Đặc Công Cuồng Phi

Chương 69: Chương 69: Mạo hiểm bất ngờ




Nhìn thấy đám sát thủ đang lao xuống như mưa, phản ứng đầu tiên của Tô Tất là kinh ngạc, sau đó vứt lá sen xuống đất, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên người Vệ Lăng Phong. Không ngờ tốc độ của bọn chúng đã nhanh như vậy, mới đó mà đã tìm được đến đây, có lẽ bọn chúng đã sớm nghĩ đến khả năng họ sẽ rơi xuống vách núi, nên mới men theo mà xuống. Nhìn thấy đám sát thủ đang bao vây lấy bọn họ, Tô Tất thiếu chút nữa hộc máu mà chết. Đúng là hổ lạc Bình Dương bị chó bắt nạt, nếu là trước đây, hai mươi tên sát thủ bát cấp làm sao mà lọt được vào mắt bọn họ? Nhưng hiện giờ hai người thì không cử động được, một người thì tay trái bị gãy xương….. «Lên!» Thủ lĩnh đám sát thủ bịt mặt ra lệnh một tiếng, sát khí lập tức bao trùm bốn phía, ẩn ẩn âm hàn lạnh thấu xương. Không nói đến việc để bảo toàn tính mạng, ba người chỉ có thể cầm cự, nhưng có dù có như vậy cũng không chống đỡ được bao lâu. Đám sát thủ bịt mặt thật sự muốn giết bọn họ, giờ mới chỉ hai mươi người, nhưng một lúc sau sẽ lên đến ba mươi người, bốn mươi người không biết chừng….. Trong lúc bọn họ đang nghiến răng nghênh diện, thì Tô Tất đột nhiên cảm nhận được một cảm giác quen thuộc khiến cho nàng an tâm, nâng mắt nhìn về hướng đó, liền thấy một điểm trắng đang bay từ trên núi xuống! Không, chính xác là đang lao xuống – Gần hơn một chút, Tô Tất nhìn kỹ hơn, thì phát hiện chấm trắng đó chính là tiểu bạch mã! Càng khiến nàng dở khóc dở cười chính là, tiểu tuyết hồ đang đứng trên cổ tiểu bạch mã, móng vuốt như có như không kéo tai của tiểu bạch, lúc tiểu bạch từ trên cao bay vọt xuống, tiểu tuyết hồ cũng không ngã bị thương, khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng trọng lãnh liệt, đằng đằng sát khí. Tiểu bạch bổ nhào về phía Tô Tất, kéo theo một cơn gió lạnh, nàng thuận tay bắt lấy một tên sát thủ vứt về phía nó. Tiểu bạch thông minh tột đỉnh, nhanh chóng hiểu ý của Tô Tất, nó dùng vó sắt đá bay tên sát thủ áo đen, luôn tiện mượn lực bay về phía Tô Tất, khiến cát bụi trên đất bay mù mịt khắp nơi. Có tiểu bạch và tiểu tuyết hồ ở đây, lòng của Tô Tất cũng lập tức bình tĩnh lại, nàng biết, tình thế đã nghịch chuyển, đám sát thủ vốn chắc thắng bất bại giờ đây lại đang đứng vào thế bị động. Tô Tất và Vệ Lăng Phong liếc nhìn nhau, đáy mắt hiện lên ánh sáng chỉ có đối phương mới thấy được. Bọn họ đều biết, ngay cả Mộ Dung Vô Cực đã tiến vào cảnh giới tiên thiên mà cũng không đánh lại được tiểu tuyết hồ, hiện giờ còn có thêm tiểu bạch, địch nào có thể thắng đây? Quả nhiên, không đợi đám cát bụi kịp rơi xuống, tiểu bạch và tiểu tuyết hồ đã rất ăn ý mà một trái một phải ngăn chặn đám sát thủ. Tiểu bạch mã cậy sức mạnh không thể địch nổi của mình, mà tiểu tuyết hồ lại lợi dụng thân mình linh hoạt của nó, người ngã xuống như nấm, trong thời điểm mấu chốt, tiểu tuyết hồ cũng chẳng thèm để ý đến gì nữa. Từng tiếng thét chói tai vang lên «A ——- A ——–», một đám sát thủ yết ớt ngã trên nền cát, yên giấc ngàn thu, cuối cùng cũng không thể nhìn thấy ánh sáng ngày mai nữa. Tô Tất và Vệ Lăng Phong đã sớm biết năng lực của tiếu tuyết hồ, cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, nhưng Nhiếp Thanh Nhiên, ánh mắt của hắn sâu như lam hải, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu tuyết hồ, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài. Trận này đánh chưa đến một nén nhang đã kết thúc. Xung quanh loang lổ vết máu, nhưng tiểu tuyết hồ và tiểu bạch mã vẫn sạch sẽ như trước, đến một giọt máu cũng không vấy bẩn được bọn chúng. Tiểu tuyết hồ hướng về phía tiểu bạch mã hừ một tiếng, quay người vọt vào trong ngực Tô Tất cọ tới cọ lui, nhất định là lại muốn giành công. Tiểu bạch mã không chấp nó, lặng lẽ đứng bên người Tô Tất, dùng lưỡi dịu dàng liếm vết máu trên tay nàng, Tô Tất trở tay lại vuốt đầu nó. Tiểu tuyết hồ sau khi thấy Tô Tất và tiểu bạch mã như vậy, dường như nổi máu ghen, nó vươn luỡi bôi nước miếng lên cổ Tô Tất, khiến cho Tô Tất nhất thời dở khóc dở cười. Có hai hộ vệ như thế này, bao nhiêu sát thủ áo đen cũng không sợ, nghĩ tới đây, Tô Tất nhất thời cảm thấy vô cùng yên tâm. Đột nhiên, tiểu tuyết hồ giống như nhớ ra việc gì, chỉ vào vách núi đen kêu ngao ngao với Tô Tất. «Ngươi bảo ta đi lên đó sao?» Tô Tất nhìn vách núi dựng đứng, lại nhìn hai người đang suy yếu dựa vào tảng đá ở phía sau. Bởi vì thể chất biến thái của nàng, trừ việc tay trái không thể cử động ra, vết thương trên người đã sớm liền hẳn rồi, nhưng nếu muốn hai vị kia leo lên, thì đúng là không dễ dàng gì. Tiểu tuyết hồ không bỏ qua mà vẫn liên tục kêu lên, thúc giục Tô Tất, nàng không còn cách nào khác buộc phải bàn bạc với Ninh vương. Ninh vương cười nói: «Nàng cứ đi lên đi, tạm thời đám sát thủ áo đen hẳn sẽ không đến nữa, về phần an toàn thì nàng cứ yên tâm, nhưng ngược lại là nàng, ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút.» Nhiếp Thanh Nhiên cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đồng thời giục nàng mau đi đi. Vách núi vẫn còn dây thừng do đám sát thủ lưu lại, nên Tô Tất liền nhanh chóng trèo lên. Gió núi thổi khiến tà áo nàng bay phấp phới. Tiểu tuyết hồ dẫn đường phía trước, không biết đi qua bao nhiêu khúc quanh, Tô Tất theo nó tiến về phía một hang động. «Ngao ngao ——» Tiểu tuyết hồ vươn chân chỉ vào cửa động, ra hiệu cho Tô Tất đi vào. Có thể bởi vì trời đã nhá nhem tối, nên hang động đặc biệt lạnh lẽo, Tô Tất vừa bước vào đã liên tục hắt xì ba cái. «Ngươi chắc chắn muốn vào sao?» Tô Tất bất đắc dĩ, hỏi lại tiểu tuyết hồ một lần nữa. Trong động tối om, chỉ để lộ bầu không khí âm u khủng bố, nếu có thể, Tô Tất cũng chẳng muốn đi vào chút nào. «Ngao ngao ——-» Tiểu tuyết hồ điên cuồng gật đầu, đưa chân kéo góc áo Tô Tất, sợ nàng quay đầu bỏ đi. Tô Tất cuối cùng chỉ có thể thở dài, bế tiểu tuyết hồ lên ôm vào ngực, «Được rồi, vậy cùng vào đi. Nhưng nếu bên trong có nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây đấy.» Hang động rất hẹp, chỉ đủ cao đủ rộng cho một người đi vào, nhưng con đường quanh co hình như vẫn tiếp tục kéo dài, càng đi vào trong lại càng rộng, giống như một chiếc lọ, miệng nhỏ nhưng bầu lại lớn. Thế nhưng, đi qua phần giữa rộng lớn, đường lại bắt đầu hẹp lại. Đi chưa được mấy bước, Tô Tất liền nhìn thấy một cửa đá cao ngất đứng chắn ngang trước mặt. Cửa đá phủ đầy những ký hiệu kỳ quái, nhìn qua vô cùng hỗn loạn, giống như một đứa bé tùy tiện vẽ bậy vậy. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của người ở thế giới cổ đại này. Lúc Tô Tất nhìn những ký hiệu kỳ quái này liền ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn chằm chằm những ký hiệu lộn xộn đó —– Đó đâu phải là những ký hiệu được vẽ bậy? Rõ ràng là những chữ cái tiếng Trung a. Q, y, n, a, n, g, i……. Bảy chữ cái tiếng Hán. Trên cửa viết rằng: Sau khi bấm bảy nút theo thứ tự, nếu đúng thì được vào, sai thì ngươi chết! Tô Tất nhìn xung quanh, bên cạnh ngổn ngang bốn năm bộ hài cốt, mỗi một người đều chết không giống nhau, có người bị tên bắn, người bị kim chân, người lại bị đá rơi đè chết….. Nhìn vô cùng khủng bố, Tô Tất nhanh chóng quay đầu lại, bắt đầu suy nghĩ tìm đáp án. Bấm theo thứ tự? Bấm cái gì theo thứ tự? Tô Tất cắn môi dưới, từng tế bào đều hoạt động hết năng suất. Đột nhiên, lúc nàng tập hợp tất cả các chữ lại, lập tức ngây người, đáy lòng dâng lên một sự kinh hãi, chân cũng nhũn ra. Đúng rồi đúng rồi…..Chẳng trách nàng lại để lại bộ cờ vua, chẳng trách nàng lại lưu lại cho đại lục một đoạn truyền kỳ, nguyên lai nàng là —— Tám chữ này nếu ghép lại với nhau, rõ ràng chính là yanqing, Nhan Thanh a! Nhan Thanh ngàn năm trước đã vượt qua cả cảnh giới tiên thiên a! Tô Tất thật sự muốn gọi nàng một tiếng tiền bối, tiền bối xuyên không! Ngoài người xuyên qua biết cách ghép vần chữ Hán, có ai ở cái thế giới cổ đại này có thể phá giải bí ẩn này? Chẳng lẽ trước đó nàng đã biết sau này sẽ có một người khác xuyên qua sao? Đột nhiên, Tô Tất nhớ tới tháp cao của Lam Hải đại sư, đề bài ngàn năm không ai giải được đó chỉ có thể dùng toán học cao đẳng mới có thể giải ra, cũng giống như cánh cửa phải bấm theo thứ tự mới mở được này, chẳng lẽ cánh cửa trong tháp cao cũng có liên quan đến Nhan Thanh tiền bối sao? Tô Tất vừa vận linh lực để tùy thời có thể rút lui, vừa cẩn thận dùng ngón tay bấm mấy chữ cái theo thứ tự. Lúc nàng nhập vào cả bảy chữ yanqing xong, xung quanh không có lấy một chút âm thanh của ám khí phóng đến, mà cánh cửa trước mắt, lại chậm rãi mở ra. Trong nháy mắt đó, gió lạnh thổi vù vù bên tai, cảnh vật đang u ám lại càng u ám thêm. Bên trong hai bên vách đá đều được khảm dạ minh châu, mỗi một viên đều lớn như trứng ngỗng, chiếu sáng rực rỡ mọi thứ bên trong, Tô Tất ôm tiểu tuyết hồ từng bước một bước vào, quan sát cẩn thận tình hình bên trong. Ở đây thật ra là một thạch thất rộng lớn, nói ra thì chỉ có tổng cộng hai cái, một cái là thông đạo hẹp dài kia, một cái nữa là thông đạo trước mặt, từ xa nhìn lại, sau cánh cửa đá rộng mở, ở giữa thạch thất, từng tia sáng đang ánh lên lấp lánh. Nhìn chung thạch thất cũng không khác gì một sân bóng cỡ nhỏ, mà những tòa núi nhỏ tiền vàng, cứ chất thành từng đống trong đại sảnh, ít có nhiều có, ánh lên một màu vàng kim rực rỡ, điểm xuyết thêm vài viên đá quý xanh đỏ, đại sảnh mênh mông được dựng lên như trong mơ….. Nhìn những đống núi nhỏ tiền vàng đó, Tô Tất đúng là hít phải một ngụm khí lạnh, đồng tử cũng từ từ to ra… Mấy trăm vạn tiền vàng không đến nỗi khiến nàng phải kinh ngạc như thế, nhưng trước đây những thứ nhìn thấy đều là những con số, lúc thực thể xuất hiện chất đống trước mắt như vậy, nàng vẫn nhịn không được mà cảm thấy kinh hãi. Mục đích tiểu tuyết hồ mang nàng tới đây dường như không phải những thứ phát sáng rực rỡ này, nó giật nhẹ y bào của Tô Tất, ra hiệu cho nàng tiếp tục đi dọc theo thạch thất, tiền vào một thông đạo khác. Tô Tất nhìn đã mắt xong, cũng đem những đống tiền vàng này bỏ lại sau lưng, đi theo tiểu tuyết hồ, không lâu sau thì lại thấy thêm một thạch thất nhỏ khác, trên cửa ở thạch thất này vẫn được khảm mật mã như cũ, đáp án là bảy chữ vừa rồi nhưng viết ngược lại. Tô Tất nghĩ, đại khái là để đề phòng người vào được chỉ nhờ vận may. Toàn bộ bảy chữ đều đoán đúng, dựa vào xác suất như vậy mà cũng ăn may được, lấy đi mấy trăm vạn tiền vàng cũng đáng. Thạch thất không lớn lắm, bên trong có một chiếc giường tản ra hơi trắng của hàn băng, một chiếc bàn bạch ngọc và một chiếc ghế dựa san hô. Trên bàn có một phong thư, phong thư đã được xử lý đặc biệt, cho dù qua nhiều năm cũng không hóa thành tro bụi. Tô Tất mở thư ra, lúc đọc xong dòng thứ nhất, trong lòng không khỏi thốt lên hai chữ, quả nhiên