Ngày đại thọ của thái hậu đến, triều đình lập tức tiến hành tổ chức.
Hoàng đế lấy lòng nhân từ trị vì thiên hạ, lại càng hiếu thuận với thái hậu, là một người con mẫu mực, tấm gương sáng cho toàn thiên hạ. Mỗi lần mừng đại thọ thái hậu đều làm rất lớn, khiến thái hậu hết sức vui vẻ. Chỉ có điều, lúc này đây, bởi vì dịch bệnh đã gi.ết chết rất nhiều người, thái hậu cùng hoàng đế thương lượng hồi lâu, cuối cùng quyết định làm một bữa tiệc vừa phải, tổ chức ngay trong cung, mời vương công đại thần, họ hàng hoàng thất đến uống rượu chung vui.
Từ khi gả vào Ninh vương phủ, mỗi đêm trăng tròn Tô Tất vẫn che mặt xuất hiện tại Túy Tình Lâu như cũ, đánh đàn hát một khúc. Thế nhưng khéo một cái là, ngày đại thọ của thái hậu, vào đúng ngày mười lăm tháng sáu, trùng với ngày nàng phải xuất hiện tại Túy Tình Lâu.
«Đi Túy Tình Lâu hay thọ yến của thái hậu đây?» Tô Tất ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm, khó xử lẩm bẩm, «Chẳng lẽ phải rút thăm để quyết định?»
«Ngốc chết đi, đương nhiên phải đi thọ yến của thái hậu rồi, Túy Tình Lâu đêm trăng tròn nào cũng đi, có gì mới lạ nữa? Thế nhưng thọ yến của thái hậu lại không như thế, trong cung nhiều người muốn gây khó dễ cho ngươi như vậy, có rất nhiều kịch hay để xem.»
Khi quản sự của Túy Tình Lâu đến đưa tin, An Á liền biết được thân phận của Tô Tất, lúc ấy tâm tình của nàng vô cùng kích động, chỉ có điều cũng rất nhanh trở nên phức tạp. Mộng Điệp tiên tử a, đó chính là thần nữ mà nam nhân khắp thiên hạ mơ ước, thân là nữ nhân, có ai không âm thầm so sánh với nàng? Thế nhưng vừa nghĩ đến Tô Tất vô lương gian xảo này chính là Mộng Điệp tiên tử…….Những ảo tương tốt đẹp về Mộng Điệp tiên tử lập tức bay theo gió, tan thành mây khói.
Tô Tất tức giận trừng nàng: «Ngoại trừ xem kịch vui, ngươi có lẽ không còn hứng thú với điều gì khác nữa nhỉ? Nếu đã thích xem kịch như vậy, thế thì từ nay về sau ngươi cũng tham gia diễn kịch đi.»
«Không phải chỉ mình ta muốn xem kịch vui, thái hậu cũng muốn a, lần này lão nhân gia nàng rõ ràng là muốn bố trí một Hồng Môn Yến (1), nàng là đồ tể (2), còn ngươi là thịt nằm trên thớt. Thế nhưng ta tin, với sự gian trá xảo quyệt của ngươi, chắc chắn có thể biến thành kết cục đại đoàn viên.» An Á an ủi vỗ vai Tô Tất.
Tô Tất nhất thời dở khóc dở cười, tức giận lườm nàng một cái, «Được, Hồng Môn Yến thì Hồng Môn Yến, dù sao cũng phải vét chút bảo vật mới trở về.» Ninh vương bị phái đi chấp hành công vụ ngoài thành, muộn chút nữa mới trở về, bên kia thái hậu đã phái người đến giục hai ba lần.
«Thế nào? Ta đoán không sai đúng không? Hắc sơn lão yêu thái hậu cố tình phái Ninh vương ra ngoài thành, để ngươi lại một thân một mình.» An Á nhướng mày cười. Thái hậu đáng thương, nếu biết được toàn bộ bản lĩnh của Tô Tất, không biết lão nhân gia nàng còn dám có tâm hại nàng ấy nữa không. Càng hiểu rõ Tô Tất, nàng lại càng cảm thân ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ở cạnh nàng ấy có cảm giác rất thoải mái dễ chịu, chính mình cũng không cam lòng tách ra.
«Đi thôi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì.» Tô Tất tự tay trang điểm cho mình. Kỹ thuật trang điểm ở hiện đại đẹp hơn cổ đại rất nhiều, Tô Tất trang điểm xong, mặt đẹp mày ngài, mi đoan mũi tú, cả người thoạt nhìn rất khác ngày thường.
Trang sức lấp lánh ánh sao, rực rỡ mà mỹ lễ. Hai lọn tóc buông xuống bên má, theo gió khẽ lướt qua mặt lại càng thêm vài phần phong tình mê người, váy dài rũ xuống trên đất, như mây bồng bềnh, thân mình nhẹ nhàng di chuyển khiến váy dài xòe ra, từng động tác giơ tay nhấc chân như gió lướt qua liễu, uyển chuyển thướt tha.
«Lại muốn đoạt sự nổi bật của Tiết Tuyền Y sao? Ngươi có thể bớt phúc hắc một chút hay không?» Tô Tất chẳng qua cũng chỉ mới tùy ý trang điểm một chút, Tiết Tuyền Y chắc chắn từ nửa tháng trước đã bắt đầu lựa chọn y phục, thế nhưng đợi đến khi lên sân khấu, nàng ta vẫn chỉ có thể tự siết chặt nắm tay. Nghĩ vậy, nàng liền cảm thấy thương tiếc cho Tiết Tuyền Y. Mệnh khổ không thể trách chính quyền, muốn trách thì phải trách cha mẹ của nàng ta.
An Á tin, trên đời này có một loại người, từ khi sinh ra đã khiến cho người khác phải cảm thấy tự ti, mà Tô Tất và Vệ Lăng Phong chính là những người như vậy.
Tô Tất nhướng mày nhún vai: «Nàng nếu có thể đoạt được thì cứ đoạt, với ta không quan trọng.»
Hoàng cung vốn đã xa hoa nghiên lệ, qua một lượt lau chùi trang trí, lại càng lộ vẻ xa hoa hơn.
Không có nội thị dẫn đường, hai người Tô Tất dọc đường nói cười rôm rả, khi đi qua chỗ ngoặt, không ngờ lại nghe được tiếng nói chuyện, Tô Tất nhận ra là thanh âm của thái tử.
Tô Tất và An Á liếc nhìn nhau, rất ăn ý mà lách mình trốn vào trong bụi cây, sẵn sàng nghe ngóng tin tức.
Nói chuyện cùng thái tử, không phải ai khác, chính là thị vệ Triệu Tầm bên người hắn, lúc này hắn ta đang mặt lạnh ngăn trước mặt thái tử.
Vẻ mặt Triệu Tầm lãnh liệt: «Điện hạ, người thật sự không thể đi, hôm nay là ngày đại thọ của thái hậu nương nương, với tư cách là trưởng tử đích tôn, người bất luận thế nào cũng không thể vắng mặt.»
Thái tử Vệ Lăng Nguyên cả giận nói: «Bản cung đã nói với thái hậu nương nương rồi, bản cung đột nhiên bị nhiễm bệnh nặng, không thể xuống giường, thái hậu cũng bảo ta tĩnh dưỡng, ngươi ngăn cản ta là có ý gì?»
Có chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả ngày đại thọ sáu mươi của thái hậu? Còn phải giả bệnh như vậy, thái tử rốt cuộc là muốn đi đâu? Đáy mắt Tô Tất cùng An Á đều tràn đầy nghi vấn.
Nhưng Triệu Tầm rất nhanh đã giải đáp câu hỏi của các nàng, hắn nói: «Điện hạ! Người đi chỗ khác còn được, nhưng miệng thiên hạ khó giữ, nếu phe Ninh vương biết người không đến dự yến thọ của thái hậu mà lại xuất hiện tại Túy Tình Lâu, bẩm báo cho hoàng thượng, vậy sẽ gây ra phiền toái lớn!»
Hoàng đế vốn lấy nhân từ trị vì thiên hạ, nếu thái tử làm vậy, khác gì tát vào mặt hắn, hoàng đế biết chuyện, không nổi giận mới là lạ.
Thái tử chắc chắn cũng không muốn vậy, trong lòng khó xử, do dự nói: «Thế nhưng Mộng Điệp tiên tử mỗi đêm trăng tròn mới xuất hiện một lần, hôm nay không gặp, thì phải chờ đến tháng sau……»
«Đại thọ sáu mươi của thái hậu cả đời chỉ có một lần.» Triệu Tầm tức giận trợn trắng mắt.
«Ngươi không hiểu! Bản cung lần này cuối cùng cũng đã tìm được ‘Thiên Minh’ – một trong tam đại đàn cổ, Mộng Điệp tiên tử nói không chừng cao hứng sẽ phá lệ gặp bản cung một lần, tâm nguyện nhiều năm của bản cung chẳng phải là sẽ bắt đầu tốt đẹp sao? Ai, Triệu Tầm, ngươi nói nếu bản cung tự tay dâng lên vị trí thái tử phi, Mộng Điệp tiên tử nàng, nàng có đồng ý hay không?» Nhắc đến thần nữ ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, khuôn mặt thái tử có chút đỏ lên.
Trong bụi cây bên cạnh, An Á lấy khuỷu tay thúc nhẹ chọc tức Tô Tất, dùng khẩu hình miệng nói: «Nhìn việc tốt ngươi làm đi, không có việc gì thì đừng đi trêu hoa gẹo nguyệt được không a?»
Tô Tất tự kỷ cười, cũng dùng khẩu hình miệng trả lời: «Đã trở thành bản năng rồi, ta có thể làm gì bây giờ?»
Chỉ một bụi cây, gần trong gang tấc xa tận chân trời. Thái tử bất luận thế nào cũng không ngờ được, thần nữ mà hẵn ngưỡng mộ trong lòng lại ở ngay sát bên cạnh, còn nghe được toàn bộ lời hắn nói.
Triệu Tầm không nói gì nhìn trời, cuối cùng thở dài, trả lời: «Trước chưa nói đến việc Mộng Điệp tiên tử trả lời như thế nào. Phải nói đến hoàng hậu nương nương, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý. Hơn nữa nàng đã chọn được thái tử phi cho người rồi, giờ người đi đâu tìm thêm một vị trí thái tử phi nữa đây?»
«Tiết Tuyền Y phải không? Hừ, người khác không biết bộ mặt thật của nàng, bản cung chẳng lẽ cũng không biết sao? Nàng sao có thể so sánh với Mộng Điệp tiên tử được?» Thái tử tức tối bất bình, quay đầu siết nắm tay, «Bản cung nhất định phải bắt phụ hoàng tứ hôn cho Mộng Điệp tiên tử, trước phải ủy khuất nàng làm sườn phi, chờ bản cung đăng cơ xong, sẽ một cước đá Tiết Tuyền Y đi, lập nàng làm hậu!»
Trong lùm cây, Tô Tất nhịn không được đảo mắt khinh thường.
Thái tử phi? Hoàng hậu? Cũng không nhìn lại vị trí thái tử của hắn, chẳng lẽ hắn vẫn chưa ý thực được, hoàng đế đã sớm bố trí cho hắn làm vật hi sinh sao? Chỉ có điều, đàn cổ ‘Thiên Minh’ mà thái tử nhắc đến, nàng lại rất có hứng thú.
An Á ngồi xổm lâu nên chân bị tê đi, nàng vừa mới di chuyển một chút liền phát ra một tiếng động rất nhỏ, Triệu Tầm ở bên kia phát hiện, quát một tiếng: «Ai?!»
Cuộc đối thoại của hắn và thái tử vừa rồi nếu bị người có ý đồ nghe được, hậu quả sẽ rất khó lường.
Tô tất không ngờ lại đả thảo kinh xà, nàng liền nhanh trí, phát ra một tiếng mèo kêu, sau đó kéo An Á nhảy lên tán lá xum xuê của cây cổ thụ.
Tiếng mèo kêu giống như đúc, nhất thời không thể phân biệt thật giả, bên này lại thực sự không có ai, Triệu Tầm cũng chỉ có thể từ bỏ. Chỉ có điều cuộc đối thoại của bọn họ cũng dừng tại đây, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng của thái tử, An Á đắc ý chống nạnh cười to: «Tô Tất, thật không ngờ a, ngay cả tâm trí của thái tử cũng đều hướng về ngươi, hận không thể đem vị trí thái tử phi dâng cho ngươi, nếu hắn biết Mộng Điệp tiên tử đã sớm gả cho Ninh vương, ngươi nói hắn có thể phát điên hay không a?»
——————
Chú giải:
(1) Hồng Môn Yến: là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 TCN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có : Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán. Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.
Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người.
(2) Đồ tể: Kẻ hay giết heo, mổ thịt.