Thành phố S, Trung Quốc.
Đã vào cuối mùa thu, lá vàng khô héo trên cây rơi rụng như con người không còn sức sống, khiến cho mùa Thu đặc biệt càng thêm hiu quạnh.
Tại thành phố S, một chiếc xe màu đen lao thẳng tới rồi từ từ dừng lại ở trước cửa Lạc Tuyết Đại Hạ, nhân viên bảo an rối rít bước lên chào đón. Xe ngừng lại, tài xế xuống xe chạy đến chỗ ngồi phía sau cung kính mở ra cửa xe.
Cửa xe được mở, ngay lúc này, đầu tiên bước ra là một đôi chân thẳng tắp thon dài trắng nõn vô cùng xinh đẹp, theo sau đó là một người con gái có thân hình lồi lõm hấp dẫn mặc một bộ complete công sở, trên mặt còn mang kính mát thật lớn.
Cô từ tốn đi vào Đại Hạ, vóc người thon dài đường cong lả lướt gợi cảm. Đường nét rõ ràng, trên gương mặt được che lấp sau kính mát là đôi mắt sáng rực như ngọc lưu ly, nhân viên bảo an rối rít tản ra từng người đều tự vào vị trí của mình.
Trước một khắc bước vào thang máy, cô lấy xuống kính mát, bên dưới kính mát là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đôi con ngươi đen như mực nhưng lại lạnh lẽo đến cực điểm, toàn thân mang theo hơi thở lành lạnh, đường vân màu vàng của kính mát phản xạ lên sắc mặt không một chút biểu tình của cô.
Thư ký đứng ở phía trước chọn tầng 28 xong, cung kính nói: "Tổng giám đốc, chúng ta nên đi đại sảnh tiếp đãi khách VIP tầng 28 trước, tổng giám đốc của Lạc Á đã đợi rất lâu rồi."
Cô gật nhẹ đầu một cái, coi như đồng ý.
Thư ký chuyển giao hợp đồng qua, cô nhận lấy hơi đảo mắt lên, con ngươi rút rút lại rồi không hề có biểu cảm gì dời đi ánh mắt, lúc này thang máy ‘đinh đinh’ một tiếng từ từ mở ra.
Cô khoát khoát tay, ý bảo thư ký lui xuống trước, một mình đi vào đại sảnh tiếp khách.
Trong đại sảnh, một người đàn ông đứng nghiêng người đối diện với cổng chính, dáng người hắn cường tráng cao lớn, mái tóc ngắn gọn gàng rất dày rải rác xuống, có ánh sáng chiếu vào trên sườn mặt của hắn, giống như một khối lập thể tiếp xúc vào một điểm rồi tỏa ra giữa trung tâm.
Nguyệt Trì Lạc nhíu nhíu mày, tâm trạng trong nháy mắt chợt hoảng hốt, nửa mặt nghiêng này quen thuộc như thế, với cô phảng phất như đây còn là một Thời Không Thác Loạn không chân thật, suy nghĩ lại, cô tự chế giễu mình rồi cười cười.
Làm sao có thể, người đó giờ phút này hẳn là đang ở một thời không rất xa, ngồi trên ngôi vi Đế Vương lạnh như băng, cô đơn lạnh lẽo.
Chỉ cần vừa nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy đau lòng đến hít thở không thông.
Hai năm trước, cô tỉnh lại ở nhà ông nội cũng là căn nhà họ Nguyệt mà cô đã từng sinh sống.
Nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, những gì đã xảy ra thoảng như đó chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Chỉ có chính cô biết, đó không phải là mộng.
Dù rằng sinh sống ở nước Đông Phương chỉ có tám năm, nhưng lại cảm thấy dài như cả một thế kỷ.