Không nghĩ tới tiểu nha đầu đeo khăn che mặt đó lại có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy! Mặc dù Vệ Lăng Phong đã từng gặp qua vô số mỹ nữ trong thiên hạ, nhưng đáy mắt cũng không giấu được kinh diễm, giữa bầu trời đêm mênh mông, con ngươi đen nhánh như Hắc Diệu thạch*.
*Hắc diệu thạch: Đá Thạch Anh đen – một loại đá quý.
Nàng ngồi dưới tán cây anh đào nở rộ, váy dài màu lam nhạt, trên tay áo thêu một đóa hoa sen cùng màu, chỉ bạc vẽ ra từng đoạn tường vân, vạt áo nhàn nhạt một màu lam nước biển. Một đôi tiễn thủy lưu đồng* linh động, hàng mi dày cong vút, trán trơn nhẵn trắng như ngọc, chiếc mũi thằng tắp mà xinh xắn, đôi môi lạnh lùng hồng nhuận, mái tóc dài đen mượt, da thịt mịn màng tinh tế như gốm sứ. Một ngọn gió nhẹ thổi qua, phấn hoa anh đào nhẹ nhàng bay xuống, trong suốt như tuyết, lại giống như hoa giữa tinh linh, nhảy nhót vui vẻ trên mái tóc, đầu vai, làn váy của nàng.
*Tiễn thủy lưu đồng: Chắc là chỉ ánh mắt trong như nước, dịu dàng như mùa thu?!
Nữ nhân này, Vệ Lăng Phong hắn vốn đã quyết định, nay càng không thể buông tay.
Tung người bay lên, trường bào xanh nhạt bay nhẹ trong gió, Vệ Lăng Phong như giẫm lên trăng mà bay đến, bộ dáng nhàn nhã xuất hiện trước mặt Tô Tất. Mỗi một động tác của hắn đều toát lên sự cao quý tinh mỹ, tao nhã lại kèm chút lười nhác, trên người tỏa ra hương hoa anh đào nhàn nhạt, nhìn Tô Tất bằng ánh mắt nóng bỏng tà mị, xinh đẹp phóng khoáng.
«Ngươi –» Tô Tất giật mình, nhưng cũng rất nhanh trấn tĩnh, khóe miệng hơi nhếch lên, «Không nghĩ tới ngươi lại có thể tìm đến được tận đây, xem ra là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.»
«Tiểu nha đầu, cái này cũng phải đa tạ ngươi a.» Đôi mày tuấn lãng, cặp mắt thanh lệ, mang theo ý cười sủng nịch.
Vệ Lăng Phong mặc một bộ cẩm bào tơ tằm màu xanh nhạt, trên thắt lưng mang một miếng ngọc bội màu tím, mái tóc đen dài như mặc ngọc chảy xuống, dung mạo tuấn mỹ phát ra tinh quang rực rỡ.
Lúc này mi tâm của hắn không còn sự lãnh khốc vô tình, mà chỉ còn lại tà mị tuấn mỹ, tựa như hỗn hợp giữa Tu La cùng yêu tinh, lại mang theo khí chất hoàng tộc tôn quý, làm hắn thoạt nhìn cao ngạo khó lường.
Mặc dù Vệ Lăng Phong ngữ điệu ôn nhu, nhưng Tô Tất biết, hắn chẳng qua cũng chỉ là đùa giỡn, trong mắt hắn chứa cả một vũ trụ nông sâu khó lường, dưới đáy mắt là sự lạnh lùng hờ hững.
«Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?» Tô Tất ngữ khí không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, biểu tình nhàn nhạt, phớt lờ mọi việc.
«Nói chuyện cùng người thông minh quả thực rất thoải mái, không cần quanh co lòng vòng lãng phí võ mồm.» Vệ Lăng Phong cười khẽ đứng lên, đầu ngón tay nâng cằm nàng lên, đối diện với đôi mắt
đen nhánh như hồ nước sâu không thấy đáy của nàng, nhịn không được mà phun ra một câu: «Bổn vương nhắm trúng ngươi, ngươi nói phải làm sao bây giờ?»
Bổn vương? Vệ Lăng Phong rốt cuộc cũng ám chỉ thân phận của hắn, bất quá, thân phận mà hắn ám chỉ là gì?
«Phải không?» Tô Tất không tỏ rõ ý kiến, khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt của nàng híp lại, con ngươi bình tĩnh trong suốt. Nàng không biết rằng, được nhi tử của hoàng để coi trong là một việc mà lẽ ra nàng nên cảm thấy cao hứng.
«Nha đầu ngươi quả nhiên không làm bổn vương thất vọng, nếu là người khác nghe xong những lời này, sao còn có thể bình tĩnh như vậy được?» Vệ Lăng Phong cúi đầu ngưng mi, trong mắt là thái độ ngạo nghễ không gì thay thế được. «Được, bổn vương lấy thiên hạ làm sính lễ, thú ngươi về làm Ninh vương phi – vị trí mà tất cả nữ tử trong thiên hạ đều mong muốn!» Trên đời biết bao nữ tử hao tổn tâm cơ chỉ để tiếp cận hắn, hắn cũng không thèm quay lại nhìn lấy một cái, vậy mà nay hắn lại muốn chiếm giữ hồng nhan là nàng.
Đợi nửa ngày cũng không thấy nàng phàn ứng lại, tuấn mi của Vệ Lăng Phong lại tràn ngập hứng thú, con ngươi phát ra ánh nhìn kiên định không đổi, tay nắm lấy cằm nàng khẽ vuốt.
Tô Tất dáng vẻ ung dung không chút hoảng hốt, làm cho sự hứng thú của hắn đối với nàng càng thêm nồng đậm.
«Nếu câu trả lời của ta là không thì sao?» Tô Tất tùy tính mà đứng, nhìn kĩ nam nam nhân cao quý đẹp đẽ trước mặt, miệng cười nhưng trong lòng lại âm thầm tức giận. Kiếp trước nàng không chịu sự chi phối của bất cứ ai, kiếp này cũng vậy.
Nghe xong những lời đó, nụ cười của Vệ Lăng Phong lộ vẻ thâm trầm khác thường, năm ngón tay thon dài tiến đến ôm lấy thắt lưng nàng, khiến Tô Tất không thể không đối mặt với hắn.
Khuôn mặt gần trong gang tấc, hơi thở đối lập nhau, rồi cứ vậy mà sinh ái muội, một cỗ sóng ngầm mơ hồ giữa hai người đã bắt đầu khởi dộng.
Dáng vẻ tươi cười của Vệ Lăng Phong không thay đổi, ngữ khí vẫn lười biếng như trước, chỉ là có thêm sự tàn nhẫn vô tình: «Bổn vương có rất nhiều biện pháp để khiến ngươi đi vào khuôn khổ, bất quá – bổn vương lại không muốn làm như vậy, bổn vương muốn ngươi cam tâm tình nguyện gả, mà không phải là do bị ép buộc.»
Tô Tất đón lấy ánh nhìn của hắn, bộ dáng ung dung bình thản: «Được, ta đây sẽ chờ đợi một ngày cam tâm tình nguyện gả cho ngươi.»
Cặp mắt sáng như thủy quang linh động gần trong gang tấc, đôi môi đỏ thắm kiều diễm ướt át, mùi thơm xử nữ đặc biệt thâm vào ruột gan, rung động lòng người.
Đôi mắt yêu dã của Vệ Lăng Phong bỗng chốc đỏ lên, dụ.c vọng không thể kiềm chế như nha.m thạch nóng chảy tuôn trào, thanh âm khàn khàn ám muội: «Bổn vương cũng rất chờ mong, bất quá bổn vương muốn chiếm chút lợi tức trước.»
Không đợi Tô Tất phản ứng lại, Vệ Lăng Phong tay phải nâng cằm nàng lên, tay trái giữ lấy ót nàng, cúi người mãnh mẽ hôn xuống, bá đạo cuốn lấy môi lưỡi của nàng, mang theo ha.m muốn chiếm hữu.
Bờ môi hoàn mỹ trơn mềm khiến cho người ta tiêu hồn mê luyến, bị cuốn vào rồi lại khó mà ly khai được, đối mặt với cảm giác đụng chạm gần gũi này khiến tim cả hai người đều loạn nhịp.
Tô Tất đối diện với nụ hôn bất ngờ này đột nhiên cảm thấy hỗn loạn, dùng hết sức giãy dụa, lại phát hiện ra cánh tay hắn cứng như thép, nàng chỉ có thể bất lực.
Thân thể của nàng nhũn ra, hồn phách như bị đôi môi cực nóng này hút đi.
«Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?»
Nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, Tô Niệm đang tu luyện thì hoàn hồn, lập tức đẩy cửa bước ra, mà giờ khắc này, Vệ Lăng Phong mới lưu luyến buông môi Tô Tất ra.
Hương vị mềm mại ngọt ngào thấm vào tận xương tủy.
«Thơm quá.» Vệ Lăng Phong giống như Đăng Đồ Từ* phong lưu, chậm rãi lau đi vết tích sau nụ hôn.
(*Đăng Đồ Tử: từ thời Tần Hán đến nay, “Đăng Đồ Tử” là một cái tên dùng để chỉ những kẻ háo sắc. Nguyên nhân cũng chính vì của Tống Ngọc. Có một lần, Đăng Đồ Tử tới gặp Sở vương cáo rằng Tống Ngọc là kẻ háo sắc, khuyên sở vương không nên dẫn hắn vào hậu cung. Tống Ngọc sau khi biết chuyện ghi hận trong lòng, trước mặt Sở vương ra sức biện giải, trái lại công kích nói rằng Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc, còn viết ra những lời hoa mỹ, giai cú trong Trong bài này có một đoạn nói, “Giai nhân thiên hạ có đâu bằng Sở quốc, giai nhân sở quốc có đâu bằng ở quê thần, người đẹp ở quê thần có ai bằng nữ tử phía đông nhà thần, người này nếu cao thêm một chút thì thành cao quá, nếu thấp một chút thì thành thấp quá. Nếu đánh thêm một lớp phấn lại ra trắng quá, nếu tô thêm một lớp son thì ra đỏ quá. Răng, tóc, cử chỉ của nàng đều đẹp, không gì sánh nổi. Nàng chỉ cần mỉm cười đã khiến biết bao công tử si mê, nhưng thần chưa bao giờ động lòng. Còn Đăng Đồ Tử thì ngược lại, có vợ xấu xí, còn có với nhau 5 đứa con. Thế nên, Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc.” )
Không ngờ chỉ một nụ hôn, lại có thể khiến cho dụ.c vọng của hắn gần như lần át lý trí, suýt chút nữa đã ăn nàng ngay tại chỗ.
Đôi môi đỏ mọng của Tô Tất hơi sưng lên, mềm mại trơn bóng, thoạt nhìn càng thêm mê người, chỉ là ánh mắt của nàng thâm trầm, như hồ đen sâu thẳm, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc.
«Ngươi là ai? Không cho phép khi dễ tỷ tỷ của ta!» Tiểu Tô Niệm thấy Vệ Lăng Phong ôm tỷ tỷ, mà tỷ tỷ lại giống như đang giãy dụa, cơn giận trong lòng hắn bùng phát, không nói hai lời liền tung chưởng đánh tới.
Thân hình nho nhỏ bày ra bộ dáng giương nanh múa vuốt, Vệ Lăng Phong thấy vậy, yêu dã cười, hắn cũng không ngại cùng cậu em vợ tương lai luận bàn một chút.
«Tiểu Niệm, mau dừng tay, ngươi không phải đối thủ của hắn.» Tô Tất vung tay, nhanh như chớp túm lấy cổ Tiểu Niệm, mà Tiểu Niệm lại giống như một con cá nhỏ, cố gắng giãy dụa.
«Đánh không lại cũng phải đánh, Tiểu Niệm sẽ không để cho tỷ tỷ bị người khác khi dễ!» Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tô Niệm đỏ lên, trợn mắt nhìn Vệ Lăng Phong, giống như Tiểu Long Nhân, lửa giận trong mắt b.ắn ra.
Vệ Lăng Phong híp mắt lại, cười nhạt với Tô Tất, chỉ là nụ cười tràn ngập cảnh cáo: «Vật nhỏ, các ngươi đúng là tỷ đệ tình thâm a, nói vậy ngươi sẽ không làm việc khiến cho bổn vương khó xử, đúng không?»
Tô Tất liếc mắt nhìn qua Tiểu Niệm một cái, xoay người bình tĩnh đối mặt: «Ngươi nói những lời này có ý gì?»
«Ngươi thông minh như vậy, sao có thể không hiểu? Nếu ngươi dám cả gan chạy trốn, đệ đệ của ngươi liền…. »
«Vệ Lăng Phong, ngươi đúng là đê tiện, dám lấy Tiểu Niệm ra uy hiếp ta!»
«Như nhau thôi, so với sự trù tính hãm hại huynh trưởng người nào đó, bổn vương tuyệt đối chri có thể cam bái hạ phong.» Ninh vương thanh âm thuận hoạt như nước chảy mây trôi, lộ ra khí phách ngang ngược. «Ngươi không cần phải trả lời ngay, bổn vương cho ngươi thời gian một tháng để suy nghĩ.»