Nhiếp Thanh Nhiên đầu đầy hắc tuyến: «…….»
Nhưng đến chiều, Nhiếp Thanh Nhiên vẫn cùng Tô Tất đến vách núi cách đó hơn ba mươi dặm để thả đèn Khổng Minh.
Lại nói đến Thư đại nhân lúc trước phái người đến Ninh vương phủ, thế nhưng dưới sự ép buộc của Tô Tất, hắn không thể kéo dài thời gian, hắn vẫn luôn vì vậy mà cảm thấy rất bất an, thời gian trôi qua hắn lại càng thêm lo lắng.
Hắn chưa kịp phái nha dịch đi, thì thị vệ Vệ Nghiêm bên người Ninh vương đã đến trước.
Hắn như âm hồn lướt vào phủ nha, lạnh lùng nói với Thư đại nhân, «Ninh vương điện hạ phân phó, nếu Ninh vương phi đem hưu thư đến, ngươi tuyệt đối không được can thiệp.»
Nói xong, Vệ Nghiêm lộ ra vẻ mặt lạnh như băng, xoay người muốn rời đi.
Thư đại nhân nghe vậy, khuôn mặt nhất thời trở nên trắng bệch, hai mắt lộ ra sự hoảng sợ, «Việc….việc này chỉ sợ……»
Sắc mặt Vệ Nghiêm băng lãnh: «Làm sao?»
Thư đại nhân vẻ mặt cầu xin nói: «Việc này chỉ sợ có chút khó khăn, bởi vì Ninh vương phi một khắc trước đã đem hưu thư tới rồi, giờ phải làm sao đây?»
«Ngươi nói cái gì?» Vệ Nghiêm một tay nắm lấy cổ áo nhấc bổng Thư đại nhân lên, hai mắt lạnh lẽo như đao nhọn, «Ninh vương phi đã đem hưu thư tới rồi sao? Ngươi chắc không?!»
«Vô cùng chắc chắn. Hơn nữa đi cùng nàng còn có Nhiếp hoàng tử Bắc Di quốc, bản quan nhìn thấy rất rõ ràng.»
Vệ Nghiêm buông Thư đại nhân ra, nháy mắt bóng người đã rời khỏi phủ nha, vội vàng phóng về phía Ninh vương phủ.
Lúc nãy Ninh vương phi vừa về đã nhanh chóng rời đi, Ninh vương bừng bừng lửa giận, thiếu chút nữa đã phá sập toàn bộ Ninh vương phủ. Sau đó hắn tỉnh táo lại, dặn dò Vệ Nghiêm, vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có, thế nhưng việc này…..lại đổ bể rồi.
Thật ra, sau khi Tô Tất rời đi, Vệ Lăng Phong nghĩ thông suốt, phân phó Vệ Nghiêm xong, vẫn luôn lẳng lặng đứng bên cửa sổ, hơi thở nóng lạnh đan xen vào nhau, ánh chiều tà rơi trên khuôn mặt của hắn, tỏa ra sự lạnh lùng hung ác.
Nhìn đình viện bị hắn đánh sập thành một đống hỗn độn, Vệ Lăng Phong kinh ngạc ngẩn người, trong mắt không có chút độ ấm, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Sắc mặt hắn tái nhợt, mí mắt xuất hiện một quầng đen, đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng, đôi môi nứt nẻ không chút sắc máu, hắn cứ như vậy, lẳng lặng mà đứng, cứ như đã đứng bất động như vậy nhiều năm rồi.
Nháy mắt nàng xoay người rời đi, sự đau thương trên mặt nàng, sự ẩn nhẫn cùng chua xót không thể phát tiết, hắn đương nhiên thấy được. Biểu tình của nàng không chút thay đổi, cả người toát ra sự đau thương lạnh lùng, khiến tim hắn thắt lại.
Cảm giác đó ập đến trong lòng hắn, khiến ngực hắn như bị một tảng đá nặng nề đè lên. Đầu hắn trống rỗng, ngực lại vô cùng chua xót.
Lúc viết xong hưu thư, một khắc hắn bước chân ra khỏi cửa, sự hối hận liền gắt gao siết chặt tim hắn, sự đau đớn vô tận mọc rễ đâm chồi, lan tràn ra khắp nơi. Hắn muốn chạy qua hung hăng xé nát tờ giấy chia cắt quan hệ của bọn họ, nhưng hắn không thể……chí ít không phải là hiện tại. Một cặp mắt trong bóng tối âm thầm quan sát, theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Duyên phận cầu không được, sự đau đớn đến tê tâm phế liệt này, toàn bộ đều do người nọ ban tặng! Hắn nhất định phải hung hăng mà trả thù người nọ, khiến cho hắn ta nếm thử cái gì gọi là đau đớn!
Vệ Lăng Phong gắt gao siết chặt nắm tay, gân xanh trên tay nổi lên, sự đau xót cùng phẫn nộ ứ đọng đã lâu bộc phát, một quyền đánh về phía vách tường. Bụi bặm nhất thời bao phủ bốn phía, trên tường xuất hiện một vết lõm hình nắm tay, bàn tay ướt đẫm máu, vô cùng chật vật.
Hắn vẫn gắt gao siết chặt nắm tay như cũ, sau đó bóng người chợt lóe, nhảy lên lưng ngựa, phóng về phía ngoại thành.
Lúc Vệ Nghiệm trở về, Vệ Lăng Phong đã không còn trong phủ nữa rồi, hắn phi thẳng về phía Tây Sơn, sau đó dắt ngựa bước lên đỉnh núi.
Tây Sơn.
Ánh chiều tà lẳng lặng bao phủ đỉnh núi, xuyên qua tán cây, tạo thành những vệt sáng nhỏ rơi trên mặt đất, đẹp đến động lòng người.
Nhiếp Thanh Nhiên và Tô Tất một người một ngựa, một trước một sau đi lên đỉnh núi, lúc đi qua vách núi nơi xảy ra tai nạn trước đó, ngựa của Tô Tất không khống chế được mà bước qua, cuối cùng dừng lại bên vách núi, dương bờm, ngẩng đầu hí lên một tiếng.
Bởi vì đối với Tiểu bạch mã mà nói, nơi này là nơi lần đầu tiên nó và Tô Tất gặp nhau, là một hồi ức đẹp của nó.
Tiểu tuyết hồ ngủ hồi lâu trong lòng Tô Tất, cuối cùng cũng bị tiếng hí của tiểu bạch mã đánh thức, không khỏi có chút oán giận mà hừ lạnh một tiếng, nhảy lên đầu tiểu bạch mã, đưa hai chân nhéo hai tai của tiểu bạch mã, một bộ khí phách bừng bừng giục tiểu bạch mã mau mau đưa nó đi chơi.
Thế nhưng tiểu bạch mã lại dương bờm ngựa, thừa dịp tiểu tuyết hồ chưa kịp chuẩn bị, nó hất đầu quăng tiểu tuyết sang một bên.
Vì thế, tiểu bạch mã và tiểu tuyết hồ liền không kiêng nể gì mà bắt đầu đánh nhau.
Nhiếp Thanh Nhiên miệt mài làm đèn Khổng Minh, mà Tô Tất lại chỉ khoanh tay trước ngực đứng dựa vào thân cây bên cạnh, ung dung nhìn Nhiếp Thanh Nhiên.
Ánh chiều tà rơi trên người hắn, khuôn mặt tuyệt mĩ, trên mặt hiện lên vẻ ôn nhu. Mỗi một động tác của hắn đều toát lên sự đẹp đẽ cao quý, tao nhã ung dung, trên người hắn tỏa ra mùi hương hạ hoa thoang thoảng.
Không biết vì sao, cảnh tượng như vậy dường như có chút quen thuộc, tựa như hình ảnh này rất lâu trước đây nàng đã từng nhìn thấy. Thế nhưng, làm sao có thể như vậy được? Số lần nàng gặp Nhiếp Thanh Nhiên chỉ đếm trên đầu ngón tay, thả đèn Khổng Minh cũng chỉ mới có hai lần gần đây a.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nhiếp Thanh Nhiên càng ngày càng khiến cho nàng có cảm giác của một đại ca ca, cảm giác quan tâm ấm áp. Đã có bao nhiêu chuyện xảy ra với nàng, nếu không phải Nhiếp Thanh Nhiên vẫn luôn ở cạnh nàng, chiều theo ý nàng, lòng của nàng chỉ sợ không thể bình ổn lại nhanh như vậy.
Nhiếp Thanh Nhiên cuối cùng cũng làm xong, ngẩng đầu nhìn Tô Tất, mắt ngọc mày ngài, nụ cười như hoa đào tháng ba say lòng người, «Lần trước làm xong, ngươi lại ngủ mất, nên chỉ có mình ta thả, lần này ngươi muốn tự mình thả hay ta thả đây?»
«Tất nhiên là ta tự thả rồi.» Tô Tất ngữ khí không cho phép thương lượng, thế nhưng lúc nàng nhìn về phía tiểu bạch mã và tiểu tuyết hồ đang đánh nhau cách đó không xa, liền vẫy tay gọi tiểu tuyết hồ lại, «Mau lại đây, có cái này chơi vui lắm.»
Tiểu tuyết hồ nghe vậy, lập tức điên cuồng chạy tới, kiễng hai chân sau, đứng thẳng trước mặt Tô Tất, đôi mắt linh hoạt chớp chớp.
Tô Tất cười đến bất lương, bóp lấy cái mũi của tiểu tuyết hồ, hừ một tiếng, «Ta gần đây gặp biết bao nhiêu chuyện xui xẻo như thế, vậy mà ngươi chỉ biết ngủ, đồ vô lương tâm.»
Tiểu tuyết hồ chắp hai chân trước lại, làm bộ cầu xin tha thứ, vô cùng buồn cười.
Nhiếp Thanh Nhiên lau mồ hôi lạnh, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
Đây cũng không phải tiểu tuyết hồ bình thường, mà là Thiên huyền hồ a, tổ tiên của hồ ly, cực phẩm vạn năm hiếm có, nó chưa trưởng thành đã có thực lực siêu việt của tiên thiên, chờ đến khi nó trưởng thành rồi thì thực lực phải khủng bố đến bao nhiêu a. Ngay cả tiên thiên cường giả cũng phải
cung kính với nó, vậy mà trước mặt Tô Tất, nó lại phải khép nép mà cầu xin tha thứ, nếu đồn ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến tiên thiên cường giả tức đến hộc máu.
Thế nhưng Tô Tất vẫn không bỏ qua, nàng giữ chặt hai chân trước của tiểu tuyết hồ, nhấc nó lên, cho nó đứng trên đèn Khổng Minh, sau đó nói với nó, «Muốn tăng thêm chút kích thích không? Đèn Khổng Minh lúc bay trên không trung rồi, chờ nhiên liệu bên trong cháy hết, sẽ tự động rơi xuống, nên ngươi đừng sợ bị mất mặt.»
Nghe nói có thể bay lên, tiểu tuyết hồ hưng phấn cực độ, hai đôi mắt nhỏ sáng long lanh,
Tô Tất nhìn những chữ viết trên đèn, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp, «Ngươi viết thật đấy à?»
Cầu cho những người yêu nhau trong thiên hạ đều là huynh muội thất lạc nhiều năm…..Nàng chỉ đùa một chút mà thôi, vậy mà Nhiếp Thanh Nhiên lại viết thật, hơn nữa khổ chữ còn rất lớn, như sợ những người đứng dưới đất nhìn không thấy vậy.
«Viết a, tất nhiên là phải viết, sao lại không viết chứ?» Vẻ mặt Nhiếp Thanh Nhiên như chém đinh chặt sắt. Không câu nào khác có thể biểu đạt lòng hắn chuẩn xác hơn câu này, những chữ này hắn nhất định phải viết.
«Ngươi không sợ sau này gặp được người mình thích, cuối cùng phát hiện ra nàng là muội muội thất lạc nhiều năm của ngươi sao?» Tô Tất vừa châm lửa, vừa không để ý mà hỏi một câu.
Sắc mặt Nhiếp Thanh nhiên có chút trắng bệch, đáy mắt phức tạp, hắn cúi đầu giả vờ vận rộn, giọng nói khàn khàn trầm thấp, «Ngươi cho rằng ta cũng xui xẻo như ngươi sao?»
«Cũng đúng, xui xẻo như ta, tuyệt đối là có một không hai.» Tô Tất yên lặng thở dài.
Mặc dù nàng tin rằng mình không phải là tiểu Phong Hoa, thế nhưng tất cả chứng cứ đều rất bất lợi cho nàng, cũng khó trách Vệ Lăng Phong chưa suy nghĩ đã cho rằng nàng chính là tiểu Phong Hoa, cho rằng bọn họ là huynh muội , nên mới làm ra những chuyện khiến nàng vừa nghĩ lại đã tức giận như vậy.
Thả đèn Khổng Minh, nhìn nó chậm rãi bay lên trời, mà tiểu tuyết hồ lại ngồi trên đỉnh đèn, hưng phần vẫy vẫy chân với Tô Tất.
Tô Tất không khỏi bị nó chọc cười, suy nghĩ về Vệ Lăng Phong cũng theo gió mà bay đi, tâm tình cũng bình tĩnh lại, phì một tiếng bật cười.
Nhiếp Thanh Nhiên nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng lấp lánh.
Tô Tất bị hắn nhìn chằm chằm, cũng nghiêng đầu nhìn lại.
Hai người không nhịn được mà cùng bật cười.
Hai thân ảnh một ột thấp ngồi bên vách núi, khoảng cách rất gần, gần như dựa vào nhau, bọn họ cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, miệng phát ra tiếng cười vui vẻ.
Toàn bộ những điều này đều khiến cho Vệ Lăng Phong ghen tỵ đến phát cuồng.
Hắn không biết mình vì sao lại đến đây, hắn chỉ muốn đi tới nơi này, nhìn lại khoảng thời gian hạnh phúc trước kia, chỉ như vậy hắn mới có thể giữ vững một hơi cuối cùng, kiên trì chờ đến ngày bọn họ đoàn tụ.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, lẳng lặng nhìn bọn họ, trên mặt đầy mây đen, sương mù bao phủ, răng nghiến chặt, môi trắng bệch mím lại thành một đường chỉ.
Cảm giác được ánh mắt nóng rực ở phía sau, Tô Tất quay đầu lại, không hẹn mà bắt gặp ánh mắt của Vệ Lăng Phong.
Tầm mắt của Vệ Lăng Phong cũng dán lên người nàng.
Hắn vẫn đang suy xét nên yên lặng rời đi hay phách lối mà xuất hiện, nhưng giờ đã không còn sự lựa chọn nữa rồi.
Vệ Lăng Phong giật dây cương, ngựa chậm rãi bước về phía Tô Tất, cuối cùng dừng lại cách nàng khoảng một thước. Vệ Lăng Phong ngồi trên lưng ngựa như trước, từ trên à nhìn xuống hai người trước mắt.
Tô Tất nhếch môi, mỉa mai châm biếm mà nhìn hắn, «Ninh vương điện hạ không ở trong phủ cùng tân sườn phi, mà lại có thời gian lên núi tản bộ như vậy, rất thú vị, vô cùng thú vị.»
Vệ Lăng Phong nhìn chằm chằm Tô Tất, không đáp, dùng ngữ khí chất vấn hỏi, “Các ngươi vì sao lại ở cùng nhau?”
Tô Tất nhướng mày cười lạnh, “Chúng ta có ở cùng nhau hay không thì liên quan gì tới ngươi?” Hắn cho rằng hắn là ai vậy? Sau khi làm ra những chuyện như vậy, hắn lấy tư cách gì để chất vấn nàng?
“Tô Tất nàng –” Vệ Lăng Phong nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt Tô Tất, lạnh lùng nhìn Nhiếp Thanh Nhiên, sau đó kéo tay Tô Tất nói, “Theo ta về.”
“Theo ngươi về?” Tô Tất như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, khóe môi cong lên một độ cong hoàn mỹ, hất tay hắn ra, “Ninh vương điện hạ tôn quý, ngài đang nói gì vậy, ta nghe không hiểu, mời ngài lặp lại lần nữa.”
Sắc mặt Vệ Lăng Phong tái mét, hai mắt đỏ lên, phẫn nộ lạnh lùng nói, “Nàng đừng náo loạn nữa! Nhiếp Thanh Nhiên không phải nam nhân tốt, hắn không hợp với nàng! Các ngươi tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ, theo ta về!”
“Hắn không phải nam nhân tốt, vậy ngươi thì sao, ngươi là nam nhân tốt sao?” Tô Tất lạnh lùng nhìn hắn, “Một khắc trước còn dây dưa ngọt ngào, một khắc sau lại vứt đi như giày rách, chưa phân biệt đúng sai đã viết hưu thư, ngươi như vậy là nam nhân tốt sao? Hả?”
Toàn thân Vệ Lăng Phong tản ra tà khí nguy hiểm, “Ta có nỗi khổ của mình!”
Tô Tất hung hăng nói, “Tốt lắm, ta cho ngươi cơ hội giải thích, ngươi nói đi, rốt cuộc là nỗi khổ gì?”
Hai mắt Vệ Lăng Phong lóe lên hàn băng lạnh lùng không chút cảm tình: “Đây không phải chỗ để nói chuyện, về với ta……”
“Ngươi chỉ muốn lừa ta về mà thôi, nổi khổ tâm gì đấy ngươi tuyệt đối sẽ không nói.” Tô Tất lạnh lùng nhìn Vệ Lăng Phong, cười lạnh, “Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không biết sao? Vệ Lăng Phong, ngươi quá ngây thơ rồi!”
“Nàng nói cái gì?” Hai mắt Vệ Lăng Phong nheo lại lộ vẻ nguy hiểm, ngọn lửa nóng rực trong mắt vụt tắt, máu toàn thân hắn như bị đóng băng.
Lời Tô Tất nói như lưỡi dao sắc bén, chặt đứt toàn bộ hy vọng của Vệ Lăng Phong.
Sự thật không thể chịu đựng nổi đó, sự thật mà hắn toàn lực giấu diếm, nàng lại nói nàng đã biết….?
“Ta nói, ta biết nỗi khổ tâm gì đó của ngươi. Vệ Lăng Phong, không phải vì chúng ta là huynh muội sao, không phải vì ta là tiểu Phong Hoa sao? Đây không phải là bí mật mà ngươi tận lực giấu diếm sao?”
“Nàng –” Gương mặt anh tuấn của Vệ Lăng Phong bảo phủ một tầng sương mù, đôi mắt lóe lên lửa giận.
“Chẳng lẽ ta nói sai sao?” Ta ngạo nghễ nhìn hắn.
“Là ai nói cho nàng, là ai?!” Sự phẫn nộ trên mặt Vệ Lăng Phong khiến hắn thoạt nhìn như ác quỷ đến từ địa ngục, khiến người ta không rét mà run, hắn chỉ vào Nhiếp Thanh nhiên, giọng nói mềm nhẹ như lông vũ, nhưng lại mang theo cảm giác khủng bố không gì sánh được, “Là hắn nói cho nàng sao?”
Nhiếp Thanh Nhiên thản nhiên nhìn Vệ Lăng Phong, “Đúng vậy, là ta nói cho nàng.”
Đáy mắt Vệ Lăng Phong hiện lên bóng ma nguy hiểm, lửa giận trong mắt bắn về phía Nhiếp Thanh Nhiên: “Được, được lắm, ngươi đã nói cho nàng, vậy thì…..Nhiếp Thanh Nhiên, ngươi chuẩn bị chịu chết đi.”
Vừa dứt lời, nắm đấm của Vệ Lăng Phong đã hướng về phía Nhiếp Thanh Nhiên, Nhiếp Thanh Nhiên không kịp phòng bị, mũi bị đánh chảy máu ròng ròng.
Tô Tất trừng mắt với Vệ Lăng Phong, cả giận nói, “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không vậy?”
Vệ Lăng Phong ngẩn người, ngay sau đó, liền bị sự ghen tỵ cùng phẫn nộ bao phủ. Chỉ mới một ngày một đêm, vậy mà Tô Tất nàng đã bênh vực cho Nhiếp Thanh Nhiên, lớn tiếng với hắn, trước đây nàng chưa bao giờ làm như vậy.
Vệ Lăng Phong giận dữ, nắm tay càng tăng thêm lực, cả người như phát điên đánh về phía Nhiếp Thanh Nhiên.
Nhiếp Thanh Nhiên bình tĩnh ung dung hóa giải công kích của hắn.
Trong lúc nhất thời, trận đánh vô cùng kịch liệt, chỉ thấy quang ảnh lóe lên, hai bóng người lồng vào nhau, Vệ Lăng Phong và Nhiếp Thanh Nhiên đều xuất ra thủ đoạn của mình.
Mặc cho Tô Tất kêu gào, hai người bọn họ vẫn không có dấu hiệu dừng tay, lúc này Tô Tất bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn lên tiểu tuyết hồ đang ngồi trên đèn Khổng Minh, trong lòng không khỏi hối hận. Nếu có tiểu tuyết hồ ở đây, nhất định có thể khiến cho hai người bọn họ dừng tay.
Vệ Lăng Phong và Nhiếp Thanh Nhiên tung chưởng cùng lúc, ầm một tiếng, sau đó hai người đều bay ngược về phía sau, ngã trên đất thở dốc.
Ánh mắt Tô Tất đầu tiên dừng trên người Vệ Lăng Phong, cước bộ hơi ngừng lại một chút, thế nhưng cuối cùng vẫn đi về phía Nhiếp Thanh Nhiên, ngồi xuống bên người hắn, nhìn thấy vệt máu bên khóe môi hắn, nàng không khỏi lộ vẻ lo lắng, “Có nghiêm trọng không? Có bị thương đến nội tạng không?”
Nhiếp Thanh Nhiên bị thương là vì bị nàng liên lụy, cho dù không có đạo nghĩa, nàng cũng nhất định phải bày tỏ một chút quan tâm lo lắng, huống chi hai ngày này quan hệ của nàng và Nhiếp Thanh Nhiên đã thăng lên làm bằng hữu.
Nhiếp Thanh Nhiên ảm đạm cười, nắm lấy tay tô Tất, chăm chú nhìn nàng, “Không sao, chỉ là ngoại thương mà thôi, khụ khụ…..khụ khụ….”
“Còn nói không sao, nếu thật sự không sao thì sao lại ho khan như vậy?” Tô Tất nhíu mày, vỗ lưng cho hắn, “Như vậy có đỡ hơn không?”
“Tốt hơn nhiều rồi, ngươi không cần lo cho ta.” Nhiếp Thanh Nhiên cười với nàng.
Hành động của hai người, trong mắt người ngoài lại càng thân thiết.
Về phần Vệ Lăng Phong, cảnh tượng đó chói mắt đến mức nào, cũng chỉ hắn mới biết.
Bên kia, Vệ Lăng Phong một mình nằm trên đất, hắn trơ mắt nhìn Tô Tất đi về phía mình, nhưng cuối cùng lại lướt qua hắn đi tới bên người Nhiếp Thanh Nhiên……
Trước đây, Tô Tất ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Nhiếp Thanh Nhiên một cái, còn nhắc nhở hắn rằng Nhiếp Thanh Nhiên rất phức tạp, phải cẩn thận đối phó, nhưng hiện tại trong lòng nàng, địa vị của Nhiếp Thanh Nhiên còn cao hơn cả hắn.
Hắn ghen tỵ đến phát điên, vẻ mặt hắn không đổi, hai mắt thâm trầm.
Lúc trước, hắn rất tự tin vào bản thân mình, hắn tin rằng sau khi chuyện này qua đi, cố gắng hết sức cầu xin nàng tha thứ, khiến nàng một lần nữa trở lại bên mình.
Thế nhưng hiện tại, Tô Tất đã biết chuyện, nàng còn có thể không chút bận tâm mà trở lại bên người hắn sao? Tình yêu của nàng đối với hắn có thể vượt qua đạo đức luân lý sao?
Dù sao, trong toàn bộ kế hoạch này, Tô Tất đã trở thành một quân cờ cho hắn lợi dụng, mặc dù hắn không có ý tổn thương nàng, thậm chí muốn dùng biện pháp này để bảo vệ nàng, thế nhưng nàng sẽ tin sao?
Còn có Nhiếp Thanh Nhiên không thể lường trước này nữa….
Toàn bộ, đều khiến cho lòng tự tin của Vệ Lăng Phong bắt đầu lung lay.