Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 88




Chương 88:

 

“Câm miệng!” Dương Nghị lập tức kinh ngạc thất sắc, vội vàng xoay người quát lớn một tiếng.

 

Địch Thân Kình từng nói, bất kể tình huống gì cũng không thể nói ra bọn họ, đồ ngốc Lâm Khinh Thiền này lại lỡ miệng như vậy, e rằng sẽ phiền phức!

 

Huống hồ, Địch Thân Kình cẩn thận dặn dò, bất kể dưới tình huống gì, cũng không thể bất kính với Lâm Tâm Di!

 

“Cô Tô, thật ngại quá.” Dương Nghị khẽ khom người với Lâm Tâm Di, gương mặt đầy vẻ xin lỗi.

 

Lâm Tâm Di nhàn nhạt nói: “Dạy dỗ vợ anh cho đàng hoàng, nếu anh không dạy được, tự nhiên sẽ có người khác đến giúp anh.”

 

“Vâng, vâng…” Dương Nghị nuốt nước bọt, không ngừng gật đầu.

 

Sau đó, anh ta kéo tay Lâm Khinh Thiền rời đi.

 

“Cái đó…vừa rồi em nói…”

 

“Là giả.” Trương Húc Đông chưa nói xong, Lâm Tâm Di trực tiếp ngắt lời anh.

 

Trương Húc Đông thè lưỡi, không hỏi tiếp nữa.

 

Buổi đàm phán hợp tác này, nói trắng ra chỉ là hình thức do tên ngốc Kiếm Hổ kia làm ra thôi.

 

Hắn ta muốn nếm thử cảm giác đứng trên mọi người, cố ý tổ chức buổi tụ tập này.

 

Chớp mắt, Kiếm Hổ đã nói hơn nửa tiếng, hơn nữa còn là mấy câu nhảm nhí.

 

Mọi người không thể nghe nổi nữa, thậm chí có người bắt đầu ngáp.

 

Nhưng bất đắc dĩ cần dùng đến Kiếm Hổ, cho nên cũng không dám phát tác, chỉ đành lấy lại tinh thần.

 

“Tôi cho các người biết, tôi bảo mọi người kiếm tiền, ai cũng sẽ kiếm được, nếu không…”

 

“Được rồi, nếu không có chuyện gì khác, thì mau giải tán đi.” Trương Húc Đông cau mày, ngắt lời Kiếm Hổ.

 

Kiếm Hổ vội vàng xoay người lại, xấu hổ cười nói: “Cậu Tần nói phải, vậy…vậy giải tán thôi!”

 

Mọi người thở phào, ánh mắt nhìn về phía Trương Húc Đông không khỏi mang theo chút cảm kích.

 

“Doanh nhân giàu có mà anh nói đâu?” Trương Húc Đông nhìn thẳng vào Kiếm Hổ nói.

 

Kiếm Hổ trả lời: “Họ ở trên lầu, giờ tôi đưa cậu qua đó.”

 

“Ừm.” Trương Húc Đông gật đầu, nhấc mông đi lên lầu.

 

Đi được hai bước, Trương Húc Đông lại xoay người nói với Kiếm Hổ: “Ai bảo anh đưa đạn dược cho nhà họ Dương?”

 

Kiếm Hổ gãi đầu nói: “Tôi không đưa cho họ, tôi cũng không biết họ lấy ở đâu ra…”

 

“Anh không đưa?” Trương Húc Đông khẽ cau mày, đột nhiên nhớ lại câu mà vừa nãy Lâm Khinh Thiền còn chưa nói hết.

 

“Anh gửi một bản danh sách các đối tác cho tôi.” Trương Húc Đông nói với Kiếm Hổ.

 

Kiếm Hổ vội vàng gật đầu nói: “Được, tôi lập tức chỉnh sửa lại.”

 

Đi cùng Kiếm Hổ đến một căn phòng bao, đẩy cửa ra, Trương Húc Đông nhìn thấy có hai nam hai nữ đang ngồi trên sô pha trò chuyện.

 

Hai người phụ nữ kia trang điểm xinh đẹp quyến rũ, khí chất bất phàm.

 

Còn về hai người đàn ông kia… một người đồ tây giày da, một người ăn mặc gọn gàng.

 

“Hửm? Cao thủ võ thuật?” Trương Húc Đông híp mắt, phát hiện người ăn mặc gọn gàng kia mơ hồ có chút dao động nội lực, mà hai người phụ nữ…cũng cho người ta cảm giác áp bức không nói nên lời.

 

Trương Húc Đông đối với cao thủ võ thuật như họ không mấy hiểu biết, cũng chưa từng tiếp xúc, cho nên nhất thời có chút kinh ngạc.

 

“Anh Vương, vị này là cậu Tần Trương Húc Đông” Kiếm Hổ bước qua khom người nói.

 

Sau đó, hắn ta lại giới thiệu cho Trương Húc Đông: “Vị này là anh Vương Vương Húc, doanh nhân giàu có nổi tiếng nước ngoài.”

 

Vương Húc đánh giá Trương Húc Đông, cau mày nói: “Trẻ như vậy?”