Chỉ trong vài phút, chiếc xe thể thao BMW Volvo lộng gió đã bị dập nát và biến dạng, nam thanh niên trẻ tuổi gần như thút thít kêu lên: "Chiếc xe thể thao của tôi, đây là món quà sinh nhật mà bố tôi vừa tặng cho tôi đấy."
Trương Húc Đông ném thứ đồ khó coi không kém trong tay sang một bên, nhưng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh đưa tay vỗ nhẹ vào vai người thanh niên và nói: "Tập đoàn Hoa Vũ đúng không? Chả là cái gì cả. Mẹ nó, nhớ kĩ cho ông đây, tôi tên là Trương Húc Đông. Nếu cậu có bản lĩnh thì về để cha cậu cùng bang Hoàng Cân đến tìm tôi. Đó là chiếc xe mới của tôi, mà tôi đã chọn lựa rất rất kĩ đấy. Vài ngày nữa, tôi sẽ đến tập đoàn Hoa Vũ để lấy tiền, hãy chuẩn bị cho tốt đi!”
Nói xong, Trương Húc Đông trở lại xe, Mễ Tuyết ở bên cạnh nhìn mặt anh một cái, nói: "Anh gọi cái loại này là người như thế nào?"
"Tôi chỉ là không thể quen được loại anh chàng ỷ thế nhà này. Nếu tôi không cho anh ta một chút lễ độ, tôi nghĩ không ai có thể kiểm soát được anh ta." Trương Húc Đông nói xong liền lái xe đi gặp mặt các ngôi sao.
Đừng nghĩ giá chiếc xe này không cao, nhưng vấn đề bảo vệ vẫn tốt, thay bằng các loại xe khác thì có lẽ không còn lái được, giờ xe chỉ bị móp, không phải vấn đề lớn lắm và không ảnh hưởng đến việc lái xe.
Không đến nửa canh giờ, Trương Húc Đông đã đến khách sạn, lúc này đã chật kín người, vừa xếp hàng đã cảm thấy mình thật là ếch ngồi đáy giếng, không kể nam nữ trẻ tuổi, đều cầm tấm biển "Đổng Tâm Lăng, tôi yêu cô, cô là nữ thần của tôi!" Mọi người đều rất hào hứng, Trương Húc Đông trầm mặc một hồi.
Xếp hàng thế này thì không biết còn phải đợi đến ngày tháng năm nào. Anh vừa bước được vài bước thì bị một cô em gái tìm thấy, cô gái kia lập tức trợn mắt, chống nạnh và hét lên: “Anh là ai? Không biết phép tắc à, không biết xếp hàng hay sao?”
Cô em gái kia nói rất nhiều, có lẽ là vì sợ Trương Húc Đông bắt nạt mình, mới thu hút được rất nhiều sự chú ý, những người đó cũng chỉ trích bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể trở lại chỗ cũ.
Lúc này, anh nghe thấy một người đàn ông hét lên: "Không thể nào? Có thật là anh ấy không? Là Trương Húc Đông, anh ấy sư phụ của Đông Thăng quyền quán chủ, không thể tin được rằng sư phụ Trương cũng là một cây kem (biệt danh của người hâm mộ Đổng Tâm Lăng)!"
Không ít người cũng đã nghe đến tên của Trương Húc Đông, và họ lập tức tụ tập xung quanh.
"Sư phụ Trương, làm ơn ký tên cho tôi được không? Ký tên vào đây." Một cô gái kéo vai xuống, lộ ra cầu vai bên trong, ánh mắt say mê: "Sư phụ Trương, anh thật đẹp trai!"
“Tôi cũng muốn, ký cho tôi đi.” Một cô gái vén váy nhỏ màu trắng lên, lộ ra quần nhỏ màu trắng bên trong, gần như đập vào mắt Trương Húc Đông.
"Sư phụ Trương, anh có vợ chưa? Em làm vợ anh có được không?" Một cô gái xinh đẹp say sưa hỏi.
“Sư phụ Trương, tôi có thể làm đồ đệ của anh không?” Một chàng trai có chút ngượng ngùng nói: “Tôi muốn trở thành người đàn ông số một, tương lai có thể tìm bạn gái.”
Đây vẫn chưa phải là kết thúc, những yêu cầu khác nhau cứ vang lên xung quanh Trương Húc Đông, giống như một bầy ong bay vo ve, khiến Trương Húc Đông gần như choáng váng, cảnh tượng này nhất định không thua kém bất kỳ một minh tinh nào, vô hình chung Trương Húc Đông ở trong lòng những người trẻ tuổi này đã có vị trí rất cao, như thể một thần tượng thực sự.
Khuôn mặt của anh sắp đông lại vì cười thì Trương Húc Đông mới chen được ra khỏi đám đông. Mọi người đều ngưỡng mộ bản thân thì anh không thể mất bình tĩnh với những người bọn họ được. Sau khi vào khách sạn, Trương Húc Đông thấy quần áo của mình dính đầy dầu, không biết tay ai có nhiều thứ buồn nôn như vậy. Với bao nhiêu sự ghê tởm, giờ anh như một người nhặt rác.
Vài phút sau, Trương Húc Đông đến gặp Đổng Tâm Lăng, trao đĩa hát mới cho cô và nói: "Xin chào, đây là album tôi đã mua. Hãy ký tên cho tôi và chụp ảnh với tôi."
Đổng Tâm Lăng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Húc Đông, cả người nhất thời sửng sốt, thanh niên trước mặt quá kỳ lạ, mọi người đến đây không ai không ăn mặc đẹp trai tuấn tú, nhưng Trương Húc Đông thực sự là khác thường.
Nhìn vào đôi mắt đeo kính áp tròng của người đẹp Đổng Tâm Lăng, Trương Húc Đông cười bất lực nói: "Tôi cũng không có cách nào, những người đó thật là điên rồ, nếu tôi không chạy nhanh, sợ rằng tôi đã mất cả quần áo rồi."
Đổng Tâm Lăng lại nhìn Trương Húc Đông một cách cẩn thận, và đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, và hỏi: "Anh là Trương Húc Đông?"
"Hả? Chúng ta quen nhau sao?" Trương Húc Đông nghĩ nhanh, nhưng trong trí nhớ không có người phụ nữ nào trông giống Đổng Tâm Lăng, hiển nhiên đây là lần đầu tiên gặp mặt.
"Tôi biết anh, nhưng anh không nhất thiết phải biết tôi. Tên và ảnh của anh đang xuất hiện trên các phương tiện truyền thông lớn ở Tỉnh Đài. Thật khó để không biết sư phụ Trương!" Đổng Tâm Lăng cười nhẹ và nói: “Sư phụ Trương, hôm nay anh đến đây làm gì?”
“Ồ, là bạn của tôi, cô ấy là fan trung thành của cô, cô ấy kêu tôi đến.” Trương Húc Đông cười khổ: “Cô ấy vẫn ở trong xe ở bên ngoài, chẳng trách cô gái đó không tới, hóa ra gặp được cô khó như thế?”
"Anh đang nói Tuyết Nhi sao? Tại sao cô ấy muốn ký tặng và chụp ảnh mà không tự đến? Có vẻ như cô ấy đang cố tình gây khó dễ cho anh!" Đổng Tâm Lăng lắc đầu bất lực và mỉm cười.
"Cái gì? Cô biết Mễ Tuyết?" Trương Húc Đông có vẻ ngạc nhiên.
"Ha ha, anh không biết sao? Chúng tôi là bạn thân của nhau, cô ấy nói với tôi về việc anh đến Tỉnh Đài để mở một phòng tập đấm bốc, tôi đã xem rất nhiều ảnh của anh nên tôi mới nhận ra anh ngay lập tức." Tâm Lăng cười và nói: “Anh thật dễ trêu đùa."
“Tôi đi đây, con bé này, thật sự là dám giễu cợt tôi, xem tôi trở về xử lý cô ấy như thế nào.” Trương Húc Đông cảm thấy được vừa nói ra có gì đó không đúng, vội vàng cười vài tiếng và nói: “Nhưng mà tôi chỉ nói vậy thôi, làm sao tôi dám xử lí cô ấy, cô ấy phạt tôi còn tạm được.”.