Đặc Công Hàn Phi

Chương 27: Lão ngoan đồng lại xuất hiện




“Vậy mời Tam tiểu thư kể lại mọi chuyện…” Tuần phủ đại nhân mở miệng nói, mặc dù không biết tại sao bên ngoài lại đồn Tam tiểu thư phế vật nhưng hắn chỉ tin vào mắt mình, chứ không phải lời đồn.

Tam tiểu thư này nhìn thế nào cũng không giống như như trong lời đồn, sợ là có kẻ cố ý tung tin đồn nhảm để huỷ hoại thanh danh của Tam tiểu thư!

Bất quá chuyện nhà bọn họ để họ tự giải quyết, hắn đến đây chỉ để tra án, những chuyện khác cùng hắn không quan hệ.

“Đúng như lời họ nói, ta gặp hai người họ ở hoa viên, sau đó Tam phu nhân xảy ra tranh chấp với Tứ phu nhân, cãi nhau một lúc thì lại nghe thấy tiếng hét nên bọn ta đã đến đó thì phát hiện ra cái xác…”

Bạch Tử Linh bình thản trả lời, hoàn toàn không giống như trước kia, yếu đuối, sợ hãi lại khép nép... Điều này khiến mọi người nhìn nàng với ánh mắt khác thường, càng khiến cho bọn họ nghi ngờ là nàng che giấu quá sâu, sâu đến người làm phụ thân như Bạch Vân Hoài cũng không phát hiện!

Hắn cau mày, nữ nhi này của hắn hắn cũng chẳng để ý nhiều lắm, mặc dù không quan tâm những hắn không phải không biết những chuyện nàng đã làm.

Hắn là người coi trọng thanh danh, vậy mà thanh danh của hắn lại bị huỷ hoại trong tay đứa con gái ngu ngốc như vậy! Vậy nên chuyện sống chết của nàng hắn cũng chẳng muốn quản, dù sao thì nàng chỉ có thể khiến cho hắn cảm thấy chán ghét! Hơn nữa mỗi nhìn thấy nàng hắn lại không khỏi nhớ đến...

Gương mặt xấu xí đầy tàn nhang, lại len lỏi vài vết sẹo tựa như con sâu đang bò, nhìn vô cùng ghê rợn. Gương mặt thì thật sự là không giống, nhưng đôi mắt thì giống đến nổi hắn nhìn nàng lại cứ nghĩ là nữ nhân đó...

Đôi mắt nàng không phải rất đẹp, nhưng khiến người khác nhìn một lần thì khó mà quên được, nó sáng hơn bất cứ ngôi sao nào, trong suốt hơn bạch ngọc, lại sâu như giếng cổ...

Đại phu nhân biểu tình lạnh lùng nhìn Bạch Tử Linh, nhưng sâu bên trong loé lên hàn quang lạnh lẽo.

Bạch Phi Nhược trầm mặc, trong lòng nàng tất nhiên không suy nghĩ là Bạch Tử Linh che giấu, chỉ nghĩ là nàng ta đại nạn không chết nên thay đổi mà thôi. Nhưng dù có phải là che giấu hay thay đổi thì nổi bất an trong lòng nàng không những không giảm mà còn tăng.

Trực giác của nữ nhân cho nàng biết, tuyệt đối không được để Đỗ Thanh Triệt gặp Bạch Tử Linh! Câu nói này luôn ám ảnh nàng, nàng biết bản thân mình yêu Đỗ Thanh Triệt thế nào, nên tuyệt đối không thể mất hắn!

Thu hết tất cả biểu tình của mọi người vào mắt, Bạch Tử Linh chỉ cười nhạt. Đúng là phong phú thật, mỗi người một vẻ cơ đấy, nàng mặc kệ ánh mắt của tất cả bọn họ là có ý gì, nhưng chỉ cần không cần đụng đến nàng, nàng tất nhiên sẽ không làm gì bọn họ.

“Vậy sao đó thì sao…” Tuần phủ đại nhân lại tiếp tục hỏi.

“Sau đó Tứ phu nhân ngất xỉu, tiếp đến là tất cả mọi người đều trong phủ tập thể ở nơi đó…”

“…”

Sau khi hỏi xong tất cả mọi chuyện, Tuần phủ đại nhân cáo biệt ra về, dù sao cũng còn chuyện liên quan đến nàng nữa nên Bạch Tử Linh đi theo sau Tuần phủ đại nhân ra ngoài.

Bạch Vân Hoài như có chút suy nghĩ nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt phức tạp không rõ...

~~~

“Tiểu thư, Tuần phủ đại nhân vừa nãy thật là nghiêm!” Thanh Nhi bên cạnh trợn mắt, bộ dạng khiến Bạch Tử Linh buồn cười. Tuần phủ đại nhân vừa nãy nghiêm đến nổi khiến nàng chút sợ hãi, sợ hãi nếu hắn hỏi chuyện nàng, nàng sẽ khai hết sự thật! Đứng trước mặt hắn, dường như bất kỳ người nào cũng không thể nói dối!

“Vậy sao?” Bạch Tử Linh bâng quơ trả lời, bộ dạng nhàn nhã uống trà.

“Đúng vậy, đúng vậy…” Thanh Nhi vội vàng gật đầu, bộ dạng thành thật đến nổi không thể thành thật hơn được nữa.

“Đó là bởi vì ngươi nhát gan!” Lạc Hàm ít nói chuyện cũng xen vào nói một câu như vậy.

“Ngươi…” Thanh Nhi tức giận, trợn mắt nhìn Lạc Hàm, lời còn chưa nói xong đã bị Bạch Tử Linh cướp.

“Lão tiền bối, mỗi lần người đến là lén lén núp núp như vậy, không mệt sao…” Ánh mắt rơi vào cửa sổ, lời nàng vừa dứt nơi đó liền xuất hiện một lão già tóc bạc, mặc đồ lôi thôi xộc xệch, trong miệng ngậm một cọng cỏ, đang ngồi trên thành cửa sổ.

“Ha ha, nha đầu, đã lâu không gặp!” Lão ngoan đồng cười ha hả, lập tức nhảy xuống đi đến bên cạnh Bạch Tử Linh ngồi xuống.

“Lão tiền bối, lần này người đến là có mục đích gì?!”

Bạch Tử Linh như có điều suy nghĩ, lão ngoan đồng xuất hiện làm gì, lần trước xuất hiện là để nhìn mặt nàng, lần này chắc là không đơn giản như vậy chứ?!

“Ha ha, tất nhiên là không có mục đích gì ngoại trừ muốn nhận người làm đồ đệ rồi!” Ánh mắt rơi vào người Lạc Hàm, lão ngoan đồng lại khoái chí cười to:

“Nha đầu, ngươi đi đâu mà tìm thấy Lạc Hàm nha đầu thế?!”

Nếu Lạc Hàm xuất hiện ở đây thì điều này chứng tỏ Lạc Nhàn chắc chắn muốn đưa Bạch Tử Linh về Lạc Y Cung! Dù sao nha đầu này cũng sắp mười lăm, một năm nói nhanh không nhanh nói chậm không chậm, bọn họ Vân chỉ muốn bảo vệ cốt nhục duy nhất của Tiểu Tuyết mà thôi!

“Tiền bối…” Lạc Hàm cúi đầu chào, hoàn toàn là bộ dạng của một tiểu bối kính trọng trưởng bối.

Bạch Tử Linh liếc mắt nhìn hai người, hoá ra là chung một giuột! Môi mỏng không khỏi lên, dù sao chuyện này đối với nàng cũng không có hại, nếu có thể thì cứ để Lạc Hàm bên cạnh, để một người có võ công cao như Lạc Hàm bên cạnh thì có thể bảo đảm an toàn.

Thanh Nhi không phải ngu, nhìn tình cảnh hiện tại hẳn Lạc Hàm là người của lão già tóc trắng này, nàng có thể đảm bảo võ công của lão già này sâu không lường được, nếu hắn muốn hại tiểu thư thì...

“Ha ha, Lạc Hàm nha đầu không cần phải lễ tiết như vậy…” Liếc mắt nhìn Thanh Nhi, ẩn ý nói: “Tiểu nha hoàn cũng không cần đề phòng ta, ta sẽ không gây nguy hiểm cho tiểu thư nhà ngươi…”

Tiểu nha hoàn này quá non nớt, suy nghĩ chuyện gì ánh mắt đều lộ ra hết thảy, điều này khiến hắn cảm thấy không ổn, để một người như vậy bên Bạch Tử Linh thì liệu có...

Nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Bạch Tử Linh, hắn cũng chỉ có thể thở dài, nha hoàn là của người ta, hắn lấy quyền gì mà giết?!

Giang hồ mà nghe thấy lời của lão bọn họ chắc chắn sẽ cười khinh thường, đây chính là người từng nổi danh giết người không chớp mắt mà hiện tại không thể giết một nha hoàn vì ánh mắt cảnh cáo của một tiểu nha đầu, điều này truyền ra thật sự là khiến người khác cười chết mất!