Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Chương 242: Bệnh viện rất nguy hiểm




"Sao vậy? Ai chọc em mất hứng?" Nhìn miệng Nguyệt Trì Lạc méo xệch, sư huynh đang lật từng trang sách bỗng ngừng lại, khuôn mặt điển trai hơi trắng bệch, nhưng vẫn tươi cười giống như loài hồ ly.

Nhíu nhíu mày, Nguyệt Trì Lạc nhỏ giọng nói: "Đàn ông các người, có phải đều là trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu bay bay hay không?" (tức là trong nhà có vợ ở ngoài còn nuôi tình nhân)

Thật ra thì, nếu nói A Tuyết ở bên ngoài có cái gì đó, Nguyệt Trì Lạc vốn là không tin.

Nếu quả thật muốn như vậy, xưa kia A Tuyết dứt khoát cứ làm hoàng đế sống trong ba nghìn mỹ nữ không phải tốt sao?

Huống chi đó còn là hợp lý chính đáng, những mỹ nữ ấy đều là như nước lung linh, hắn tội gì đi theo mình chịu khổ?

Nhưng mà bây giờ, Nguyệt Trì Lạc bỗng nhiên không còn tự tin như vậy nữa.

Đều nói một khi yêu sâu đậm, đều sẽ cảm giác lo được lo mất, Nguyệt Trì Lạc bây giờ chính là đang có cảm giác đó.

Sư huynh nhíu mày, nhịn không được cười nhẹ một tiếng, đôi mắt quyến rũ hẹp dài nhướng lên phân nữa: "Em bị người ta đột kích rồi hả ? Chậc chậc. . . . . . Nhìn em bày ra bộ mặt oán phụ này, thật một chút cũng không hề giống em, nhưng mà lúc này so với trước kia thì ra dáng phụ nữ hơn nhiều. Như vậy đi, nếu không thì gả cho anh?"

"Đi chết đi, đi chết đi!" Đã bị thương thành thế này, còn có tâm tình trêu ghẹo cô.

Giống như hợp với hoàn cảnh, khi Nguyệt Trì Lạc vừa dứt lời, sư huynh đột nhiên ho khan vài tiếng.

"Làm sao vậy?" Nguyệt Trì Lạc đi tới sờ sờ trán của hắn, lúc này mới phát hiện toàn thân hắn nóng hổi.

"Bị sốt sao cũng không nói với em một tiếng!" Lầm bầm nguyền rủa, Nguyệt Trì Lạc hung hăng trợn mắt nhìn hắn, "Em lập tức dẫn anh đến bệnh viện."

"Đừng. . . . . ." Sư huynh bắt được tay cô, lắc lắc đầu, "Bệnh viện rất nguy hiểm, anh không sao, em đi giúp anh chuẩn bị ít thuốc hạ sốt với nước đá là được rồi."

Nước đá trong nhà có, thuốc hạ sốt phải đi xuống lầu mua.

Đến khi làm xong tất cả cho sư huynh, con sốt cũng đã hạ, Nguyệt Trì Lạc mới phát hiện, chết tiệt thời gian không biết từ lúc nào đã qua 12 giờ.

Sau khi về đến cửa nhà thì đã gần 1 giờ.