Ngày hôm sau, trên dưới Thừa tướng phủ đều biết hết mọi chuyện tối quá, đám người nha hoàn không ngừng truyền miệng, nhưng ngại thân phận của Lâm Tâm Lan nên cũng dám nghị luận gì, nhưng giấy không gói được lửa, hơn nữa người xưa có câu “Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm”, chỉ trong một canh giờ mà trong kinh thành không ngừng bàn luận chuyện xấu của Thừa tướng phủ, một đồn mười, mười đồn trăm, cả kinh thành nháy mắt lại có chuyện vui để xem.
“Xoảng!”
Chén trà văng đến bên chân Lâm Tâm Lan, nước trà nóng hổi vang lên chân nàng khiến nàng không khỏi né tránh, nhưng vừa mới động đậy đã bị ly trà khác văng đến khiến Lâm Tâm Lan không dám động đậy nữa.
“Con xem bản thân đã làm ra chuyện gì!” Lâm Quế Chi tức giận nói, nàng khó khăn lắm mới có thể gặp lại Bạch Vân Hoài, vào phủ nắm trong tay thực quyền càng khó khăn hơn, mặc dù hiện tại trong phu nàng là người nắm quyền, nhưng nhìn đám nữ nhân đó án binh bất động thì Lâm Quế Chi không khỏi lo lắng. Người trong phủ này có ai tầm thường, có ai dễ đối phó? Bạch Vân Hoài tuy sủng ái mẹ con nàng, nhưng liệu có thể sủng ái được bao lâu?! Vậy mà hiện tại Lan Nhi còn gây ra họa, không đem lời nói của nàng để vào tai mới có thể làm ra chuyện ngu ngốc này!
“Nương...” Lâm Tâm Lan cắn môi, trong lòng ủy khuất vạn phần, vốn nghĩ sẽ được mẫu thân an ủi, nhưng không ngờ lại bị mắng như vậy!
Nàng bị chịu sỉ nhục như vậy, mẫu thân không những không an ủi nàng mà còn mắng nàng, rốt cuộc bản thân đã làm chuyện gì sai chứ? Nàng là tiểu thư Thừa tướng phủ nhưng lại không danh không phận, tại sao ‘phế vật’ đó lại được gọi là Tam tiểu thư, còn nàng chỉ có thể là Tâm Lan tiểu thư?! Nàng hiện tại là tiểu thư được sủng ái nhất Thừa tướng phủ, tại sao lại thua dưới tay một ‘phế vật’ như nàng ta?! Lâm Tâm Lan nàng không phục!
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của nữ nhi Lâm Quế Chi không những không nguôi giận mà còn tức giận hơn, cầm lấy bình trà trên bàn đập vỡ khiến cả phòng kêu lên những tiếng “Loảng xoảng”.
“Con còn ở đó bày ra vẻ mặt không phục, con có biết bản thân đã làm ra chuỵen gì không hả?!”
“Nương, nữ nhi không biết bản thân đã làm ra chuyện gì khiến nương tức giận như vậy!” Lâm Tâm Lan không phục mở miệng khiến Lâm Quế Chi tức đến nổi không nói nên lời.
Tại sao nàng lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như vậy?! Trước kia ở Lâm gia, mặc dù chỉ dùng thủ đoạn nhỏ nhặt nhưng cũng không ngu ngốc đến mức này, chuyện tối qua cũng khiến cho cả Thừa tướng phủ này biết nữ nhi nàng chính là một kẻ không có đầu óc, dã tâm tuy lớn nhưng lại ngu ngốc, trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Đám nữ nhân trong Thừa tướng phủ này nhìn bề ngoài vô hại nhưng thật ra lại không hề tầm thường, đều là nữ nhân sao nàng lại không phát hiện?! Hơn nữa người đáng sợ nhất trong phủ không chỉ riêng Đại phu nhân mà còn có cả Bạch Tử Linh, vốn dĩ bên ngoài đồn nàng ta là phế vật, nhưng kể từ lần đàu gặp mặt Lâm Quế Chi đã không tin lời đồn nữa rồi, cho nên nàng mới dặn dò nữ nhi tránh xa nàng ta, nhưng không ngờ nữ nhi lại làm ra chuyện như vậy!
Bất quá qua sau chuyện tối qua khiến cho nàng càng tin rằng Bạch Tử Linh không hề đơn giản như lời đồn, là một phế vật dễ đối phó, nếu không dựa vào Lan Nhi, không những không hại được Bạch Tử Linh mà còn phải chịu sỉ nhục xin lỗi nàng ta. Mặc dù Lan Nhi không phải kẻ thông minh, nhưng thủ đoạn cũng không phải tầm thường, nếu không sao có thể nắm bắt tâm của lão thái thái ở Lâm gia? Chỉ là trong Thừa tướng phủ này, những thủ đoạn đó chỉ là trò vật mà thôi, so với những người khác, Lan Nhi quả thật còn non lắm!
“Con còn không biết sao? Chuyện tốt con làm tối qua đã lan khắp kinh thành, con còn không biết bản thân sai ở đâu à?!”
“Con... Con không sai!” Bị mắng, Lâm Tâm Lan oan ức trả lời.
Tối qua sau khi lục soát phòng Tiểu Nghi, Lâm Tâm Lan đã phát hiện chiếc trâm Phỉ Thúy Hòa Minh của mình, bằng chứng rõ ràng như vậy, hơn nữa tất cả mọi người đều có thể làm chứng, nhân chứng vật chứng có đủ, cho dù suy xét thế nào thì bản thân nàng cũng là người có lỗi, nha hoàn của bản thân lại không biết dạy dỗ, trộm mất đồ của chủ tử mà dám vu khống cho Tam tiểu thư, cho dù Bạch Vân Hoài sủng ái nàng cũng không thể dung túng nàng. Sau đó Tiểu Nghi tội không thể cãi nên bị phạt 50 đại bản, còn nàng là chủ tử, chưa điều tra rõ ràng đã vội kết luận nên bị phạt chép nữ giới, tạm thời ở trong Chiêu Lan Viện một tháng không được bước chân ra khỏi phòng nửa bước.
Đối với hình phạt như vậy, Lâm Tâm Lan không phục nhưng ngại nhiều người nên không thể làm gì hơn là cam chịu, vốn dĩ tối qua ngủ không ngon, sáng sớm lại bị mẫu thân gọi đến trách phạt, với tính tình của nàng, chịu đến như vậy đã là giới hạn rồi!
“Con không sai? Con đem lời ta đặt ở đâu rồi hả? Ta đã bảo con đừng đụng đến Bạch Tử Linh, tại sao con lại không nghe?!”
“Nương, con không hiểu, tại sao người lại không cho phép con... Rốt cuộc Bạch Tử Linh có gì đáng quan tâm, nàng ta chỉ là một phế vật không hơn không kém!”
“Con tưởng rằng nàng ta thật sự là một phế vật như lời đồn sao?!” Nghe nữ nhi nói vậy, Lâm Quế Chi đau đầu không thôi, rốt cuộc nàng nên nói gì nữ nhi mới hiểu đây?!
“Chẳng lẽ...” Lâm Tâm Lan ngạc nhiên, có chút không thể tin được nhìn mẫu thân.
“Đúng vậy, Bạch Tử Linh không chỉ đơn giản là phế vật trong lời đồn đâu!”
~~~
Hôm nay cũng như mọi ngày, triều thần tâu những chuyện mà thường ngày xảy ra, lại thêm một cuộc tranh chấp, vốn dĩ mặt trời đã lên cao, không thấy Hoàng thượng mở miệng nên bọn họ nghĩ chuyện này xem như kết thúc, cho dù thế nào thì chuyện hôm nay coi như không bẩm báo.
Vốn dĩ nghĩ thái giám sẽ mở miệng nói bãi triều, không ngờ đúng lúc này Hoàng thượng lại mở miệng: “Các khanh nghĩ, trẫm có nên triệu Hàn vương về hay không?”
Vừa dứt lời thì đại thần bên dưới không khỏi xôn xao, hiện tại triều đình loạn lạc, Thái tử vốn là vô dụng, Hoàng thượng lại không có ý định phế Thái tử là nể mặt Viên gia, nhưng đám vương sớm đã không yên phận, hiện tại người nổi bật nhất là Minh vương cùng Hànvương đang ở bên giới, xem ra… Kinh thành sẽ có một hồi phong tranh huyết vũ đây!
“Hoàng thượng, theo thần nghĩ, mặc dù Thành Thiên yên ổn, bá tánh an cư lạc nghiệp nhưng Nhiếp chính vương Phượng Tề vốn không phải loại người tầm thường, chỉ sợ lúc này triệu Hàn vương trở về… Biên giới sẽ loạn mất!”
“Hoàng thượng, thần có lời muốn nói.”
“Trữ ái khanh cứ nói.”
“Theo vi thần, hiện tại Phượng Tề ngừng chiến cũng đã hơn một năm, ất hẳn bọn họ có ý định cầu hòa, với lại Trưởng công chúa của bọn họ là Nhu phi nương nương đang sống tại Thành Thiên, thần nghĩ bọn họ sẽ không muốn chiến tranh nữa. Với lại Tứ quốc đại điển chỉ còn ba tháng nữa là bắt đầu, thần nghĩ lúc này là lúc thích hợp nhất để triệu Hàn vương trở về!”
“Các ái khanh cảm thấy thế nào?” Hoàng thượng trầm mặt, nhìn chúng triều thần phía dưới, ai nấy đều hai mặt nhìn nhau, dường như đây là một vấn đề cần suy nghĩ kĩ.
“Hoàng thượng, theo như lời Trữ tướng quân, thần cảm thấy cũng rất có lý!”
“Nếu đã như thế thì mọi chuyện quyết định vậy đi!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, xem ra Hoàng thượng đã quyết định rồi, chỉ là mượn tay Trữ tướng quân mà thôi!
Lúc này ở biên cương Thành Thiên Quốc và Phượng Tề Quốc. Doanh trướng của tướng quân được canh giữ nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không thể bay vào.
“Vương gia, có thánh chỉ đến!” Binh lính phụng mệnh, lập tức vào trong doanh trướng báo cáo.
Thương Hàn Phong đang ngồi xem tình hình quân trận, nghe binh lính báo như vậy liền nhíu mày, hiện tại thời cuộc hỗn loạn, kinh thành minh tranh ám đấu, nếu thánh chỉ đến thì chỉ có một lí do!
Quân sư bên cạnh mỉm cười, mở miệng: “Xem ra... Chúng ta sắp trở về rồi đây!”