp mà né ra.

Cùng khắc, Đông Thiên vương ôm Lạc Vũ cũng nhanh chóng mà né qua. “Ầm”. Một tiếng phá vỡ nặng nề mà vang lên.

Mà ngay chỗ Vân Thí Thiên cùng Đông Thiên vương vừa tách nhau ra, trên mặt đất hiện ra một cái khe rộng chừng một thước, chắn ngang giữa Đông Thiên vương và Vân Thí Thiên.

Mặt đất nứt ra giống như bị đao chặt.

Gió lạnh tận xương, thiên địa trong nháy mắt càng phát ra lạnh lẽo.

Mặt đất là một mảnh trầm mặc, đám người đang giao chiến phía bên kia đều vì biến cố bất thình lình này mà dừng tay ngẩng đầu, trong mắt là tuyệt đối kinh ngạc cùng hoảng sợ.

Gió qua trời đất, gió thổi vù vù.

“Vân Thí Thiên.”

Giữa không trung, trung niên nam tử áo lam một tay ôm Đế Phạm Thiên bị thương nặng, lạnh lùng rống giận vào Vân Thí Thiên đứng phía dưới, âm thanh trầm thấp mà băng lãnh.

Vân Thí Thiên căng thẳng cầm trong tay kì lân la sát đao, quay đầu đối diện với trung niên nam tử áo lam: “Ngươi là ai?”

“Ta là ai ngươi còn chưa xứng để biết.” Người áo lam phát ra âm thanh lạnh như băng.

Nói xong quay đầu nhìn Đế Phạm Thiên đang mê man không biết gì, người áo lam trong mắt chợt lóe qua tia âm lãnh: “Vương triều tranh phách, dựa vào bản lãnh, bản tôn mặc kệ. Bất quá, ngươi làm đồ nhi của bản tôn bị trọng thương, muốn chết.”

Âm thanh lạnh lẽo hạ xuống, trong mắt người áo lam hiện lên tia sát phạt, trên không trung hai ngón tay để song song như đao, một đạo lực lượng kinh người hướng phía Vân Thí Thiên mà bổ xuống.

Đạo lực lượng màu vàng kim cực mạnh, giống như sấm sét, gào thét phá không mà xuống.

Vân Thí Thiên thấy vậy, làm sao còn có thể nghe lời Lạc Vũ không cho hắn động thủ được.

Kì lân la sát đao trong tay đao phong chấn động, toàn thân đấu khí nổi lên, một đao phóng ra, hướng phía nam nhân áo lam mà phóng tới.

Sát đao vừa ra, thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang.

Thế nhưng khi chống lại đạo lực lượng màu vàng lại giống như mèo con đấu với hổ. Trong nháy mắt, đao phong bị đè bẹp, nhỏ dần lại.

Vân Thí Thiên thấy vậy mi mắt trầm xuống, người này…

“Kì lân la sát đao, vua trong đao, chỉ bằng ngươi, đáng tiếc chỉ có thể phát huy hai, ba phần lực lượng, quả thực chính là lãng phí.”

Giữa không trung, người áo lam lạnh lùng nhìn kì lân la sát đao trong tay Vân Thí Thiên.

Một âm vừa hạ, hai ngón tay lại hướng phía dưới mà đánh xuống.

Chỉ thấy lực lượng màu vàng kim trong nháy mắt lại tăng lên.

Thật giống như mãnh hổ cắn nuốt lực lượng của kì lân la sát đao, tiếp tục hướng phía Vân Thí Thiên mà vọt tới. Quang mang đại thịnh (ánh sáng phát ra quá lớn), trong nháy mắt bao phủ toàn thân Vân Thí Thiên. Đem Vân Thí Thiên bao phủ toàn bộ ở bên trong.

Quang hoa chói mắt, nhưng lại lạnh như băng cùng sát khí kinh người.

Thật nhanh, cơ hồ làm cho hắn không thể làm ra phản ứng nào.

Vân Thí Thiên mi sắc nhíu chặt, kì lân la sát đao trong tay vung lên, đang muốn ngạnh kháng.

Thế nhưng chỉ cảm thấy lực đạo trong tay bị buông lỏng, kì lân la sát đao ở trong lực lượng màu vàng kim từ từ thoát ra khỏi tay hắn, bay lên không trung.

“Sát đao, ngươi không xứng.”

Thanh âm lạnh như băng tại giữa không trung vọt ra, nam nhân trung niên áo lam lạnh lùng nhìn kì lân la sát đao đang hướng hắn bay tới.

Mà ngay lúc kì lân la sát đao từ trong tay hắn (VVT) bay ra, Vân Thí Thiên chỉ cảm thấy bao quanh toàn thân hắn là một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ.

Trong nháy mắt áp đến, cơ hồ là làm cho hắn thở cũng không thể. Chỉ có thể để cho hắn tùy ý mở rộng lực lượng.

Lực lượng vàng óng ánh kia giống như một bàn tay, càng ngày càng áp chế lấy hắn. (VVT)

Lực lượng như vậy, quả thực chính là không cách nào chống lại…

Huyết sắc, từ khóe miệng chậm rãi chảy ra.

Quanh thân Vân Thí Thiên tử hồng đấu khí bị đè xuống, càng đè càng thấp, càng đè càng nhỏ lại.

Đây căn bản là không cùng một cấp bậc lực lượng.

“Quân vương, Quân vương…” Yến Phi cùng đám đại tướng bên cạnh khiếp sợ mà phản ứng lại, trong nháy mắt cực kì hoảng sợ mà chạy lại phía Vân Thí Thiên.

Song, bọn họ mới là cấp bậc nào.

Vân Thí Thiên còn chống cự không được, Yến Phi căn bản chính là cấp bậc quá thấp.

Cơ hồ còn chưa vọt tới trước mặt Vân Thí Thiên đang bị bao phủ bởi lực lượng vàng óng ánh kia cũng đã bị dòng khí tức cường đại kia ngăn cản, căn bản là không có khả năng tiến lên phía trước.

Gió thổi mãnh liệt, tại đây sát khí kinh người.

“Giúp… dọn dẹp…”

Mà ngay tại giữa lúc cấp bách, Lạc Vũ trong lòng Đông Thiên vương đang không ngừng phun ra máu tươi, miễn cưỡng vươn tay, túm trụ Đông Thiên vương, từ hai hàm răng nói ra hai chữ.

Đông Thiên vương vốn là đang khiếp sợ nam nhân trung niên áo lam cường đại. Lúc này nghe Lạc Vũ nói như vậy, khóe miệng khẽ chuyển, hướng phía Lạc Vũ nói: “Có lầm hay không, ta đang ước gì hắn chết, có thể nào lại đi hỗ trợ hắn.”

Vân Thí Thiên là tình địch của hắn, lúc này đi giúp hắn, đầu óc của hắn cũng chưa có bị phá hư. Lạc Vũ nghe vậy năm ngón tay hung hăng nhéo tay Đông Thiên vương, thân hình phát run mà ngoan cố chống giữ.

Đông Thiên vương không hỗ trợ, vậy nàng đến, nàng đến…

“Đừng nhúc nhích, ngươi đến cũng không giúp được gì…” Đông Thiên vương thấy cổ tay căng thẳng, gắt gao ôm Lạc Vũ.

Khí tức đã hỗn loạn như thế, ngay cả chống đỡ để đứng còn không nổi, nói gì đến hỗ trợ hả.

Không động đậy nữa, trái tim nhưng là đang loạn.

Ta ngay cả một kích cũng chống đỡ không được, Vân Thí Thiên cơ thể đang trọng thương, làm sao mà chống đỡ được.

Trong tai nghe Yến Phi kinh sợ rống to, Lạc Vũ trong lòng vừa sợ lại vừa vội, lại nghĩ đến thân mình không thể động đậy, trái tim nhanh chóng lạnh lẽo trầm xuống.

Vốn là đang bị thương lại di chuyển, Lạc Vũ hé miệng, một búng máu mãnh liệt phun ra, toàn bộ bắn tại trước ngực Đông Thiên vương.

Đông Thiên vương thấy vậy biến sắc, đấu khí trong tay vọt vào trong cơ thể Lạc Vũ.

“Ngươi đừng di chuyển, ngươi không muốn sống sao…”

“Sống …chết… cùng… nhau.”

Đông Thiên Vương nói còn chưa nói hết, Lạc Vũ đã mạnh mẽ phun ra bốn chữ rồi miễn cưỡng quay đầu hướng phía Vân Thí Thiên mà nhìn đến.

Nếu đã không giúp được hắn, vậy thì hôm nay cùng nhau chết một chỗ cũng không sai.

Đông Thiên vương nhìn Lạc Vũ dứt khoát, mày gắt gao nhăn lại, trên mặt lóe lên tia tà khí.

Trầm ngâm trong nháy mắt, thật sâu hít vào một hơi: “Được, được, ta đi giúp, bất quá ngươi nhới kĩ cho ta, ngươi lại vừa nợ ta một đại ân tình.”

Lạc Vũ này, người này…

Rõ ràng là toàn tâm đều hướng về ngoại nhân, một chút cũng không hướng về hắn.

Mà hắn lại giống như là đầu có bao, cư nhiên không có biện pháp mà nhìn nàng như vậy, quả thực là thấy quỷ rồi.

Ôm Lạc Vũ, đang định tìm một nơi an toàn mà buông nàng xuống.

Phía Vân Thí Thiên lại đột nhiên ào ào phát sinh vũ bão.

Kim quang bao phủ quanh người, Vân Thí Thiên làm sao lại có thể là đối thủ của người kia được.

Kháng cự áp lực yếu dần, một ngụm máu tươi mãnh liệt điên cuồng mà phun ra tung tóe trước ngực áo, trong nháy mắt nhuộm ngực áo hồng thành một mảnh.

Huyết sắc trước ngực thẩm thấu, nhuộm hồng hết thảy.

Mà chiếc vòng cổ có đeo nhẫn bị Vân Thí Thiên lấy từ trên người Lạc Vũ xuống coi như vât đính ước vẫn được Vân Thí Thiên đeo trước ngực lúc này cũng chậm rãi bị thấm đầy máu.

Quang mang vàng óng ánh bao phủ, áp lực ngày càng tăng. Vân Thí Thiên một mình đứng giữa áp lực, toàn thân dần dần vô lực.

Huyết sắc rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, nhìn mà run sợ.

“Nhận lấy cái chết đi.” Giữa không trung, nam nhân trung niên áo lam thấy vậy mi sắc như trước lạnh như băng, hai tay lại dùng sức, kim quang trong nháy mắt đại thịnh.

“Quân vương…”

Bị lực lượng vàng óng ánh kìm hãm, Vân Thí Thiên miệng mũi đều là máu tươi, mà đám người Yến Phi đang liều mạng hướng phía hắn mà chạy tới, trái tim hắn băng giá cơ hồ muốn nứt ra, cuồng khiếu kinh thiên. (tiếng hét điên cuồng vang trời)

Tuy nhiên, ngay trong lúc nguy cấp.

Trong quang mang màu vàng kim, trên người Vân Thí Thiên

nguyên sắc quang mang chợt lóe, mạnh mẽ làm văng ra lực lượng đang áp bức quanh người hắn.

Một vật từ cần cổ Vân Thí Thiên chậm rãi bay lên thiên không.

Nguyên sắc ánh sáng căn bản là không lớn, nhưng khí tức nửa điểm cũng không thua lực lượng của người áo lam.

Nương theo gió nâng lên, lực lượng của người áo lam trong nháy mắt giống như băng tuyết gặp mặt trời, bắt đầu thong thả tan rã ra, từ trên người Vân Thí Thiên chậm rãi mà biến mất.

“Di.”

Đông Thiên vương ở một bên đang ôm Lạc Vũ thấy cảnh này, chợt ‘di’ lên một tiếng.

Mà Lạc Vũ cũng ở vị trí xem thuận mắt, đem toàn bộ cảnh này xem thanh thanh sở sở.

Giữa sân, Vân Thí Thiên cảm giác áp lực quanh thân chợt mất đi, mi mắt khẽ nhíu, nét mặt không lộ ra kinh ngạc nhưng trong mắt lại không kiềm chế được kinh ngạc, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn kĩ.

Trên đỉnh đầu là chiếc nhẫn thấm đầy máu tươi của hắn, nguyên sắc quang mang đại thịnh bao phủ tại trên đỉnh đầu của hắn.

Một vòng lại một vòng chậm rãi chuyển động.

Lực lượng sắc bén mà trầm dày, vô biên vô hạn, bao phủ quanh thân hắn.

“Tín vật của Phiêu Miểu bộ tộc?”

Xung quanh, mọi người còn đang sững sờ vì tràng cảnh đại biến, giữa không trung, nam nhân áo lam đứng sừng sững, trong mắt hiện lên là tuyệt đối kinh ngạc, khẽ gọi một tiếng.

Tín vật của Phiêu Miểu bộ tộc?

Vân Thí Thiên nghe thấy thì mãnh liệt quay đầu nhìn về phía Lạc Vũ.

Mà lúc này, Lạc Vũ cũng mang vẻ mặt lo lắng mà nhìn về phía hắn.

Chỉ một ánh mắt, không cần bất cứ lời nói nào đã đem nội tâm cùng tình ý kể ra toàn bộ.

Tín vật của Phiêu Miểu bộ tộc? Thứ mà Vọng Thiên Nhai hắn, Phạm Thiên các của Đế Phạm Thiên, Ẩn tộc, các thế lực khác của Phật Tiên Nhất Thủy cần phải dựa vào để tìm Phiêu Miểu thần thông. Mà Lạc Vũ lại cho hắn, đem thứ quan trọng như vậy mà cho hắn?

Nàng quý trọng hắn như vậy, nặng tình với hắn như vậy…

Một vật như vậy hắn luôn mang theo bên người, hắn luôn mang ở trước ngực.

Vân Thí Thiên năm ngón tay gắt gao che trước ngực.

Một cỗ nhiệt nóng lưu động trong tim hắn, đem tất cả lạnh như băng trong tim hóa thành nóng bỏng, nhiệt nóng cơ hồ muốn hòa tan hết thảy.

Lạc Vũ của hắn, trong lòng Lạc Vũ chỉ có hắn…

Kiếp này sao mà may mắn, cùng nàng tương tri…

Kiếp này sao mà may mắn, được cùng nàng sóng vai…

Khóe miệng chảy máu nhưng mắt lại tràn ngập ý cười, lúc này trong mắt Vân Thí Thiên lưu quang tràn đầy cơ hồ khiến cho người ta không thể nhìn kĩ.

Tất cả quang mang, tất cả ánh sáng ngọc, Lạc Vũ tất cả đều nhận được.

Giờ phút này, vì nàng, cho dù muốn cả mạng sống của hắn hắn cũng không tiếc.

Lạnh như băng ở sâu trong xương tủy lúc này được hòa tan, giống như ngập trời là lửa nóng mãnh liệt.

Năm ngón tay của Lạc Vũ gắt gao nắm lấy tay Đông Thiên vương, cơ hồ là xâm nhập vào trong xương tủy.

Vân Thí Thiên… Vân Thí Thiên…

Gió lạnh gào thét, thiên địa băng hàn.

Nguyên sắc cùng sắc vàng óng ánh giằng co, hoành phách (ngang dọc) cả một phương thiên hạ.

Người áo lam nhìn chiếc nhẫn đang chậm rãi tới gần, trong mắt hiện lên một tia sâu sắc.

Đột nhiên, hắn vung tay lên, thu lại đạo lực lượng vàng óng ánh, trầm như băng nói: “Nguyên lai là có Phiêu Miểu bộ tộc hộ ngươi, khó trách ngươi kiêu ngạo như thế. Được, hôm nay ta tha cho mạng chó của ngươi, một tháng sau, bổn tôn và đệ tử nhất định sẽ đến trước mặt ngươi lãnh giáo. Bổn tôn muốn nhìn xem, rốt cuộc Phiêu miểu bộ tộc mạnh hơn hay đệ tử của Già Diệp Tháp ta mạnh hơn.”

Dứt lời, tay áo bào phất lên, kì lân la sát đao rơi xuống, rơi vào bên chân Vân Thí Thiên.

Một tay ôm Đế Phạm Thiên, nam nhân áo lam xoay người, phi thân đi trong không trung.

“Vọng Thiên Nhai, một tháng sau, đợi đó cho ta.”

Thanh âm lạnh như băng vang vọng cả một phương trời, trong thanh âm là tràn ngập lửa giận.

Gió lạnh sắc bén, trong nháy mắt, nam nhân áo lam biến mất vô tung vô ảnh.

Đã không có lực lượng màu vàng kim cầm trụ, nhẫn của Phiêu Miểu bộ tộc cũng là chậm rãi mà rơi xuống, Vân Thí Thiên giơ tay lên, tiếp lấy.

“Quân vương, Quân vương…”

Từ trong biến cố mà tỉnh lại, đám người Yến Phi chạy nhanh lại phía Vân Thí Thiên, mắt cơ hồ là vui sướng mà muốn khóc.

Vân Thí Thiên phất tay áo, không xem đám người Yến Phi, tay gắt gao nắm chặt chiếc nhẫn, mắt đảo tìm về phía đám người Lạc Vũ cùng Đông Thiên vương.

Mà lúc này, Lạc Vũ cơ hồ là đem lực lượng toàn thân, hung hăng nắm lấy tay Đông Thiên vương, tiếng nói lạnh như băng toát ra từ trong miệng: “Đi.”

Đi, nàng không trụ được nữa rồi.

Hạ xuống lo lắng trong trái tim, thương thế trong cơ thể cũng điên cuồng mà lan rộng cơ hồ làm cho nàng sắp không khống chế được chính mình.

Một chưởng đó quá mạnh mẽ, quá mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức nàng cơ hồ…

Mà Đông Thiên vương vốn vẫn vì Lạc Vũ vận công chữa thương cơ hồ cũng cảm giác được Lạc Vũ là sắp hỏng mất, sắc mặt trầm xuống, ôm Lạc Vũ quay người định rời đi.

Lạc Vũ nói một tiếng tuy nhỏ, nhưng ở khoảng cách như vậy sao có thể giấu được Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên biến sắc: “Nàng không theo ta về?”

Một âm vừa dứt, thân mình chợt lóe hướng phía Lạc Vũ mà tới.

Đông Thiên vương thấy vậy sắc mặt trầm xuống, dưới chân vừa chuyển, một đạo tử hắc sắc đấu khí hướng phía Vân Thí Thiên bắn đến.

“Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên nghĩ đoạt lại Lạc Vũ, ta cũng không biết cái gì là Phiêu miểu bộ tộc đâu.”

Đông Thiên vương vốn là siêu việt tím tôn vương giả, cùng Vân Thí Thiên là kẻ tám lạng, người nửa cân.

Mà lúc này Vân Thí Thiên lại bị lực lượng kim sắc bao trụ lâu như vậy, làm sao có thể là đối thủ của Đông Thiên vương.

Vân Thí Thiên lắc người một cái, tránh ra, tay tiếp tục muốn động thủ.

“Đi…” Mà lúc này, Lạc Vũ nằm ở trong lòng Đông Thiên vương lại cắn răng mà nói ra một chữ.

Mau đi, nàng thực sự sắp không trụ được nữa rồi.

Khí huyết trong cơ thể mãnh liệt mà quay cuồng, nàng sắp không duy trì được thanh tỉnh nữa rồi. Mà nếu nàng không tỉnh táo, Đông Thiên vương hỉ nộ vô thường này không biết sẽ không nể mặt mũi của nàng mà làm ra chuyện gì, lại trở thành đối địch với Vân Thí Thiên. Mà lúc này, Vân Thí Thiên không thể là đối thủ của Đông Thiên vương.

Mà ở phía sau, binh mã ẩn dấu của Đông Thiên vương đã chuẩn bị chặn đười lui của binh mã Vọng Thiên Nhai.

Lạc Vũ gắt gao nắm lấy cổ tay của Đông Thiên vương, trong mắt là tuyệt đối dứt khoát.

Đông Thiên vương sao lại không rõ ý tứ của Lạc Vũ.

Tà mị mắt cúi xuống, Đông Thiên vương nhìn Lạc Vĩ vẫn kiên trì mà nhìn hắn, ánh mắt ba động, thâm trầm mà thâm thúy.

Một màn này Vân Thí Thiên hoàn toàn xem rõ, nhưng cũng không suy nghĩ gì. Vân Thí Thiên dừng tay lại, không phải bởi vì sợ Đông Thiên vương mà là muốn nghe Lạc Vũ nói.

“Nàng đang trách ta không tìm nàng sao?” Cúi đầu thâm trầm, trong lòng có một tia chua xót khó hiểu, thanh âm vang lên trong không trung.

Lạc Vũ không trả lời, mà tiếp tục bình tĩnh nhìn Đông Thiên vương.

Nàng sao lại trách hắn không đi tìm nàng chứ, hắn có thể không giận nàng, hoàn toàn nhớ đến tình cảm của nàng, nàng là thực cao hứng, sao có thể giận hắn chứ.

Gió qua hoang nguyên, vô thanh mà gào thét.

Vân Thí Thiên thấy Lạc Vũ không trả lời, thanh âm phát ra càng trầm thấp. “Ta nghĩ nàng hiểu ta. Ta không đem nàng quay về Vọng Thiên Nhai, không tự mình đi tìm tới nàng. Ta nghĩ nàng hiểu ý của ta. Ta nếu là không bảo hộ được cho nàng, vậy thì tốt nhất là để nàng rời xa ta, tránh cho nàng gặp phải tai họa.”

Thanh âm trầm thấp, gió nhè nhẹ thổi qua mang theo thanh âm trầm thấp, không hoa lệ nhưng lại làm cho trái tim người ta cơ hồ là hiểu rõ.

Vân Thí Thiên vốn không phải một người nhiều lời.

Nói như thế đã gần như giải thích, giải thích tại sao hắn không có đến tìm nàng, giải thích tại sao ngày ấy hắn bỏ lại nàng.

Lạc Vũ nghe Vân Thí Thiên nói, hốc mắt đỏ bừng.

Nàng rất rõ ràng, nàng sao lại có thể không rõ, nàng sao lại có thể không hiểu được ý tứ của hắn đâu.

Trong lòng phát ra vừa chua xót lại vừa ngọt, nhưng là năm ngón tay lại càng phát ra lực đạo nắm chặt tay của Đông Thiên vương, cơ hồ là muốn tiến nhập và da thịt.

Đi, mang theo tất cả binh mã đi mau.

Yêu mị song mắt di chuyển. Đông Thiên vương nhìn Lạc Vũ, cảm nhận được đến lực đạo ở tay giảm dần, thân thể Lạc Vũ cơ hồ là đã sắp không chống đỡ nổi, cặp mắt thâm sâu chưa từng thấy.

Hắn không rõ Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng là hắn cơ hồ cảm giác được, chuyện này là hắn tuyệt đối không muốn biết.

Diệt hay không diệt? Thừa dịp này giết toàn bộ hay bỏ qua?

Giết chết, vĩnh viễn trừ hậu họa.

Mà nếu không giết, hậu họa này… hắn…

Đông Thiên vương ánh mắt thập phần tà khí cùng yêu mị.

Thấy vậy, trái tim Lạc Vũ không ngừng kinh hãi cùng run sợ.

“Minh… Trần… Dạ… Ta… Ta …cầu…”

Năm ngón tay xâm nhập da thịt Đông Thiên vương, khí tức trong cơ thể quay cuồng, khóe miệng Lạc Vũ không ngừng phun ra máu tươi, ướt đẫm vạt áo trước ngực Đông Thiên vương nhưng trong mắt là kiên trì cùng dứt khoát.

“Lúc này mới gọi đến tên ta.” Đông Thiên vương nhìn Lạc Vũ, khẽ cắn răng. Ngẩng đầu, ánh mắt xẹt qua đám binh mã của Vọng Thiên Nhai đang còn đánh nhau với binh mã của Phạm Thiên các, cũng nhìn binh mã của hắn đã đến phía sau binh mã của Vọng Thiên Nhai.

Đông Thiên tinh binh, mặc dù chỉ có hơn trăm vạn. nhưng là ở tại cục diện hai hổ tranh chấp này, muốn tiêu diệt đám binh lính của Vọng Thiên Nhai đã đầy vết thương cùng mết mỏi hay là Vân Thí Thiên, thật sự là rất dễ dàng rồi.

Nhưng là… Ôi…

“Coi như đời trước ta mắc nợ ngươi.” Thân thủ đem đầu của Lạc Vũ đặt lại trong lòng mình, Đông Thiên vương Minh Trần Dạ khẽ thở dài một tiếng, xoay người đem Lạc Vũ rời đi.

Thôi, thôi, lần này liền làm một lần chính nhân quân tử đi. Lần này sẽ không thừa dịp người ta gặp nạn mà ăn hiếp. Ngày sau, hắn sẽ cùng Vọng Thiên Nhai hạ chiến thư vậy.

Tóc dài màu rượu hồng di chuyển, Đông Thiên vương chuẩn bị rời đi.

“Vũ nhi…” Mà nhìn thấy Lạc Vũ không theo hắn đi, dứt khoát muốn đi theo Đông Thiên vương, Vân Thí Thiên tiến về phía trước từng bước, sắc mặt là cực kì khó coi.

Nhưng mà hắn nhanh, Đông Thiên vương lại nhanh hơn.

Nghiêng người bay qua, Đông Thiên vương tức giận quay đầu nhìn Vân Thí Thiên, cười tà nói: “Muốn là được sao, làm sao lại có chuyện tốt như vậy. Lạc Vũ là cam tâm tình nguyện mà đi theo ta.”

“Tuyệt đối không thể.” Đông Thiên vương một âm hạ xuống, Vân Thí Thiên lập tức nói, dứt khoát, lưu loát, không một tia do dự.

Đông Thiên vương vừa nghe thì sắc mặt trầm xuống, cái gì cũng chưa nói, Yến Phi bên cạnh Vân Thí Thiên đã thấp giọng nói: “Quân vương, Người nhìn xem.”

Vân Thí Thiên nghe vậy, quay đầu lại, loáng thoáng nhìn đến khôi giáp màu đen của Đông Thiên binh lính.

Phía sau hắn có mai phục.

“Muốn giang sơn hay muốn mỹ nhân, chính ngươi tự mình quyết định đi.”

Không đợi Vân Thí Thiên nói gì, Đông Thiên vương ôm Lạc Vũ hướng quân đội của hắn mà đi đến.

Lạc Vũ thương thế quá nặng, nếu không điều trị ngay e rằng…

“Không có giang sơn này, ta có thể lập nên cái khác.” Đông Thiên vương mới bước đi một bước, phía sau, Vân Thí Thiên mở miệng, thanh âm cơ hồ là so được với hàn băng ngàn năm, một chút ngập ngừng cũng không có, trôi chảy tự nhiên.

Thanh âm không lớn, nhưng là mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng.

Không có giang sơn này, hắn là có thể lập nên một cái khác, nhưng là Lạc Vũ, nếu hôm nay hắn buông tay, hắn sẽ không thể tìm được Lạc Vũ thứ hai.

Dứt khoát, tươi sáng, không có một tia do dự.

Thanh âm hạ xuống làm cho Lạc Vũ đỏ mắt, cơ hồ là xuyên thấu qua trái tim.

“Chỉ cần ta còn sống, khắp nơi đều có thể là thiên hạ của ta. Ta đã có một Vọng Thiên Nhai, thì cũng có thể lập ra một cái khác. Vũ nhi, trở về bên ta, ta không sợ.”

Thanh âm leng keng, vốn là lạnh như băng nhưng lại bén nhọn mà truyền vào chỗ sâu trong lòng, giống như vô cùng vô tận ôn nhu.

Máu tươi cơ hồ rơi trên mặt Lạc Vũ, máu tươi nhiễm đỏ mặt Lạc Vũ.

Mà trái tim, lại khoan khoái giống như đang bước đi trên mây. Chưa từng có hạnh phúc như vậy, chưa từng có vui sướng như vậy.

Được, không sợ, ta không đi, ta trở về bên ngươi, không cần cầu người khác, chúng ta cùng nhau chống cự.

Khóe miệng run rẩy khẽ nhếch, tất cả xúc động cơ hồ đều muốn trào ra đến miệng.

Còn không phát ra bất kì âm thanh nào, trước mắt, một mảnh hắc ám bao phủ lấy Lạc Vũ

Đông Thiên vương dùng một tay chặn lại cổ Lạc Vũ, bỗng nhiên ngưng trọng, không làm ra bất cứ động tác gì, ôm Lạc Vũ rời đi.

“Đáng tiếc, nàng không muốn trở về cùng ngươi.”

Thanh âm lạnh như băng vang vọng tại không trung, Đông Thiên vương xoay người, lên ngựa, ôm Lạc Vũ rời đi.

“Lui binh.”

Phong khói cuồn cuộn, Đông Thiên vương phi ngựa mà chạy, lãnh khốc thanh âm vang vọng tại phía chân trời.

“Vũ nhi…” Vân Thí Thiên không cách nào tin được Lạc Vũ thế nhưng không ở lại cùng hắn, Lạc Vũ thế nhưng rời đi cùng Đông Thiên vương.

Nàng không còn muốn đi theo hắn nữa sao?

Nàng không còn thương hắn nữa sao?

Làm sao có thể… Làm sao có thể… Rõ ràng vừa rồi còn…

Tâm tình kịch liệt ba động, vết thương vừa mới bị lực lượng kim sắc đả thương lúc này thương thế chợt tăng thêm, Vân Thí Thiên phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lung lay sắp ngã.

“Quân vương… Quân vương…”

Trong gió lạnh, từng đợt thanh âm hoảng sợ vang vọng.

Toàn bộ binh mã thối lui lại một phương, không động.

Mùa đông năm nay, đáng sợ đến kinh người.

Mùa đông thứ bốn trăm năm mươi mốt của Vọng Thiên Nhai, Phạm Thiên các đại bại, Vân Thí Thiên lãnh binh thu mười một thành trì của Phạm Thiên các, Phiên vương ở các nơi của Phạm Thiên các suất binh thà chết bảo vệ thành trì, tuy nhiên cũng là vô dụng.

Các chủ Phạm Thiên các mất tích.

Nhiều thế lực tại Phật Tiên Nhất Thủy bị tẩy trừ.

Phật Tiên Nhất Thủy, loạn.