Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 324: Nhiệm Vụ Đến




Trương Húc Đông cũng sẽ không mang thù với những quân nhân này, lúc đầu quân đội chính là nơi của những người mạnh, có thực lực mới có thể có được sự tôn kính, vươn tay bắt tay với Vương Nhiễm, nói: “Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ. Nói trước một chút, phương thức huấn luyện của có thể sẽ có chút đặc biệt,  ông không thể phản đối đâu đấy. Thực ra cho dù ông phản đối, ông đây cũng không quan tâm đâu. Ha ha...”

Vương Nhiễm sững sờ, cũng cười theo, đối người trẻ tuổi tài cao như Trương Húc Đông ông ta tuyệt đối thưởng thức và bội phục, bắt tay, nói: “Tất cả đều giao cho cậu.”

Hơn một trăm quân nhân vỗ tay mang theo tình nghĩa sâu sắc, Trương Húc Đông nhìn thấy cũng tương đối rồi híp mắt cười nói: “Xem ra chiều nay các anh rất rảnh rỗi, vậy tôi sẽ sắp xếp cho mọi người một nhiệm vụ nhỏ.”

“Nhiệm vụ gì? Chúng ta cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Những người này là quân nhân chân chính, xem Trương Húc Đông như huấn luyện viên bình thường cứng nhắc, nếu như trước kia Trương Húc Đông ở trong ZO làm huấn luyện bình thường nhìn thấy vẻ mặt anh như vậy, những người kia đều sẽ khóc không ra nước mắt.

Trương Húc Đông cười vài tiếng, sau đó cả người nghiêm túc, nói: “Tất cả chú ý, hai mươi km trang bị đầy đủ việt dã, trở về trong vòng một tiếng, không về được thì mời mọi người ăn cơm tới, người đó đứng bên cạnh nhìn.” Ngay sau đó lại nói với Lương Đại Bảo và Chu Nguy nói: “Nếu như hai người các anh không nằm trong top mười, chỉ cần tôi ở đây một người, các anh phải mời mọi người ăn một ngày. Hiểu rõ chưa?”

“Vâng, huấn luyện viên.” Những quân nhân kia ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng đã mắng Trương Húc Đông một trận rồi, thật là một tên đại bi3n thái, chuẩn bị đầy đủ hai mươi km việt dã, chỉ cho một tiếng đồng hồ, chứng tỏ trên đường chẳng những không thể giảm tốc độ, mà phải không ngừng tăng tốc mới được, lập tức chuẩn bị, nếu không lát nữa lại giống như con thiêu thân.

Thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, khiến cho người ta không cảm nhận được thời gian đang trôi qua từng ngày.

Trong thoáng chốc, Trương Húc Đông đã ở trong quân doanh thành phố Bắc Kinh chừng một tháng, mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện thì chính là huấn luyện, mặc dù  cuộc sống có chút nhạt nhẽo, nhưng Trương Húc Đông lại thích thú, anh phụ trách huấn luyện thực chiến, mà kiến thức chuyên nghiệp và chiến thuật đều có nhân viên chuyên nghiệp phụ trách, dĩ nhiên chính là Tiểu Phượng và Tiểu Hoàng.

Trong một tháng này, Trương Húc Đông đã rất quen thuộc với các chiến sĩ, chủ yếu là Trương Húc Đông tác biệt huấn luyện và nghỉ ngơi, đừng thấy bình thường huấn luyện có thể xưng là huấn luyện ma quỷ, nhưng bình thường tất cả mọi người đều là bạn bè thân thiết, thỉnh thoảng cũng chửi rủa vài câu, ai cũng không để trong lòng.

Hai nữ binh của tiểu đội xuất hiện khiến cho Trương Húc Đông trở nên càng có tinh thần, cũng giống như những nam binh khác, những cô gái này bất kể là dáng dấp như thế nào, người nào người nấy vẻ mặt nghiêm túc, tư thế hiên ngang khiến cho người ta cảm nhận được một loại hương vị khác, bọn họ có sự kiên cường không thể lay chuyển của quân nhân, cũng có tình cảm dịu dàng như nước của các cô gái.

Băng nhóm lính đánh thuê ZO không ngừng phát triển, bọn ác ma đến Thái Bình Dương và cướp biển Soyali, còn có không ít người của băng nhóm lính đánh thuê ZO, bắt đầu hướng về vùng biển để phát triển, mà Bang Long tiếp tục xưng bá ở thành phố Ngọc và thành phố Tương Dương cũng bắt đầu không ngừng phát triển, ngay cả việc làm ăn của Bạch đạo và khu vực làm ăn cũng lớn hơn.

Bên trong Hồng Môn, Trương Húc Đông đương nhiên vẫn là yên lòng để Huy Hoàng thay mình quản lý, bản thân cũng không có quá nhiều tinh thần đi bận tâm môn phái to lớn như vậy, nghe nói Huy Hoàng bên kia làm ăn cũng không tệ, mà   bởi vì lần trước đã liên hệ với nước H, đã tạo ra mối quan hệ thân thiết.

Mặc dù võ công của Huy Hoàng bình thường nhưng đầu óc tuyệt đối đủ dùng, đáng tiếc đối mặt với Hồng Môn môn phái có tên tuổi rất lớn trên thế giới, trong lòng cũng là có chút thiếu tự tin, dù sao hiện tại anh ta cũng quản lý mười mấy vạn người trong bang, số lượng này cũng quá lớn rồi.

Toàn bộ tập đoàn Đông Thăng đầu nhập vào trong thành phố Ngọc, phương diện tiền bạc không thành vấn đề, không có thế lực khác quấy nhiễu, tất cả đều tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng mà Trương Húc Đông cũng không dám xem thường, cẩn thận còn có thể có được thuyền vạn năm, nếu như không gặp được Mễ Tông, Trương Húc Đông căn bản cũng không dự định bắt đầu phát triển trên các phương diện này đây, cũng sẽ không nhanh chóng tới thành phố Bắc Kinh, lời của Bắc Đường Ngạo anh vẫn luôn nhớ rõ, nơi này thế lực lớn mạnh kinh khủng, cho nên nếu Trương Húc Đông hoàn toàn không nắm chắc, anh không dám bước vào.

Nhưng từ lần này tới đây làm huấn luyện viên, trong lòng Trương Húc Đông hiểu rõ, hẳn là nên bắt đầu rồi, tiếp theo Mễ Tông sẽ giao nhiệm vụ cho anh, mà nói không chừng lại là ở thành phố Bắc Kinh, thiếu tướng cũng không phải dễ làm như vậy anh mơ hồ cảm nhận được, lần này huấn luyện những lính đặc chủng này dường như là có mưu tính trước.

Một ngày, Trương Húc Đông đang tu luyện binh sĩ, những tên nhóc này huấn luyện như con lừa vậy, lúc này Vương Nhiễm nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Huấn luyện viên Trương, phải làm nhiệm vụ.”

Trương Húc Đông gật đầu, lập tức gào lên nói: “Toàn thể tập hợp.”

Chưa đến một phút đồng hồ, tất cả binh sĩ tập hợp lại. Trương Húc Đông ra dấu tay mời, nói: “Vương Đại đội trưởng, mời nói nhiệm vụ đi.” Anh không quan tâm đó là nhiệm vụ gì, dù sao cũng không liên quan gì đến mình cả, chỉ là huấn luyện không chịu trách nhiệm xuất chiến.

Vương Nhiễm nghiêm túc nói: “Có một đám phá hoại bắt cóc cướp bóc ở trung tâm thương mại, nơi đó đang được cảnh sát và cảnh sát vũ trang vây quanh, trong tay của bọn họ có con tin, nhưng chúng ta phải làm gì?”

“Tiêu diệt kẻ địch, tiêu diệt kẻ địch.” Những quân nhân chí chiến đấu sục sôi hét lên.

Đối với loại phá hoại, Trương Húc Đông cũng không lo lắng, chỉ nói: “Các anh chính là lưỡi dao sắc bén của đất nước, đối diện với kẻ địch ngoan cường thì không được phép chểnh mảng một viên đạn có thể lấy đi một mạng sống, đối với những người này tuyệt đối không thể thủ hạ lưu tình, hiểu chưa?”

“Hiểu rõ.” Những quân nhân cũng nhau thét lên.

Trương Húc Đông khẽ gật đầu, nói: “Tất cả trở về đổi chiến phục, mười phút sau xuất phát.” Nói đến đây chút, Trương Húc Đông quay về ký túc xá, sau đó nhìn điện thoại muốn nhân cơ hội này gọi điện cho Lâm Tâm Di, hỏi một chút về chuyện từ thiện làm như thế nào.

Sau khi gọi điện thoại đi thi biết được tất cả mọi việc đều thuận lợi, chỉ là hiện tại cô không ở trong thành phố Ngọc, mà là ở trong một ngôi làng xa xôi điều tra, cô nói người ở đây quá khổ, ngay cả nước cũng không có mà uống, chỉ có thể dựa vào nước mưa trên trời để duy trì nước uống hàng ngày, cho nên cô dẫn đội nhìn xem chỗ nào thích hợp để khoan giếng, giải quyết vấn đề nước ước cho nơi này.

Trương Húc Đông bảo cô ra ngoài nhất định phải cẩn thận, cố gắng không hành động một mình, để tránh xảy ra sự việc ngoài ý muốn, hai người còn thì thầm nói vài lời ngon ngọt sau đó cúp điện thoại.

Vừa rồi trong chốc lát nói đến chuyện từ thiện khiến Trương Húc Đông không thể không nghĩ tới Mễ Tông, tại sao chuyện này đã xảy ra lâu như vậy rồi mà ông ta vẫn chưa đến tìm mình, chẳng lẽ định để cho mình tiếp tục chờ đợi, trở thành một huấn luyện viên đạt tiêu chuẩn sao? Nhưng mình nào có nhiều thời gian như vậy, bên ngoài nói không chừng còn có chuyện gì chờ anh đi xử lý, chỉ là các anh em biết chuyến này lần này xử lý chuyện quan trọng nên không nói ra mà thôi.

Nhất là phương diện Nam Kinh, xí nghiệp Thẩm thị trước đó đã gặp phải làn sóng công kích không nhỏ, còn có sản nghiệp của vài người bị anh hủy hoại, cần phải cẩn thận điều chỉnh một phên, loại chuyện này anh nhất định phải tự mình trở về, bằng không sẽ bị người ta lợi dụng chỗ hở, đến lúc đó cũng phụ lòng lời giao phó của Thẩm Giai Tài.

Anh nghe tin tức báo cáo của Huyết Linh Lung, nói ba tỉnh Đông Bắc có tổ chức lớn mạnh bắt đầu tràn ra ngoài, đối với người của khu vực này, Trương Húc Đông ngược lại cũng có chút hiểu rõ, người nào người nấy dũng mãnh thiện chiến, năm đó thời điểm nước Nhật xâm lược đánh rất lâu mới có thể đánh bại được, trước đó bên kia bị Đông Phương Long chiếm lấy, hiện tại anh ta chết rồi, tất nhiên sẽ xuất hiện thế lực mới, tây mình vẫn chưa duỗi được dài như vậy, để cô ta trước tiếp tục quan sát, tránh đến lúc đó bị đánh trở tay không kịp.

Còn nhiều chuyện còn chưa suy nghĩ đến, nhắc Tào Tháo Lưu Bị đến rồi, lúc này cửa ký túc xá bị đẩy ra. Mễ Tông và Đông Phương Ngạo một trước một sau đi vào, khiến hai mắt Trương Húc Đông tỏa sáng chính là thiếu nữ phía sau, hai năm không gặp Mễ Tuyết, không ngờ càng ngày càng xinh đẹp, còn có thêm mấy phần thuần thục.

“Tiểu Trương, cuộc sống quân doanh thế nào?” Mời mọi người ngồi xuống, Mễ Tông cười hỏi.

“Cảm ơn sự quan tâm của phó chủ tịch Mễ, tôi rất thích nơi này, cảm giác như nhà mình vậy.” Trương Húc Đông ăn ngay nói thật.

“Anh Trương, còn nhớ tôi không?” Mễ Tuyết gật đầu cười hỏi.

Trương Húc Đông cười nói: “Làm sao có thể quên cô Mễ được chứ. Gần đây thế nào? Tốt nghiệp chứ?”

“Tôi rất ổn sắp phải tốt nghiệp rồi, đang viết luận văn tốt nghiệp!” Mễ Tuyết cao hứng nói.

“Được rồi, hai người nói chuyện sau đi.” Mễ Tông sợ hai người nói chuyện không xong, vội nói: “Tiểu Trương, hiện tại cậu cũng là người của tổ chức. Quốc gia muốn giao cho cậu một nhiệm vụ, hi vọng cậu dốc hết toàn lực hoàn thành.”

Quả nhiên là Lưu Bị đến, Trương Húc Đông nói thầm trong lòng, nhưng sắc mặt không thay đổi nói: “Là nhiệm vụ gì? Đừng quá khó nhé, bằng không ông vẫn nên thu quân hàm của tôi lại đi.”

Mễ Tông chỉ là cười một tiếng, sau đó nhìn Mễ Tuyết, Mễ Tuyết từ trong túi lấy ra một tập hồ sơ. Trương Húc Đông nhận lấy mở ra xem, hít vào một ngụm hơi lạnh, hỏi: “Phó chủ tịch Mễ, ông đang nói đùa với tôi sao?”

“Cậu cảm thấy tôi đang nói đùa sao?” Mễ Tông hỏi.

“Không phải.” Trương Húc Đông bất đắc dĩ nở nụ cười khổ, nói: “Nhưng chuyện này không phải mấy ngày mấy tháng là có thể hoàn thành, mà tôi cũng không dám hứa chắc mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này.”

Mễ Tông có chút cáo già vỗ bả vai Trương Húc Đông, nói: “Cậu đừng trì hoãn nữa, quốc gia tin tưởng cậu có năng lực như thế, tôi cũng tin tưởng cậu, đây chính là quân lệnh, cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ gian khổ mà quang vinh này.”

“Tại sao không tìm người khác, có đầu óc hơn tôi, thân thủ tốt hơn tốt có nhiều lắm, tôi hy vọng ông có thể thu hồi quân lệnh nào, ngay cả hàm vị thiếu tướng kia thu hồi luôn cũng được.” Trương Húc Đông lắc đầu.

“Tiểu Trương, kế hoạch này đã sớm bắt đầu thực hành mấy năm trước rồi, chỉ là chưa tìm được người thích hợp mà thôi. Nói vài lời không xuôi tai thì nội tình của cậu không sạch sẽ, hơn nữa ở thế giới có danh tiếng, chuyện này cậu không làm thì không có ai thích hợp hơn. Cậu yên tâm, chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ, quốc gia sẽ không bạc đãi cậu, nhân dân sẽ ghi nhớ cậu. Nếu như  cậu có yêu cầu gì, có thể nêu ra!” Mễ Tông nói.

Muốn từ chối cũng chỉ có thể tưởng tượng, nhìn như đang thuyết phục anh, nhưng trong lòng Trương Húc Đông hiểu rõ đây là một loại uy hiếp uyển chuyển, chẳng qua may mà anh không phản cảm với nhiệm vụ lần này, hơn nữa còn rất có hứng thú, cho dù Mễ Tông không nói, Trương Húc Đông cũng có quyết định này, mặc dù bây giờ có chút trói buộc, nhưng cũng sẽ có chút tiện lợi.

“Vậy ai sẽ trực tiếp chịu trách nhiệm với tôi đây?” Trương Húc Đông cười khổ hỏi: “Tốt nhất tìm một người quen thuộc, nói tới nói lui cũng thuận tiện, không cần phải đi rèn luyện.”