Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 269: 269: Cứu Tinh Của Ai





Chu Đại Thánh cũng bất lực, cậu ta cảm thấy Trương Húc Đông thay đổi rồi, có lẽ là cậu ta cũng biết được gì đó, hơn nữa cậu ta cũng rõ thân thủ của Trương Húc Đông, đừng nhìn tay bắn tỉa ở chỗ cao như vậy nhưng chưa chắc đã tỉa trúng, nếu như chọc giận Trương Húc Đông, anh xử hết đám lãnh đạo ở đây thì bản thân cậu ta cũng không cách nào bàn giao được nữa.
“Chủ tịch Lý, tôi thấy ông vẫn nên xin lỗi mọi người đi!” Chu Đại Thánh bất đắc dĩ nói: “Tính mạng mới là quan trọng nhất.”
Lý Vạn Niên chìm trong choáng váng, vừa rồi Lưu Thạch Sơn kêu ông ta làm theo ý của Trương Húc Đông, bây giờ đến Chu Đại Thánh cũng như vậy, lẽ nào mình đường đường là một chủ tịch UBND quận lại phải xin lỗi xã hội đen cùng đám dân quèn? Vậy không phải nói rõ lúc trước mình đã làm sao đó sao?
Liếc mắt nhìn toàn bộ chỗ này, thấy hiện tại có rất nhiều cảnh sát, ông ta quyết định ngậm chặt mồm, tin những người này chỉ là dọa mình sợ không dám đánh chết thật, nói: “Chuyện này không thể được, tôi cũng chẳng làm gì sai cả, sao phải xin lỗi? Không được.”
“Bà mẹ nó chứ, để xem miệng ông cứng hay là thủ đoạn của ông đây cứng!” Bắc Đường Nguyên Hằng nói, bàn tay đã làm vô số việc, chẳng mấy chốc nước mũi xanh mét, sưng cả mặt.
Lần này cái tên Lý Vạn Niên này coi như toi rồi, tên nhãi này vậy mà lại dùng súng dí vào đầu, tay đấm bụng, tay tát mặt, mà Trương Húc Đông đừng nói là bắt ông ta xin lỗi, một chân đạp ông ta quỳ xuống với mọi người cũng chẳng thành vấn đề, nhưng đây không phải chuyện Trương Húc Đông muốn nhìn thấy, cái anh muốn là tự Lý Vạn Niên xin lỗi tất cả mọi người kìa, mặc kệ là mục đích gì nhưng đối với những người dân ở đây mà nói, họ đều thầm có quan hệ mật thiết.
Những thứ này đều là cái Trương Húc Đông muốn nhìn thấy, cho nên không hề ngăn cản Bắc Đường Nguyên Hằng, chuyện này làm càng lớn, thì người dân Tây Giao mới biết được có người làm chủ cho họ, đây là chuyện bất động sản Trung Khoa không cách nào làm được, đồng thời cũng đặt nền móng cho mình sau này nhận dự án này, anh cũng mong người trong thành ủy thấy rõ chỉ có Trương Húc Đông mới có thể làm tốt được dự án này, nhưng người khác chẳng qua chỉ là ra vẻ làm cho có.
Mà cho dù là cuối cùng cũng không thể dành được dự án này thì Trương Húc Đông hy vọng anh có thể được người dân Tây Giao thừa nhận mình, cuối cùng giao công việc phá dỡ giao cho mình, như vậy anh cũng có thể đại diện cho mọi người đàm phán với chính phủ, nhận được chỗ tốt cũng không nhỏ so với cải tạo thành phố.
Chu Đại Thánh đứng đó không nói gì nữa, bởi vì cậu ta không thể thiên vị bên nào, nếu hướng về chính phủ thì chính là đắc tội với Trương Húc Đông, vậy thì cái chứ đường chủ Thanh Long hội của cậu ta nhẹ thì cút mà nặng thì đi đời, hơn nữa nhiệm vụ nằm vùng vẫn chưa hoàn thành, cậu ta không thể vạch mặt nhanh như vậy được.
Lúc này, quân đợi mà Lý Vạn Niên chờ đợi cuối cùng cũng đến, đầu tiên, vài chiếc trực thăng bay tới đỉnh đầu, sau đó là vài chiếc xe tải lớn màu xanh lá cây đậu trên đường phố, tiếp nữa hơn là hai trăm binh lính trang bị nặng như sắp chiến đấu, nhanh chóng bao vây đám người bên trong, tiếp đấy là một đại tá tụt từ dây trên trực thăng xuống đến nơi.

Lần này có rất nhiều người đều kinh ngạc không tôi, sao lại có cả bộ đội?Mặt mày Lý Vạn Niên hứng khởi, tưởng rằng lần này cuối cùng cũng có người trừng trị ba kẻ này, trong lòng thầm mắng: Ông đây không tin, mày quen với cục trưởng Lưu Sơn Thạch, lại quen với phó cục trưởng văn phòng thành phố Chủ Đại Thánh, ông đây coi mày quen ai được bên quân đội? Lần này các người xong đời rồi, cuối cùng để cho binh lính bắn chết các người, mẹ nói.
Chu Đại Thánh cùng Lưu Thạch Sơn nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không rõ là xảy ra chuyện gì, đột nhiên Lưu Thạch Sơn phản ứng lại ngây cả ra, bởi vì ông ta nhớ đến cuộc gọi của Bắc Đường Nguyên Hằng, lẽ nào tên nhóc này là người phía quân đội, hơn nữa vậy mà lại có đại tá, xem ra hôm nay là ngày cuối của Lý Vạn Niên rồi.
Đúng vậy, đại tá đến đây tất nhiên là Trương Húc Thần, anh ta vừa thấy đám người Trương Húc Đông thì hạ lệnh cho binh lính: “Tước hết súng của đám cảnh sát!”
Chu Đại Thánh nhíu mày, chợt quát lên: “Tôi xem ai dám?” Dù gì cậu ta cũng là phó cục trưởng văn phòng thành phố, cũng không thể để người ta hủy đi dũng khí và uy phong của mình, đây không phải là chĩa mũi vào Trương Húc Đông mà là xung đột giữa quân đội và cảnh sát đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, cũng chẳng phải là chuyện một hay hai năm.
Trương Húc Thần đánh giá Chu Đại Thánh vài lần cười lạnh nói: “Giọng quan lớn thật đấy, cậu là ai?”
“Chu Đại Thánh phó cục trưởng văn phòng thành phố Ngọc!” Chu Đại Thánh ngạo mạn nói.
Trương Húc Thần vỗ vỗ đầu vai của mình, bốn sao hai gạch trên đó sáng chói, thuộc về cấp soái, nếu thật đánh trận có năng lực chỉ huy su đoàn mười ngàn lính, nói: “Còn trẻ mà, có điều cậu là cục trưởng văn phòng tỉnh cũng được, Thu toàn bộ súng của bọn họ lại, ai phản kháng, cứ trực tiếp bắn chết.”
Trương Húc Đông cười với anh họ Trương Húc Thần của mình, sau đó quay đầu nhìn Chu Đại Thánh nói: “Đại Thánh, nể mặt anh em, tôi khuyên cậu đừng ca dự vào chuyện này, cậu nói đi?”
Chu Đại Thánh nắm chặt nắm đấm, có chút bất đắc dĩ thở dài, cậu ta biết lính ghê gớm hơn cảnh sát, hơn nữa đối phương còn nhiều hơn cậu ta gấp đôi, cậu ta cũng không thể trực tiếp công kích, nếu giáp lá cà bên thua vẫn là bọn họ, không thể làm mất mặt cảnh sát được.
Trương Húc Thần nhìn đám người, nói: “Ai là Bắc Đường Nguyên Hằng?”
“Báo cáo thủ trưởng, tôi là Bắc Đường Nguyên Hằng!” Bắc Đường Nguyên Hằng chào theo quân chuẩn, dù sao thì quân hàm của anh ta vẫn thấp hơn vài bậc, anh ta phải tuân theo phép lịch sự giữa các quân nhân.

Trương Húc Thần cười ha hả, đáp lễ, nói: “Nhận lệnh từ cấp trên nói có người vây công cậu phải không? Có ai ra tay chưa?”
Bắc Đường Nguyên Hằng nhìn Trương Húc Thần, lại thoáng nhìn Trương Húc Đông, cả hai vẫn có chút gì đó thần kỳ, nhưng vừa nghĩ đến nhà họ Trương là thế lực lớn nhất thành phố Ngọc, chắc chắn có liên quan đến sư phụ mình nói: “Bọn họ chỉ vây chứ không đánh, nếu mọi không đến nhanh một chút đoán chừng tôi đã bị bọn họ đánh chết rồi.”
Trương Húc Thần cười khổ, thấy Bắc Đường Nguyên Hằng dí súng lên đầu một gã trung niên tai to mặt lớn thì hỏi: “Đây là ai?” Trong lòng Lý Vạn Niên thật sự là có lòng muốn chết rồi, vốn cho rằng thư thái được rồi, như cục diện lại biến thành càng bất lợi hơn, giờ ông ta đã hiểu thân phận của ba người này không ai là đơn giản cả.

“Chủ tịch UBND quận Tây Giao, tên già này vậy mà lại cho người đánh người dân, tôi là một người lính, thực sự không thể nhìn tiếp được nữa, cho nên ra mặt quản một chút, gây thêm phiền toái cho anh rồi!” Bắc Đường Nguyên Hằng đáp.
“Không cần vội, vừa hay tôi dẫn đám anh em ra ngoài huấn luyện thực chiến!” Trương Húc Thần không để ý nói.
“Thủ trưởng, đây là sư phụ tôi Trương Húc Đông, anh và sư phụ là…” Bắc Đường Nguyên Hằng nhìn Trương Húc Đông hỏi.
Trương Húc Thần biết rõ không giấu được cậu chủ nhà họ Bắc Đường, đáp: “Nó là em trai tôi!”
“Đúng vậy, anh ấy là anh tôi!” Trương Húc Đông nhún vai hỏi: “Không ngờ anh tôi lại tới nhanh đến vậy.”
Trương Húc Thần cười khổ nói: “Ông già nhà Bắc Đường đích thân gọi điện cho ông nội chúng ta, vốn là anh đến duy trì trị an, có mà điện thoại của ông nội đến thì thay đổi rồi, thành đến cứu mấy người bị cảnh sát bao vây.”

"Quả Quả có khỏe không?"
“Yên tâm đã đưa đến nhà trẻ tốt nhất rồi, bà nội tự mình đưa đi, em tâm, ông bác này cũng không bạc đãi nó đâu!”
“Cái này thì em yên tâm, cái em hỏi là tâm trạng của nó kìa.”
“Cũng coi như ổn, chỉ đôi khi không ngoan cho lắm, giờ ông bà ngủ một phòng, em không cần lo.”
“Vậy thì tốt!”
Cục diện vốn đang căng thẳng, không ngờ Trương Húc Thần và Trương HÚc Đông lại bàn chuyện nhà, làm cho Lý Vạn Niên càng không ngờ tới hơn là, Trương Húc Đông thế nhưng có người anh em là đại ta, hơn nữa lúc nhắc đến ông nội, mặt mày tràn đầy tôn kính, bọn họ cũng họ Trương, mà đứng đầu khu quân sự thành phố Ngọc cũng họ Trương, chẳng lẽ hết thảy cái này đều là ngẫu nhiên? Vậy cũng thật trùng hợp rồi đấy?
Lúc Lý Vạn Niên cảm thấy bản thân mình xong thật con mẹ nó rồi thì một chiếc xe ô tô cờ đỏ chạy tới, biển số trắng đen đặc biệt cho thấy thân phận người ngồi bên trong là không ai hơn nổi, quả nhiên, cửa xe mở ra, là thị trưởng thành phố Ngọc Tôn Vạn Quý, còn có một ông già tinh thần dồi dào nữa, chính là ông hai của Bắc Đường Nguyên Hằng, bộ trưởng Bắc Đường Ngạo của đất nước Trung Quốc.
Bắc Đường Ngạo nhìn đến thằng cháu trai lớn của mình cầm súng dí vào đầu Lý Vạn Niên thì nhất thời giật mình, thằng nhóc này càng ngày càng tiến bộ rồi, mà Tôn Vạn Quý lại chau mày, có vẻ có chút không vui.
Thấy cứu tinh thật sự đến rồi, Lý Vạn Niên hồ hởi nói: “Thị trưởng Tôn, anh phải làm chủ cho tôi, mấy người này hoàn toàn không để quốc gia vào mắt.”
Tôn Vạn Quý hừ lạnh, nổi giận nói: “Lý Vạn Niên, chuyện này tôi sẽ tìm cậu nói sau!” Nói rồi quay về phía Bắc Đường Ngạo cung kính nói: “Bộ trưởng Bắc Đường, ngài xem chuyện này…”
Bắc Đường Ngạo gật đầu, mắt nhìn về phía Bắc Đường Nguyên Hằng nói: “Thằng nhóc này cả ngày chỉ biết gây chuyện cho ông, còn không thả người cất súng đi.”
“Nhưng thằng cha này…” Bắc Đường Nguyên Hằng có chút không muốn, ông hai là người anh ta vừa kính vừa sợ, chỉ là chưa có lời của Trương Húc Đông,anh ta cũng không biết phải làm sao, nhất thời sững sờ vào thế khó xử.
“Hế, thằng nhóc Trương Húc Đông này được đấy!” Bắc Đường Ngạo sững sờ, có chút giật mình với thủ đoạn của Trương Húc Đông, thằng cháu bất cần đời của mình sao lại trở nên nghe lời anh đến vậy, hơn nữa hôm nay đến lời của mình cũng không nghe nữa rồi, chuyện này làm trong lòng Bắc Đường Ngạo buồn bực, cũng không biết lúc đầu mình để Trương Húc Đông nhận cháu trai mình là đúng hay sai nữa.

Trương Húc Đông chuyển mắt nhìn về phía Tôn Vạn Quý nói: “Thị trưởng Tôn, chúng ta từng gặp nhau rồi.

Ông là thị trưởng của thành phố Ngọc, nên bảo vệ công lý cho người dân thường chúng tôi, cũng cho dân chúng một lời giải thích.

Những tên gọi là quan chức này, tự cho mình có quyền, nhận tiền tài của bất động sản Trung Khoa, chèn ép người dân Tây Giao, kêu chúng tôi cầm ít tiền di dời mà chuyển đi, không đồng ý thì đánh người.

Tôi không biết đây có phải là chỉ thị của ông hay không? Tôi nhớ lãnh đạo là từ dân mà ra, vậy có cần làm chỗ dựa cho dân chúng bọn tôi hay không?”
Tôn Vạn Quý bị Trương Húc Đông nói đến mặt lúc trắng lúc đỏ.

mắt nhìn về phía Lý Vạn Niên, tức giận quát: “Cậu ta nói là thật không? Nếu như dám nói dối mà để tôi tra ra được thì nhất định sẽ nghiêm trị không tha”
Có nên thừa nhận hay không? Đầu óc Lý Vạn Niên quay cuồng, cuối cùng đưa ra một quyết định..