«Cắn hắn!» Tô Tất không chút mềm lòng, trực tiếp hạ lệnh.
Tiểu tuyết hồ không chút do dự lĩnh mệnh, phóng về phía tai của Phong Hận Thiên.
«A!» Một tiếng hét chói tai vang lên, hai tai của Phong Hận Thiên liền bị cắn đứt, chỉ còn lại vết thương huyết nhục mơ hồ, cùng tiếng nhai nuốt của tiểu tuyết hồ.
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng sởn tóc gáy…..
Vệ Lăng Phong đuổi tới, lạnh nhạt nói với Tô Tất: «Nàng đang làm gì vậy, mau dừng tay.»
Phong Hận Thiên ôm lấy hai bên tai, lớn tiếng hô lên, «Vệ Lăng Phong, ngươi mau nói cho bọn họ, rốt cuộc có phải ngươi phái ta đến hay không?!»
Ánh mắt Tô Tất gắt gao dán chặt vào người Vệ Lăng Phong, tay siết chặt thành quyền, hàn quang lập lòe.
Những người có mặt tại đây đều nhìn chằm chằm vào Vệ Lăng Phong, đáy mắt dần dần bao phủ sát ý.
Đôi môi của Vệ Lăng Phong mím lại thành một đường chỉ, nhàn nhạt nói, «Đúng là bổn vương phái ngươi đến, thế nhưng….»
Tô Tất cảm thấy toàn thân chấn động, sự đau đớn gắt gao mà siết chặt tim nàng, ném thẳng nàng xuống vực sâu. Nàng cảm thấy não bộ dường như ngừng hoạt động, chỉ còn lại một chút lý trí cuối cùng giúp nàng chống đỡ.
Nàng cắn chặt môi dưới, bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới có thể duy trì sự tỉnh táo, nếu không nàng sẽ mất đi lý trí mà một đao đâm chết Vệ Lăng Phong để báo thù cho Tiểu Niệm! Do áp lực của sự nhẫn nhịn, nên sống lưng Tô Tất cứng ngắc, thân mình không ngừng run rẩy, có thể dễ dàng thấy được nàng đã đứng bên ranh giới bùng nổ rồi.
Sau một lúc lâu, nàng cuối cùng cũng mở mắt.
«Vệ Lăng Phong, hóa ra Phong Hận Thiên là do ngươi phái tới! Giờ Tiểu Niệm đã bị Phong Hận Thiên giết chết, ngươi nói, việc này nên giải quyết thế nào đây?» Từ hôm nay trở đi, Vệ Lăng Phong sẽ đứng ở phía đối địch với nàng, bởi vì cái chết của Tiểu Niệm, đã trở thành một sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi.
Tiểu Niệm…..bị Phong Hận Thiên giết chết? Sao có thể như thế được?
«Không thể nào! Ta phái Phong Hận Thiên tới để giúp nàng mà!» Lúc phòng quân và tinh binh của Mộ Dung Thượng giằng co, hắn không thể thoát ra để đi cứu Tô Tất, khi đó vừa vặn lại gặp được Phong Hận Thiên, hắn liền dùng quyền lợi để mua chuộc lão ấy, để lão tới đây trợ giúp Tô Tất, tạm thời chống đỡ một lát rồi hắn sẽ tới.
Mặc dù biết Phong Hận Thiên là kẻ thù, dùng hắn ta sẽ có chút mạo hiểm, thế nhưng dưới tình huống đó hắn không còn sự lựa chọn nào khác, hơn nữa hắn tin rằng điều kiện mà mình đưa ra đủ để khiến Phong Hận Thiên tạm thời buông xuống thù hận để giúp Tô Tất……Nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn cách đó không xa, được Nhiếp Thanh Nhiên ôm trong ngực, chìm trong giấc ngủ vĩnh hằng, hắn liền giật mình kinh hãi.
«Phong Hận Thiên…..Ngươi thực sự giết Tiểu Niệm sao?» Vệ Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay, đáy mắt bùng lên hai ngọn lửa, oán giận mà bừng bừng thiêu đốt.
Phong Hận Thiên biết Vệ Lăng Phong đã nổi giận rồi, biết hôm nay hắn ta không giết mình thì không được.
Hắn biết hôm nay hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, chưa nói đến Lam Hải đại sư và Bạch lão đầu, chỉ một con hồ ly trước mắt đây cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn, nên hắn căn bản không còn hy vọng sống sót trở về. Vừa rồi nghe xong cách trả thù của Tô Tất, hắn biết nếu mình rơi vào tay Tô Tất tuyệt đối sẽ sống không bằng chết. Nếu đã trốn không thoát một chữ tử, vậy hắn vì sao không chết có giá trị một chút chứ? Không ai phát hiện được nụ cười âm hiểm quỷ dị của Phong Hận Thiên.
Hắn bình tĩnh nhìn Vệ Lăng Phong, «Là ta giết hắn, thế nhưng, đó không phải là điều ngươi phân phó sao, Ninh vương điện hạ?»
«Ngươi –» Năm ngón tay của Vệ Lăng Phong siết chặt, nháy mắt tiếp theo lao tới bóp chặt lấy cổ của Phong Hận Thiên, đáy mắt lóe lên hàn quang bén ngót, «Ta bảo ngươi tới đây giúp đỡ, ngươi đã không giúp lại còn gây thêm phiền toái, Phong Hận Thiên, chẳng lẽ ngươi không sợ Nam Lăng quốc…..»
Vệ Lăng Phong còn chưa dứt lời, đã thấy máu bên khóe miệng của Phong Hận Thiên đang bị ép trên vách tường không ngừng chảy ra, hô hấp ngừng lại, nhưng trên miệng hắn lại nở một nụ cười hết sức quỷ dị.
Hắn nhẹ nhàng buông tay, thân mình của Phong Hận Thiên liền mềm nhũn mà theo vách tường trượt xuống mặt đất…..Phong Hận Thiên quả thật đã chết.
Bốn phía chỉ còn lại sự yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng tim đập.
Ánh mắt Tô Tất từ thi thể của Phong Hận Thiên chuyển lên người Vệ Lăng Phong, nàng lạnh nhạt nói, «Vệ Lăng Phong, ngươi đây là đang giết người diệt khẩu sao?»
«Không phải vậy!» Vệ Lăng Phong cảm thấy đáy lòng lạnh dần, hắn siết chặt tay, ánh mắt thâm trầm như bóng đêm.
Hắn vốn tưởng rằng toàn bộ đều nằm trong bàn tay mình, chờ hắn lên ngôi, liền có thể loại bỏ toàn bộ chướng ngại giữa hắn và Tô Tất, nhưng hiện tại Tiểu Niệm đã chết, thi thể của Tiểu Niệm nằm giữa bọn họ, tuy là gần trong gang tấc, nhưng hắn lại có cảm giác thật xa vời, hắn không biết phải làm thế nào để có thể vượt qua quá khứ, để một lần nữa ôm Tô Tất vào trong lòng….
Tiểu Niệm đột ngột mất đi, đồng thời cũng mang theo lý trí của Tô Tất, lúc này nàng như một con cọp cái bảo vệ cọp con, oán hận nhìn Vệ Lăng Phong, «Không phải? Không phải thì sao Phong Hận Thiên lại chết? Ngươi vì sao lại phái Phong Hận Thiên tới giết Tiểu Niệm? Không, phải nói là ngươi vì sao lại phái Phong Hận Thiên tới giết ta, vì sao?!» Người Phong Hận Thiên muốn giết là nàng, Tiểu Niệm vì bảo vệ nàng mà chết, thật ra người đáng chết là nàng a….
«Không phải như vậy! Ta là bảo Phong Hận Thiên tới bảo vệ nàng, vì phụ hoàng phái tứ đại cao thủ tới đây, ta sợ nàng gặp nguy hiểm, nên mới phái Phong Hận Thiên tới để bảo vệ nàng!» Ánh mắt của Vệ Lăng Phong càng thêm tối tăm cùng lãnh khốc, như bóng đêm khiến người ta hít thở không thông.
Đáy mắt Tô Tất tràn đầy sự mỉa mai, «Bảo vệ ta? Ngươi làm như vậy là bảo vệ ta? Ha ha ha – Nhờ sự bảo vệ của ngươi mà Tiểu Niệm phải chết; Nhờ sự bảo vệ của ngươi mà ta mất đi người thân duy nhất trên đời này; Nhờ sự bảo vệ của ngươi mà chúng ta không chỉ ân đoạn nghĩa tuyệt mà còn trở thành kẻ thù không đội trời chung!»
«Nàng hãy nghe ta giải thích….» Nghe vậy, đáy mắt luôn bình tĩnh trầm ổn của hắn liền trở nên hoảng loạn.
«Giải thích? Ngươi còn muốn giải thích cái gì? Cho dù ngươi có giải thích bao nhiêu đi nữa, cho dù ngươi thật sự phái Phong Hận Thiên tới để bảo vệ ta, cho dù Phong Hận Thiên thật sự không phải do ngươi giết chết, cho dù toàn bộ đều là hiểu lầm thì sao? Tiểu Niệm, hắn đã chết!»
«Ta…..» Vệ Lăng Phong chưa bao giờ có cảm giác thất bại cùng bất đắc dĩ như vậy, đáy lòng dần trở nên trống trải.
«Ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi đúng không? Được, vậy ngươi trả Tiểu Niệm lại cho ta đi, trả lại cho ta một Tiểu Niệm vui vẻ rồi thì ta sẽ tha thứ cho ngươi, ngươi làm đi, ngươi làm đi a!» Tô Tất một chưởng lại một chưởng đánh lên ngực Vệ Lăng Phong, mà hai tay của Vệ Lăng Phong lại suy sụp mà buông thõng, không chút phòng bị.
Vệ Nghiêm không nhìn được nữa, liền tiến lên một bước nói, «Vương phi nương nương, người mau dừng tay lại đi, vương gia lúc đối chiến với Mộ Dung Thượng, vì muốn nhanh chóng tới cứu người, nên đã trúng phải một đòn nghiêm trọng của Mộ Dung Thượng, người nếu đánh tiếp, vương gia đang sống cũng sẽ bị người đánh chết a.»
Nỗi khổ của vương gia, sự lựa chọn của vương gia, sự bất đắc dĩ cùng chua xót của vương gia, hắn đều nhìn thấy hết, thật ra vương gia cũng không dễ dàng gì….
Những lời này của Vệ Nghiêm lại nhắc nhở Tô Tất, trong đầu nàng chợt vang lên những lời mà hắc y nhân nói, Vệ Lăng Phong vì lựa chọn giang sơn, nên mới không tới kịp.
«Vệ Lăng Phong, ta chỉ hỏi ngươi một câu. Ngươi biết rõ ta gặp nguy hiểm, ngươi biết rõ giang sơn và ta chỉ có thể chọn một, nhưng ngươi vẫn chọn giang sơn, có phải không?» Sự đau đớn không nói nên lời tràn ra khắp đáy lòng nàng.
«Không phải vậy, ta bảo Phong Hận Thiên tới…..» Ngực cảm cảm giác được sự đau đớn nóng bỏng, như thiêu như đốt. Những lời chỉ trích của Tô Tất đều rất có lý, mà hắn thì không thể cãi lại.
«Phong Hận Thiên? Ha ha ha, Phong Hận Thiên! Ngươi không chọn đến cứu ta thì thôi, còn bảo Phong Hận Thiên tới quấy rối, nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, chúng ta cũng chưa chắc đã thua bốn gã cao thủ kia. Vệ Lăng Phong, ngươi tự tay cắt đứt toàn bộ đường lui của chúng ta, giờ ngươi vui rồi chứ?»
Nàng đã buông tay hắn, đã rời khỏi hắn, nhưng hắn vẫn như trước không chịu buông tha cho nàng.
Nếu không có ván cờ do Vệ Lăng Phong bày ra, nếu không phải hắn ép Vệ đế, khiến Vệ đế không thể không ra tay, nếu không phải hắn chọn giang sơn thay vì nàng, nếu không phải hắn phái Phong Hận Thiên tới đây…..Tiểu Niệm sẽ không phải chết, sẽ không phải chết!
«Rốt cuộc phải làm như thế nào nàng mới không hận ta?» Hắn nhìn Tô Tất trước mắt, cảm giác như có một loại thống khổ đang liều mạng mà quặp chặt lấy cổ hắn, khiến hắn khó khăn lắm mới nói nên lời, sự sợ hãi vì mất đi nàng lan tràn trong đáy lòng, khiến hắn cảm thấy vô cùng hoang mang, đau đớn.
«Ngươi muốn bù đắp cho ta?» Tô Tất mỉm cười, như một đóa hoa nở rộ giữa dêm đen. Vẫn kinh diễm như vậy, nhưng lại khiến cho lòng Vệ Lăng Phong càng đau thêm.
«Đúng, nếu có thể bù đắp cho nàng, ta sẽ dùng toàn bộ để bù đắp.» Ánh mắt Vệ Lăng Phong âm trầm như bóng đêm, lóe lên sự kiên định.
«Tốt lắm, ngươi dùng sự áy náy cả đời để bù đắp cho ta, cũng là một cách không tồi.» Tô Tất nheo mắt lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, «Ta muốn ngươi khi còn sống phải chịu đựng tất cả.» Mà bọn họ, cũng sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt.
«Được, ta sẽ dùng sự áy náy cả đời để bù đắp cho nàng, thế nhưng nàng phải ở bên người ta, để ta lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng.» Vệ Lăng Phong khẩn thiết nhìn nàng.
Tô Tất không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tựa tiếu phi tiếu, đáy mắt lạnh như hàn băng ngàn năm, không chút cảm tình, «Vệ Lăng Phong, ngươi yêu ta, có phải không? Cho dù ta là Tiểu Phong Hoa hay muội muội ngươi đi chăng nữa, ngươi cũng vẫn yêu ta, đúng không?»
Trước mặt bao người, bàn tay giấu trong ống áo của Vệ Lăng Phong run nhè nhẹ, hắn nói, «Đúng, ta yêu nàng, rất rất yêu, đời này trừ nàng ra, ta sẽ không yêu bất cứ ai khác.»
«Tốt lắm.» Tô Tất chậm rãi nở một nụ cười lạnh, «Ngươi giết đệ đệ của ta, mà ta, sẽ cắt đứt đoạn tình cảm này của ngươi.» Nàng bình thản nói ra những lời này.
Có một số thứ, khắc sâu trong đáy lòng, vĩnh viễn không thể xóa đi; Có một số thứ, như tro tàn, không bao giờ có thể khôi phục lại như trước nữa. Cho dù có năng lực điều khiển gió mửa, đảo lộn càn khôn, cũng sẽ có lúc bất lực.
Tô Tất chưa bao giờ có cảm giác rõ ràng như vậy, động tâm, cảm xúc, tình yêu, toàn bộ đều tan biến, quá khứ, ly khai, cuối cùng cũng không thể quay trở lại.
«Không, đừng! Ta không cho phép! Ta quyết không để nàng đi!» Vệ Lăng Phong nắm lấy tay Tô Tất, nhưng nàng lại lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt hiện lên sự khinh thường, miệng nở nụ cười lạnh lùng châm biếm, còn có sự kiêu ngạo cùng dứt khoát của nàng, nháy mắt liền khiến hắn sụp đổ.
Tô Tất giật tay hắn ra, từng bước một lướt qua hắn, tới đỡ lấy Tiểu Niệm trong lòng Nhiếp Thanh Nhiên, xoay người nhìn mọi người xung quanh.
«Không, Tô Tất, nàng đừng đi! Đừng rời bỏ ta!» Vệ Lăng Phong cảm thấy sự đau đớn đánh úp về phía tim hắn. Hắn biết lần này Tô Tất thật sự nghiêm túc, tuyệt đối không có cơ hội đổi ý.
Hai mắt hắn như nứt ra, khản giọng gọi theo bóng dáng của nàng, thê lương như dã thú rên rỉ lúc sắp chết. Nhưng nàng lại mỉm cười, xoáy người leo lên lưng ngựa, cùng tiểu tuyết hồ rời đi.
Mặc dù sau lưng cảm giác được sự nóng bóng, như bị hai ngọn lửa thiêu đốt, nhưng động tác của nàng vẫn dứt khoát như trước.
Vệ Lăng Phong vẫn đứng ở đó, hàn khí lạnh như băng bao quanh thân thể hắn, ý thức dần dần chìm ngập trong sự tuyệt vọng vô biên…..