Kể từ sau ngày đó, hầu như mỗi ngày Tô Tất đều học đàn cùng Tiểu Ảnh. Sau mười ngày củng cố chín tầng linh lực, Tô Tất phát hiện ra nội lực của nàng không chỉ tăng lên mấy lần, mà nàng còn có thể phát lực từ xa. Tỷ như đánh đàn, nàng hiện giờ có thể đánh đàn cách xa năm trượng mà không cần tự mình ngồi vào trước đàn rồi dùng tay đánh.
Ninh vương gần đây dường như bề bộn rất nhiều việc, hôm qua lại phải xa nhà, không biết lúc nào mới trở về, hỏi hắn đi làm gì, hắn cũng chỉ né tránh ánh mắt nàng không trả lời trực tiếp, Tô Tất cũng không khỏi có chút nghi ngờ.
Thời tiết dần nóng lên, ngồi ngốc trong phủ mãi cũng có chút bực mình, vừa vặn lục hoàng tử cùng thất công chúa đến mới nàng đi Nam Sơn nghỉ mát.
Phía bắc Nam Sơn có một tòa Thanh Lương Tự, bốn phía của chùa đều được nước bao quanh, đấy quả thực là một nơi tốt để đến nghỉ mát vào mùa hè.
Tô Tất suy nghĩ một chút, dù sao ở trong phủ cũng không có chuyện gì để làm, nàng cùng An Á liền đồng ý.
Xe ngựa đi đến Nam Sơn, lục hoàng từ cùng thất công chúa dọc đường không ngừng tán dóc, An Á cũng hăng hái nhập hội, Tô Tất lại chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên, xe ngựa đang phi nước đại chợt dừng lại, người bên trong xe đều đổ dồn về phía trước, chỉ mình Tô Tất vẫn ngồi vững như được khảm vào xe ngựa. Nàng chậm rãi mở mắt, mày liễu nhíu lại: «Xảy ra chuyện gì?» Nói xong lại nghe được tiếng trẻ con khóc.
«Bẩm vương phi, giữa đường đột nhiên xuất hiện một tiểu hài tử, suýt nữa đã bị xe ngựa đụng phải, may mắn là vẫn bình an vô sự.» Phu xe bình tĩnh trả lời.
Tô Tất vén màn kiệu lên, đi ra khỏi xe ngựa, đám người lục hoàng tử cũng ra theo.
Đó là một tiểu hài tử vừa mới biết đi chưa được bao lâu, bộ dáng khoảng hai ba tuổi, kháu khỉnh bụ bẫm, chỉ có điều lúc này hắn lại đang nhắm nghiền hai mắt, nhếch môi gào khóc.
Tô Tất cẩn thận kiểm tra hắn một lần từ trên xuống dưới, cảm thấy tiểu nam hài quả thực không bị thương, lúc này mới yên lòng. Chỉ có điều, nàng sống hai kiếp cũng chưa từng phải dỗ dành một ai, bảo nàng đi giết người còn được, muốn nàng dỗ dành trẻ con quả thực là làm khó cho nàng.
Thế nhưng lục hoàng tử dường như trời sinh có duyên với hài tử, hắn ôm tiểu nam hài dỗ dành vài cái, tiểu nam hài liền nín khóc mỉm cười.
«Tiểu Hổ, Tiểu Hổ, ngươi ở đâu a? Tiểu Hổ –» Một bà lão khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi đi khắp nơi tìm kiếm Tiểu Hổ, từ xa nhìn thấy Tiểu Hổ ở chỗ này, nàng liền chống gậy từng bước đi tới.
Bà cụ đi đứng có chút không vững, trên người mặc một bộ đồ cũ kỹ, vá chằng vá đụp từ trên xuống dưới, nhưng lại được giặt giũ sạch sẽ, thoạt nhìn gọn gàng giản dị, khiến người ta có cảm giác thật thà chất phác. Bà thấy khóe mắt Tiểu Hổ ngấn nước, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lục hoàng tử nói, «Tiểu Hổ đột nhiên xông ra giữa đường, suýt chút nữa bị xe ngựa đụng phải, nhưng may mắn là vẫn chưa xảy ra chuyện gì, ngay cả một chút xây xát cũng không có, Tiểu Hổ khóc thảm như vậy, chắc là chỉ bị dọa một chút thôi, bà cứ yên tâm đi.»
Đã gặp không biết bao nhiêu người mượn cơ hội lừa gạt tống tiền, lục hoàng tử đã chuẩn bị tinh thần để bị đánh cướp, nhưng bà cụ lại chỉ ôm cháu trai vào lòng, đạm nhạt nói, «Nếu đã không có việc gì, vậy các ngươi cứ đi đi.»
«Ách?» Lục hoàng tử vừa chỉ đụng đến túi tiền trong áo, nhất thời im bặt dừng động tác.
Tô Tất liếc mắt nhìn Tiểu Hổ một cái, nói với bà cụ, «Tiểu Hổ gần đây có phải bị ra mồ hôi trộm, choáng váng đầu óc, khó ăn khó uống, tiểu tiện tiêu chảy, hơn nữa còn không dễ ngủ, đúng không?»
Mắt bà lão đột nhiên sáng ngời nhìn Tô Tất: «Ngươi, sao ngươi lại biết? Tình trạng của Tiểu Hổ cứ như vậy đã mấy ngày nay rồi, đại phu ở vùng lân cận cũng đã đến xem, thuốc cũng đã uống, nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt.»
Tô Tất mỉm cười. Hôm nay cũng có duyên, nếu không phải Tiểu Hổ đột nhiên chạy đến, nàng cũng không có cơ hội chữa bệnh cho hắn. Vừa rồi lúc nàng đến gần Tiểu Hổ, ngửi được mùi trong miệng hắn, lại bắt mạch trên tay hắn, đương nhiên có thể nhìn ra bệnh.
An Á đã sớm hiểu ý, lấy bút mực từ trong xe ngựa ra, Tô Tất viết đơn thuốc xong liền đưa cho bà lão, «Cứ bốc thuốc theo đơn này, uống xong ba thang thuốc sẽ khỏi bệnh. Chỉ có điều – thuốc này cũng không phải rẻ.» Hoàn cảnh của bà lão thoạt nhìn có chút khó khăn.
Lục hoàng tử lấy ra một nửa số bạc: «Đây là chút bạc vụn, coi như là để an ủi Tiểu Hổ.»
Bà lão vội vàng từ chối: «Đừng đừng, thần y cho đơn thuốc là đã ban ơn lớn lắm rồi, lão làm sao có thể lấy bạc của các ngươi được? Tuyệt đối không được. Các ngươi cứ yên tâm, con dâu ta tuy vì khó sinh đã mất, nhưng con ta vẫn còn sống, hắn mỗi sáng sớm đều gánh cải trắng đến bán trước cổng Thanh Lương Tự, nên thuốc này chúng ta vẫn có tiền để mua.»
Bà lão hết lần này tới khác cự tuyệt, lục hoàng tử cũng không còn cách nào khác, đành bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tô Tất, thấy nàng gật đầu, liền thu hồi bạc.
Đối với bọn họ mà nói, đây chỉ là một việc nhỏ không đáng kể, xe ngựa lại tiếp tục lên đường.
Tô Tất thấy An Á có chút trầm mặc, lấy khuỷu tay huých huých vai nàng, «Giả bộ thâm trầm không phải tính cách của ngươi, nói đi, làm sao vậy?»
An Á giống như bị chạm đến vết thương lòng, vẻ mặt rơi vào trầm tư, ánh mắt chậm rãi chuyển ra phía cửa sổ, sau một lúc lâu mới nói: «Hồi bé, ta cũng có một người bà rất yêu thương ta, cũng rất hiền lành, thế nhưng….bà cuối cùng vẫn phải……chết.»
«Bị người ta hại chết sao?»
An Á gật đầu, lại chẫm rãi lắc đầu, «Bởi vì cứu ta nên mới……Nhưng ta không thể giúp nàng báo thù, cả đời cũng không thể.»
«Vì sao?»
An Á cười khổ, ánh mắt đau thương nhìn Tô Tất, «Ngươi cho rằng, ta có thể giết mẫu thân của chính mình để báo thù cho bà sao?»
An Á rốt cuộc là đã có một quá khứ như thế nào? Mẫu thân nàng đến tột cùng là đã làm gì với nàng? Cuối cùng, Tô Tất chậm rãi thở dài, vỗ vỗ vai nàng, không tiếp tục truy vấn nữa.
Lục hoàng tử lẳng lặng nhìn An Á, trong mắt hiện lên tia thương tiếc, cũng thở dài. Hắn muốn giúp, nhưng loại chuyện này người ngoài không thể giúp được, chỉ có chính nàng mới có thể giải tóa bế tắc.
Giữa hè nóng bức, khách hành lương lui tới dưới Thanh Lương Tự vô cùng tấp nập.
Trong đám người, Tô Tất rất nhanh nhìn thấy một người trẻ tuổi đang bán cải trắng, khoảng hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt tang thương, quần áo trên người hắn cũng vá chằng vá đụp giống hệt bà lão kia, rất dễ để nhận ra.
«Di, hình như không có ai mua cải trắng của hắn a.» Thất công chúa có chút không đành lòng.
Theo lời bà lão nói, hắn từ sáng sớm tinh mơ đã tới đây, nhìn hai thùng cải trắng đầy ắp của hắn, có thể nhận thấy hắn hầu như một cây cũng chưa bán được.
Thế nhưng hắn cũng không nản lòng, cầm cải trắng mời chào khách nhân qua lại: «Cải trắng đây, cải trắng tươi non đây. Chỉ năm đồng một cây –»
«Khách quan, mua một cây cải trắng mang về nhà đi, bảo đảm còn tươi, giá cả tiện nghi.» Cha của Hổ Tử cười với một nữ nhân trung niên.
«Cút ngay, đừng cản đường ta.» Người phụ nữ trung niên khinh thường liếc hắn một cái, vội vã bước vào đại điện thắp hường cầu phúc.
Trên mặt cha Hổ Tử xuất hiện tia bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng rất nhanh phấn chấn lại, tiếp tục rao bán cải trắng, lần này đối tượng chào hàng của hắn là một lão bà ăn mặc chỉnh tề, lão bà thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, nhưng vẫn khinh thường lui lại vài bước: «Bẩn quá, cũng không biết trên người có nhiễm bệnh hay không. Ngươi đừng tới gần, cẩn thận làm bẩn quần áo của ta.»
Thất công chúa quơ quơ nắm đấm tiến lên: «Quá đáng rồi đấy! Không mua thì thôi, dựa vào cái gì mà sỉ nhục người ta? Bà cho rằng bà là ai chứ!»
Vẻ mặt An Á cũng đầy căm phẫn, biểu tình cũng như thất công chúa.
«Các ngươi dùng bạo lực cũng không giải quyết được vấn đề, chờ sau khi chúng ta rời đi, ngược lại sẽ mang đến tai họa cho cha Hổ Tử.» Tô Tất thản nhiên nhắc nhở.
«Vậy nhị tẩu, ngươi nói phải làm sao bây giờ!» Thất công chúa gấp đến độ dậm chân. Cha Hổ Tử được lão bà bà dạy dỗ, khẳng định cũng muốn tự mình lao động để kiếm tiền, cho hắn bạc chắc chắn hắn không nhận, cho dù cố tình ném đến trước mặt cho hắn nhặt, nói không chừng hắn còn chạy tới giao cho quan phủ hoặc trực tiếp quyên góp cho Thanh Lâu Tự.
«Nha đầu ngốc, nhị tẩu nói như vậy, chắc chắn đã có cách, ngươi cứ kiên nhẫn chờ xem đi.» Lục hoàng tử dùng cán quạt gõ vào đầu thất công chúa. Không biết tính tình của nàng giống ai, lớn lên trong thâm cung, nhưng tâm tư lại cứ bày hết ra ngoài, ngốc muốn chết.
«Cách thì có, vấn đề là ta dựa vào cái gì mà phải giúp hắn?» Tô Tất buông tay, một bộ dáng ta có cách nhưng vẫn không ra tay giúp đỡ.
«Tô Tất.»
«Ừ?» An Á chưa từng nghiêm túc kêu tên nàng như vậy, Tô Tất khó hiểu quay lại.
«Chỉ cần ngươi có thể giúp hắn, khiến hắn sau này không phải chịu đối xử như vậy, khiến hắn có thể hiểu thuận với lão bà bà, ta sẽ đồng ý giúp ngươi làm việc đó.» Trong mắt An Á lóe lên sự kiên định và nghiêm túc.