Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 248: 248: Bạn Trai Thật Giả





“Bạn trai? Sao tôi lại không biết vậy?” Vẻ mặt Vương Đống Lương đầy nghi hoặc, bản thân ông ấy vừa giới thiệu cho con gái một cậu ấm nhà chủ tịch tỉnh bên cạnh, cha con nhà người ta vừa có danh tiếng nổi bật, lại còn là nhân vật có quyền lực, đáng tiếc khi Vương Tử Khởi nhận được đủ loại yêu cầu gặp mặt, sau đó không hiểu vì sao con gái lại không chịu nghe điện thoại cũng không chịu trả lời tin nhắn, lúc trước ông ấy còn thấy rất kỳ lạ, hóa ra là do có bạn trai rồi!
“Chuyện của con gái chắc chắn sẽ nói cho tôi biết trước!” Người phụ nữ trung niên có chút đắc ý nói.

Vương Đống Lương vẫn chưa hiểu được gì, hơn nữa trong lòng ông ấy cũng có chút bất đắc dĩ, không cho thằng nhóc kia vào, cứ đứng ở cửa gào thét khóc thảm thiết, khiến người ta hận không thể đi ra đá anh bay đi, đành phẩy phẩy tay nói với nữ giúp việc: “Cho cậu ta vào trước đi, cứ như vậy thì còn ra thể thống gì.


Nữ giúp việc vừa nghe vợ chồng nhà họ Vương nói xong, trong lòng có chút hồi hộp, bạn trai của cô chủ, vừa rồi lại! Nghĩ đến đây, da đầu cô ta lập tức run lên, nhưng vẫn bất đắc dĩ mà ra mở cửa.

Trương Húc Đông vừa vào nhìn thấy người phụ nữ trung niên thì cười nói: “Là dì đây sao? Lần đầu gặp mặt có chút đường đột, không ngờ dì lại xinh đẹp như vậy, nhưng mà giấu mình trong nhà kỹ quá, đến cháu đi vào cũng không cho.


Người phụ nữ trung niên bị Trương Húc Đông làm cho dở khóc dở cười, bà ấy cũng không thể hờ hững lạnh nhạt với người khác được, lập tức đi đến nói: “Cậu cũng khôi hài quá đó, mau vào đi!” Nói xong bà ấy làm ra tư thế mời vào.

Anh nhìn sang vẻ mặt cười khổ của nữ giúp việc, Trương Húc Đông âm hiểm cười một tiếng, nói với người phụ nữ trung niên: “Cảm ơn dì.


Hàng mi của người phụ nữ trung niên tựa như bức tranh, đôi môi đỏ thắm, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, cơ thể mềm mại thon gầy mà đầy đặn, đúng là mẹ nào con nấy, vẻ trưởng thành cùng sức hấp dẫn từ tận bên trong mà tỏa ra.

Nữ giúp việc có chút xấu hổ nhìn Trương Húc Đông, cũng không biết nên xưng hô thế nào, Trương Húc Đông liếc nhìn cô ta một cái: “Tôi không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, chuyện vừa rồi cũng không trách cô!” Nói xong thì đưa quà tặng vào tay nữ giúp việc.

Nữ giúp việc nhìn theo bóng dáng Trương Húc Đông đi vào, trong lòng cô ta thầm than: ‘Không ngờ cô chủ nhà mình lại nhìn trúng được người đàn ông phong độ như vậy, khó trách lại từ chối cậu chủ nhà chủ tịch tỉnh!’

Vào đến phòng khách, Vương Húc Đông lập tức bị hai vợ chồng Vương Đống Lương cẩn thận đánh giá cao thấp, anh vốn đã bình tĩnh lại, bây giờ lại bị khiến cho trở nên khẩn trương hồi hộp, anh cười ngây ngô hai tiếng ha ha rồi nói: “Chú, dì, cháu chào hai người!”
“Ngồi đi!” Vương Đống Lương tắt ti vi nói.

“Cảm ơn chú!” Trương Húc Đông ngồi xuống sô pha, anh nhìn sang quà biếu của mình được nữ giúp việc đặt sang một bên nói: “Chú, dì, đây là đồ cháu mua đến để biếu hai người, tuy không phải thứ gì đắt đỏ, nhưng là để thể hiện cho một phần tâm ý của cháu.


“Đến rồi sẽ đi, cần gì mua mấy thứ đồ này nọ!” Vương Đống Lương đan ngón tay vào nói: “Tôi bình thường không nhận đồ của người khác, nhưng bởi vì cậu là bạn của Tử Khởi, thứ này tôi sẽ nhận!”
Trương Húc Đông lại cười gượng hai tiếng, Vương Đống Lương thì lần nữa đánh giá Trương Húc Đông, tỉ mỉ phán xét người mà con gái mình coi trọng, một lát sau ông ấy mới hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Bí thư Vương cứ gọi cháu là Trương Húc Đông!” Trương Húc Đông cung kính trả lời.

“Vừa rồi còn gọi là chú dì, sao bây giờ bị ông ấy hỏi lại đổi thành Bí thư Vương, gọi như vậy nghe xa lạ quá!” Người phụ nữ trung niên giống như là mẹ vợ nhìn cậu con rể càng nhìn càng thấy ưng.

Trương Húc Đông có hơi ngạc nhiên một chút, anh lập tức cười lên ha ha: “Dì nói rất đúng, vẫn là nên gọi là chú dì thì hơn, thật ra cháu có chút hồi hộp.


Vương Đống Lương phóng khoáng cười một tiếng, nói: “Có gì mà phải hồi hộp, nhưng dì của cậu nói đúng đó, trong nhà này không có bí thư nào hết, gọi tôi một tiếng chú là được rồi.

” Dừng một lúc, ông ấy lại hỏi: “Tôi nhớ gần đây ở Nam Kinh có một người trẻ đang làm oai phong một cõi tên là Trương Húc Đông, có lẽ nào! ”
Trương Húc Đông gãi gãi đầu rồi nói: “Chưa nói tới việc oai phong một cõi, chỉ là tiếp nhận sản nghiệp của Thẩm Giai Tài, giúp ông ta trông coi một chút mà thôi.


“Quả nhiên là cậu!” Vương Đống Lương hài lòng gật đầu, ông ấy lại hỏi: “Phạm Chí Dũng bị kéo xuống, cũng liên quan tới cậu sao?”

“Lão Vương, sao ông lại bắt đầu nói tới mấy chuyện này nữa rồi!” Người phụ nữ trung niên liếc xéo Vương Đống Lương một cái.

“Ha ha, dựa theo trí nhớ của tôi, nói được gì thì cứ nói thôi!” Vương Đống Lương gõ nhẹ lên đầu, nói: “Đúng rồi, ăn cơm chưa? Tôi kêu người giúp việc làm thêm chút đồ ăn cho cậu nhé?”
“Nói thật thì cháu vẫn chưa ăn.

Vừa xuống máy bay thì lập tức vội vàng tới đây.

” Trương Húc Đông cười lên rồi nói: “Nhưng không cần phiền đến như vậy, cháu cũng đang chuẩn bị đi gặp bạn rồi.


“Ôi, người trẻ mấy cậu, đừng quen với việc ăn bên ngoài, đồ ăn ở nhà nấu vẫn tốt hơn nhiều!”
“Lời của chú nói thực sự! ”
Trò chuyện trong chốc lát, Trương Húc Đông định đứng dậy chào tạm biệt, lời còn chưa nói ra, đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, nữ giúp việc vội vàng chạy vào, vừa nhìn thấy đã nói: “Cô chủ về rồi!”
Trương Húc Đông không nói gì, vốn dĩ không định gặp mặt Vương Tử Khởi, bởi vì gặp rồi sẽ không biết nói gì, nhưng bây giờ đã phải chạm mặt như vậy rồi, nhìn đồng hồ ở trên cổ tay, thời điểm này theo lý thuyết mà nói phải là thời điểm mà Vương Tử Khởi vẫn đang đi làm mới đúng, sao đột nhiên lại quay về như vậy?
Mở cửa, Vương Tử Khởi thay giày đi vào nhà, vừa nhìn thấy Trương Húc Đông vậy mà đang ngớ người ra đứng ở chỗ kia, cô ta cũng có chút khó tin, tại sao Trương Húc Đông lại xuất hiện trong nhà cô ta, cô ta nhìn Trương Húc Đông mấy lần rồi nói: “Sao anh lại ở đây?”
Trương Húc Đông thấy Vương Tử Khởi trên người mặc cảnh phục, vẫn dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ như vậy, càng xinh đẹp hơn lúc trước, nhất là làn da trắng nõn không tì vết kia, cả người cẩn thận đứng lên, không biết có phải do công lao của mình không, anh lấy lại tinh thần rồi cười nói: “Đúng lúc đi ngang qua, nên tới thăm dì và chú, biết em đang ở chỗ làm nên không nói với em.

Đúng rồi, sao em lại quay về vậy?”
Vợ chồng Vương Đống Lương cũng thấy kỳ lạ mà gật đầu, rõ ràng bọn họ cũng muốn hỏi Vương Tử Khởi sao đột nhiên lại quay về, hồi nãy còn tưởng Trương Húc Đông gọi điện thoại về, nhưng nhìn tình huống như vậy có lẽ không phải rồi.


“Anh theo em tới đây một chút!” Vương Tử Khởi kéo cánh tay Trương Húc Đông đi vào phòng cô ta, chưa để cho những người khác nói gì, đã đóng cánh cửa lại.

Vợ chồng Vương Đống Lương hai mặt nhìn nhau, con gái rốt cuộc là có chuyện gì vậy, cha mẹ còn đang ở ngoài, hơn nữa ban ngày ban mặt mà lại kéo nhau vào phòng riêng như vậy, hai người trẻ này có phải bắt đầu cởi mở hơn chút rồi không?
Chưa đến một phút đồng hồ, chuông cửa lại vang lên, nữ giúp việc khó hiểu vô cùng, hôm nay là ngày gì vậy, sao có nhiều người đến quá vậy, nhưng vẫn đi ra mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa là một người trẻ tuổi áo mũ chỉnh tề, vừa muốn nói gì đó, người trẻ kia không nói gì mà đẩy cô ta ra để đi vào.

Vừa đi vào người đầu tiên anh ta thấy là vợ chồng Vương Đống Lương, người trẻ kia lập tức cười lên, chào hỏi: “Chú Vương, dì, hai người đều ở nhà hết sao!”
“Người này là?” Người phụ nữ trung niên cau mày hỏi.

Vương Đống Lương lại biết người này, cười nói: “Lý An, sao từ tỉnh Băng Giang tới đây lại không nói để chú tiếp đón!”
Lý An là con trai của chủ tịch tỉnh Băng Giang, cũng là người được giới thiệu cho Vương Tử Khởi, anh ta quét ánh mắt quanh phòng một lần rồi mới nói: “Cha cháu nói vì sự thịnh vượng đời sau của gia tộc nhà cháu mới quan trọng nhất, bởi vậy cố ý cho cháu nghỉ việc để tới đây theo đuổi Tử Khởi làm con dâu của nhà họ Lý nhà cháu.


Người phụ nữ trung niên so sánh Lý An với Trương Húc Đông, diện mạo thì sàn sàn như nhau, nhưng thái độ làm người thì lại kém hơn nhiều, vậy mà lại không tôn trọng người lớn, sao lại có người sừng sổ nói chuyện trước mặt cha mẹ của đối phương như vậy, người mẹ vợ này thấy sáu phần chướng mắt, bốn phần còn lại là tôn trọng gia thế của đối phương.

“Ngồi trước đi, Tử Khởi về phòng rồi!” Vương Đống Lương nói, cùng liếc nhìn vợ mình, lúc này mới nhớ tới người vừa đi vào phòng không chỉ có mỗi Vương Tử Khởi, mà còn có Trương Húc Đông, nếu như bị Lý An nhìn thấy, như vậy không những danh dự của bản thân, mà cả danh dự của cả Vương Tử Khởi cũng không được bảo toàn, nam nữ lại ở chung một phòng, có ai mà không hiểu lầm cho được.

Bị vợ mình nhéo một cái, Vương Đống Lương mới phản ứng trở lại, não ông ấy nhanh chóng xoay chuyển, ho khan mấy tiếng rồi nói: “Lý An à, chú muốn dắt cháu tới một nơi trước, có vài chuyện liên quan tới cháu và Vương Tử Khởi.


Nghe lời này xong, Lý An đương nhiên gật đầu đồng ý, dù sao đây là người mà anh ta đã nhận là cha vợ tương lai rồi, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, lúc này cửa phòng Vương Tử Khởi đột nhiên mở ra, mang theo thanh âm cười vui vẻ, Lý An quay đầu lại nhìn, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vương Tử Khởi, nhưng lại nhìn thấy Trương Húc Đông, toàn thân lập tức trở nên khó chịu, mà Vương Tử Khởi còn quấn quýt quấn lấy cánh tay của Trương Húc Đông như con gà nhỏ, giống hệt một đôi tình nhân ngọt ngào, không đúng, nói vợ chồng thì đúng hơn.

“Chú Vương, chuyện này! ” Gân xanh trên đầu Lý An bắt đầu nổi lên, lập tức chưa phản ứng được đây là chuyện gì, nét mặt già nua của hai vợ chồng Vương Đống Lương ở bên cạnh cũng phiếm hồng, không biết giải thích chuyện trước mắt như thế nào.

Vương Tử Khởi rất tùy ý mà cười nói: “Lý An, đây là bạn trai trong truyền thuyết của tôi, anh ấy hay bận nhiều việc, cho nên không thường xuyên đến đón tôi, bây giờ anh gặp được rồi, đã thấy hết hy vọng chưa?”
Trương Húc Đông cười nhạt, chủ động đưa tay ra: “Chào anh Lý, tôi là Trương Húc Đông, bạn trai của Tử Khởi.



Vẻ mặt Lý An bắt đầu thay đổi, từ vô cùng kinh ngạc đến tức giận phẫn nộ, nhìn tay của Trương Húc Đông treo trên không, lại chăm chú nhìn anh nói: “Tử Khởi đã đính hôn với tôi rồi, cô ấy sao có thể có bạn trai được?” Nói xong lại nhìn sang Vương Tử Khởi: “Chúc Vương, chú coi cháu là trò cười sao?”
Chuyện mà Vương Đống Lương lo lắng nhất đã xảy ra, ông ấy vốn dĩ cũng không biết đến sự tồn tại của Trương Húc Đông, thấy con gái là cảnh sát chưa từng có bạn trai, mỗi ngày đi làm rồi về nhà rất đúng giờ, mới sốt ruột tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn, tình cảnh trước mắt ông ấy hoàn toàn không đoán được, nhưng đầu óc ông ấy cũng rất nhanh nhẹn, nói: “Lý An, thực ra chuyện mà chú muốn nói với cháu là chuyện này, Tử Khởi không đồng ý, cũng là vì con bé đã có bạn trai rồi, chuyện này trước đó chú cũng không biết, bởi vậy muốn tìm một nơi để nói rõ ràng cho cháu biết.


Lý An cười khổ một tiếng, chỉ tay vào mặt tất cả mọi người đang ở đó: “Được lắm, mấy người coi tôi là thứ để đùa giỡn, cũng coi cha tôi là trò cười luôn, được, chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ!”
Tay anh ta lại chuyển về hướng của Trương Húc Đông, căn bản không quan tâm đến sắc mặt u ám của Trương Húc Đông lúc này: “Dám tranh mất người con gái của tôi, không quan tâm anh là ai, nhớ lấy cho tôi, chuyện này chưa xong đâu.


Lý An căn bản không biết mạo phạm đến Trương Húc Đông là chuyện rất cấm kỵ, dù sao anh ta bây giờ đang cảm thấy rất khó chịu, Trương Húc Đông đi về phía trước, không quan tâm tới Lý An, sau đó lại quay lại, hết thảy mọi chuyện không ai hiểu được, giây tiếp theo Trương Húc Đông đã nắm được lấy cổ của Lý An, xách anh ta ra ngoài.

“Húc Đông, anh định làm gì?” Vương Tử Khởi ít nhiều vẫn hiểu được Trương Húc Đông, nhìn bộ dáng của anh không đơn giản giống như chỉ đuổi Lý An ra ngoài, Trương Húc Đông là ai, thủ lĩnh của Bang Long, đại ca của giới hắc đạo cũng không phải không dám động tới.

“Trương Húc Đông, không được hồ đồ!” Vương Tử Khởi vội vàng quát lớn lên, dù sao nếu Lý An gặp chuyện gì trong nhà mình, chỉ sợ anh khó mà nói chuyện đàng hoàng với cha mình, nói không chừng còn bị quy chụp.

Trương Húc Đông vừa quay đầu vừa nói: “Chú và dì không cần tiễn đâu, Tử Khởi cứ ở cùng cha mẹ của em đi, anh quấy rầy một khoảng thời gian rồi, lần sau chúng ta lại ngồi với nhau, anh đi trước đây.


“A, a, anh buông tôi ra, anh muốn giết! ”
Trương Húc Đông một đòn đánh vào quai hàm của Lý An, để anh ta câm miệng, lúc đi cũng đóng cửa lại, sau đó mới đi lên thang máy để đi xuống, cật lực đánh đấm một trận, bàn tay đánh qua đánh lại không dưới hai mươi cái, quăng Lý An xuống đất rồi nói: “Anh nghĩ anh là ai mà có quyển chỉ tay vào mặt tôi ra oai hả? Nhớ rõ người đánh anh là Trương Húc Đông, có bản lĩnh thì kêu ông già của anh tới mà gặp tôi.


Nói xong Trương Húc Đông phủi phủi tay mà rời đi, phía sau truyền đến tiếng quát mắng của Lý An: “Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”.