Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 247: 247: Kết Quả Cuối Cùng





Trương Húc Đông cười nói: “Khai sớm thì đã không phải chịu những đau khổ này rồi, nếu là tôi thì đã sớm không chịu nổi từ rồi!”
Robert nhìn Trương Húc Đông một cái, dù sao bây giờ anh nói gì cũng được, anh ta nói: “Anh muốn biết gì thì hỏi đi, hi vọng anh để tôi chết có tôn nghiêm một chút!”
“Kẻ thuê anh là ai?” Trương Húc Đông hỏi thẳng vào vấn đề.
“Hồ Sơn Nhạc, người Trung Quốc, khá là có tiền, còn về làm cái gì thì tôi không rõ!” Robert trả lời.
Trong mắt Trương Húc Đông nổi lên sát ý, quả nhiên là lão già Hồ Sơn Nhạc, lại dám chơi mình một vố.

Anh hỏi tiếp: “Vậy các người liên hệ như thế nào?” Anh biết dựa vào Hồ Sơn Nhạc thì không thể nào quen biết lính đánh thuê, vả lại không có người quen giới thiệu cũng không lừa được tiền thù lao.

Nếu quả thật người này có tồn tại, anh tuyệt đối sẽ không giơ cao đánh khẽ.
“Anh biết người này, là Chu Tử Hiên giới thiệu nhiệm vụ này!” Robert trả lời.
“Chu Tử Hiên?” Trương Húc Đông nhíu mày, tên nhóc này thù dai như vậy, không phải bởi vì có mâu thuẫn với Tiết Hiểu Hiểu bị mình dạy dỗ cho một trận sao.

Trước đây đã gọi Bắc Đường Nguyên Hằng đến gây phiền phức, giờ lại liên hệ với Hồ Sơn Nhạc, kết hợp với nhóm lính đánh thuê Ám Hắc.

Đây là gã ta tự đào hố chôn mình, chỉ sợ Hồ Sơn Nhạc cũng là kẻ liều lĩnh, bị lợi dụng nhiều rồi.
“Anh và Chu Tử Hiên quen nhau như thế nào?” Trương Húc Đông hỏi.
“Cha của Chu Tử Hiên ngoài mặt là người làm ăn, thật ra là buôn bán súng đạn.

Vũ khí của chúng tôi đều là lấy từ chỗ ông ta, vì vậy nên quen biết nhau!” Robert nói.
Trương Húc Đông đã sáng tỏ tất cả, anh thở dài nói: “Đường Phi, cho anh ta chết một cách thoải mái, sau đó tìm một nơi tốt chôn cất, thể hiện sự kính phục của tôi với anh ta!” Nói xong, anh xoay người rời đi.

Anh bắt buộc phải giết Robert, người này không thể thu nhận về dùng.

Suy cho cùng mình đã diệt hết anh em của anh ta, là một người đàn ông thì đều sẽ báo thù, nhưng cũng không thể tùy tiện chôn anh ta.

Đây coi như là sự kính phục cuối cùng dành cho một hảo hán như Robert đi.
“Tôi… Cảm ơn!” Robert muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại biến thành hai chữ.

Anh ta không sợ hãi cái chết, chỉ có lưu luyến và sự không nỡ với cuộc sống, anh ta đã cố hết sức rồi.
Chuyện của nhóm lính đánh thuê Ám Hắc được giải quyết nhẹ nhàng như vậy, những việc anh muốn biết đều đã biết rồi.


Có một số người vốn dĩ Trương Húc Đông không muốn giết, nhưng có một số chuyện không thể không làm vậy.

Con đường này luôn là con đường tăm tối chôn vô số xương cốt chỉ có thể tiến không thể lùi.
Sự việc kết thúc, Trương Húc Đông cũng không muốn ở lại đây, ngày thứ hai anh lập tức dẫn theo tất cả mọi người về thành phố Nam Kinh.

Mọi việc vẫn là cần làm từng bước một, đầu tiên đương nhiên là Hồ Sơn Nhạc, dù sao ông ta cũng là kẻ đầu sỏ, tiếp đến chính là Chu Tử Hiên, tên nhóc này vậy mà không biết tốt xấu luôn tìm phiền phức.

Không trừ khử kẻ đầu sỏ này sẽ không ngừng có phiền phức.
Đến thành phố Nam Kinh, đầu tiên là Trương Húc Đông đến bệnh viện.

Tiếu Diễm đã chuyển Trần Uy vào phòng bệnh VIP bình thường, tình hình lạc quan hơn so với tưởng tượng, tuy rằng cậu ta vẫn không thể cử động nhưng đã có thể nói chuyện phiếm.

Phát súng kia suýt chút nữa đã lấy đi tính mạng của cậu ta, bên trong cơ thể cũng bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng.

Có điều Trương Húc Đông tin tưởng rất nhanh thôi sẽ giống như trước kia, bởi vì cậu ta là Bàng Tử Trần Uy luôn lạc quan mà.
Nhìn thấy đám người Trương Húc Đông mệt mỏi quay về, Trần Uy muốn ngồi dậy.

Trương Húc Đông bước lên trước ấn cậu ta xuống, cười mắng: “Mẹ kiếp, vừa mới sống lại, có thể cẩn thận một chút được không?”
“Anh Đông, không phải em chém gió, nhưng người có thể đánh chết em còn chưa ra đời đâu!” Trần Uy cười.
“Anh Đông, các anh em!” Đỗ Phong đẩy cửa đi vào, chào hỏi với mọi người, cậu ta bước lên trước cho Trần Uy một quyền, cười: “Mẹ kiếp, Bàng Tử cậu còn được không đấy? Bị mấy tên nhãi nhép chỉnh cho thành bộ dạng này, suýt chút nữa ông đây phải đến chịu tang rồi!”
“Mẹ kiếp!” Trần Uy bị đánh đau đến nhe răng trợn mắt, có điều cậu ta biết Đỗ Phong không phải là chê cười cậu ta, mà là một kiểu quan tâm đặc biệt giữa anh em với nhau, bởi vì Trần Uy tỉnh dậy Đỗ Phong cũng rất vui.
Trương Húc Đông cũng thấy cảnh này, anh đá Đỗ Phong một cước, mắng: “Mẹ kiếp, thằng nhóc cậu có thể có chút sự đồng cảm không, Bàng Tử đã bị thương như vậy rồi, lăn sang một bên cho ông!”
“Mẹ kiếp!” Đỗ Phong bò dậy, cậu ta phủi phủi mông rồi đứng sang bên cạnh.
“Anh Đông, rốt cuộc là do ai làm?” Trần Uy hỏi.

Cậu ta biết đám người Trương Húc Đông chắc chắn là thay mình đi tìm kẻ thù, mặc dù Tiếu Diễm luôn không nói nhưng cậu ta có thể cảm nhận được.
“Là nhóm lính đánh thuê Ám Hắc của nước Thổ Nhĩ!” Trương Húc Đông nói: “Cậu yên tâm đi, chúng tôi đã báo thù cho cậu rồi, một tên cũng không giữ lại.

Bây giờ chỉ còn sót lại tên đầu sở và tên giới thiệu, tôi sẽ tiễn chúng xuống địa ngục hết cho cậu!”

Trần Uy miễn cưỡng cười hai tiếng: “Anh Đông, lần này là em không tốt, không bảo vệ tốt Lệ Lệ, làm cô ấy suýt chút mất mạng.

Sau này em không dám làm như vậy nữa.”
Trương Húc Đông cũng muốn đập cho cậu ta một trận nhưng nhịn lại, mắng: “Thằng nhóc cậu có chút chí khí này thôi à, làm gì có ai có thể bảo đảm sự tuyệt đối của sự sống cái chết chứ? Vả lại cậu đã làm rất tốt rồi.

Nếu không có cậu, Đặng Lệ cũng chết rồi.

Bây giờ cậu cần dưỡng thương thật tốt, làm sao Bang Long có thể thiếu một đường chủ như cậu được chứ!”
“Đúng vậy, dưỡng thương cho thật tốt đi.

Đợi cậu khỏi rồi lại dẫn chúng tôi đi tìm gái chơi!” Nam Cung Diệp vỗ vỗ Tarzan, nói: “Tarzan, phải không?”
“Phải!” Tarzan gật đầu lia lịa: “Chủ yếu là ăn ngon.”
“Ha ha…” Trong phòng bệnh truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Tình hình của thành phố Nam Kinh đã ổn định lại, Đặng Lệ trực tiếp đến thành phố Tương Dương.

Trải qua lần rèn luyện này, cô ta hiển nhiên đã có thể một mình đảm đương làm bà chủ rồi.

Thành phố Ngọc có Đặng Quân anh trai của Đặng Lệ, có hai anh em nhà họ Đặng này, Trương Húc Đông không cần phải lo chuyện công ty của hai thành phố nữa, chung quy bên kia mới là trung tâm phát triển của Bang Long.

Mà công ty của Thẩm Thị ở thành phố Nam Kinh, Trương Húc Đông thông qua việc quan sát Hứa Tá, đã trực tiếp đem việc làm ăn giao cho anh ta quản lý.

Hứa Tá tuyệt đối là một người anh em đáng tin cậy.

Anh ta cũng không ngờ tới mình sẽ trở thành Phó Đổng sự trưởng.

Nhưng Trương Húc Đông chính là hữu danh vô thực, việc của công ty toàn quyền giao cho anh ta quản lý, cũng chẳng khác gì việc anh ta là ông chủ mới của công ty Thẩm Thị.
Hứa Tá là người thông minh.

Anh ta biết bản thân có được như ngày hôm nay đều là nhờ một tay Trương Húc Đông trao cho, vì vậy anh ta cũng không dám có những suy nghĩ gì không đứng đắn.


Nói cho cùng thủ đoạn và thế lực mà Trương Húc Đông bày ra khiến anh ta nhớ lại vẫn còn như mới, cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên.

Còn sau này như thế nào, anh ta không biết, Trương Húc Đông cũng không biết.

Dù sao đây cũng là thế giới của đồng tiền, ai cũng không nói trước được.
Trương Húc Đông trực tiếp đưa Hứa Tá đến gặp Tề Kiến Quân và Phương Thiên Tá, nói ra mấy ý cơ bản.

Hai lãnh đạo nhìn xa trông rộng đương nhiên nghe hiểu ý của Trương Húc Đông, có một số việc mọi người hiểu là đủ rồi, mà Hứa Tá lần đầu tiên thấy bản lĩnh của Trương Húc Đông, vậy mà lại có thể có quan hệ với Bí thư Thành uỷ và Thị trưởng.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Trương Húc Đông chuẩn bị ra tay với Hồ Sơn Nhạc, mà Hồ Sơn Nhạc không biết việc nhóm lính đánh thuê Ám Hắc đã biến mất, vì vậy ông ta vẫn ngồi trong nhà đợi tin tức, mí mắt luôn giật giật không ngừng, ông ta cũng không biết tại sao lại như vậy.
Mục đích của Trương Húc Đông là thủ tiêu Hồ Sơn Nhạc, còn về việc ông ta có bao nhiêu của cải thì anh không có hứng thú.

Trong lòng anh rất rõ ràng, loại thủ đoạn này không chính đáng, nếu động đến điểm mấu chốt, chỉ sợ bản thân sẽ trở thành gà trong giết gà dọa khỉ.

Vậy nên vẫn cần khiêm tốn khiêm tốn lại khiêm tốn hơn nữa…
Việc này vốn dĩ Trương Húc Đông không muốn để Bắc Đường Nguyên Hằng tham gia, nhưng tên nhóc này nhất định muốn theo, nói cái gì mà phải làm tiên phong của sư phụ, theo sư phụ có thịt ăn, hi vọng có thể học được nhiều bản lĩnh thật sự hơn chút.

Trương Húc Đông cũng không tiện phản đối, dù sao thực lực của gia tộc Bắc Đường vẫn đặt ở đó.

Ở đây gây ra chút chuyện cũng không cần làm phiền ông nội, thường thì có Bắc Đường Ngạo là được rồi.
Có điều Trương Húc Đông không rõ ở chỗ, gia tộc Bắc Đường là dòng họ duy nhất, không biết gia chủ của gia tộc Bắc Đường nghĩ như thế nào, tại sao lại để người thừa kế của họ ở cùng với mình, chẳng lẽ không sợ sẽ lâm vào cục diện gì không tốt sao?
Người?
Tổng quân khu của thành phố Nam Kinh là người của gia tộc Đông Phương, điều này Trương Húc Đông biết.

Nhưng anh không biết cha của Bắc Đường Nguyên Hằng ở trong đó có chức vụ gì.

Trương Húc Đông cũng đã từng hỏi Bắc Đường Nguyên Hằng, nhưng tên nhóc này cứ vòng vo, Trương Húc Đông cũng không muốn hỏi nữa, quan tâm cha anh ta làm gì, dù sao đến lúc xảy ra chuyện, người chống đỡ cũng là cha của Bắc Đường Nguyên Hằng.
Trước đây Vương Tử Khởi ở thành phố Ngọc bị điều đến thành phố Tương Dương, sau đó không biết làm sao lại điều đến thành phố Nam Kinh, gọi điện mới biết, thì ra là cô ta cố ý muốn làm như vậy.

Sau đó cha của Vương Tử Khởi biết chuyện này, lập tức điều cô ta quay về thành phố Nam Kinh.

Dù sao ở đây Vương Đống Lương có thể quản lý tất cả các quan chức, đến Bí thư Thành uỷ và Thị trưởng đều cho ông ấy ba phần mặt mũi, bởi vì ông ấy là Bí thư Uỷ ban Kiểm tra Kỷ luật mà.
Thu xếp lại một chút, Trương Húc Đông mua một chút đồ, hỏi thăm xong nhà Vương Tử Khởi thì bắt đầu lái xe đến đó trước.

Nhưng đi đến tầng dưới, Trương Húc Đông có chút lo lắng, dù anh là bạn bè đến thăm trưởng bối, nhưng vừa nghĩ đã thấy giống bộ dáng con rể mới gặp mặt cha mẹ vợ, hơn nữa bây giờ Vương Tử Khởi cũng không có nhà, chi bằng đợi cô ta về rồi cùng nhau vào?

Lúc này Trương Húc Đông đã đến tầng trên, anh không biết bản thân mình đã lên như thế nào, đi thang máy sao? Hay đi cầu thang bộ? Đây chắc là tầng hai mươi hai, nghĩ không ra nữa rồi.

Có lẽ vẫn là quá lo lắng, đứng trước cửa nhà do dự nửa ngày, anh mới hạ quyết tâm ấn chuông cửa nhưng trong lòng cầu nguyện hi vọng vợ chồng Vương Đống Lương không có nhà, mình đặt đồ xuống, phủi mông đi về là xong chuyện.
“Kẽo kẹt!”
Đột nhiên cửa được mở ra, là một người phụ nữ ăn mặc như người giúp việc.

Cô ta đánh giá Trương Húc Đông một hồi, tướng mạo không tồi, trang phục phù hợp, trong tay cầm đồ vật, vừa nhìn là biết đến tặng quà, cô ta lập tức hỏi: “Anh tìm ai?” Cô ta hỏi câu này giống như Trương Húc Đông nợ cô ta ba nghìn vạn vậy, nếu không biết còn tưởng cô ta là nhân vật lớn nào.
“Xin chào, xin hỏi Bí thư Vương có nhà không?” Trương Húc Đông nói chuyện rất khách sáo, dẫu sao mình cũng là khách.
Nhưng người giúp việc nhíu mày, rõ ràng là đã nhận định Trương Húc Đông đến có việc cần nhờ, lại đánh giá Trương Húc Đông một lần nữa, nói: “Anh tìm Bí thư Vương có việc gì?”
Trương Húc Đông tức giận ngay tức khắc.

Bí thư Thành uỷ và Thị trưởng đều không nói chuyện với mình như vậy, đến Vương Đống Lương cũng sẽ không, ngược lại một người giúp việc lại coi cô ta giống như Bí thư Uỷ ban Kiểm tra Kỷ luật vậy.

Mặt anh tỏ vẻ không vui, nói: “Cô nói với tôi Thư ký Vương có nhà hay không là được rồi, có cần thiết phải hỏi nhiều vậy không?”
Người giúp việc cũng tức giận rồi, cô ta đẩy Trương Húc Đông một cái: “Bí thư Vương là người anh muốn gặp là có thể gặp sao? Đừng tưởng tôi không biết anh đến đây làm gì, cho dù anh muốn làm gì, Bí thư Vương của chúng tôi cũng sẽ không giúp anh đâu, anh đi đi!”
“Cô biết tôi muốn làm gì?” Trương Húc Đông bị đẩy càng nóng giận hơn, anh nói: “Tôi tới thăm Bí thư Vương, không phải thăm cô!”
“Hừ, đến tôi còn chướng mắt anh, Bí thư Vương nhà chúng tôi cũng chán ghét anh thôi.

Đừng hòng lừa tôi, loại người như anh tôi gặp nhiều rồi!” Nói xong, cô ta đóng sầm cửa lại.
Trương Húc Đông đứng ngoài cửa miễn cưỡng cười, bản thân vậy mà lại bị một người giúp việc mắng cho một trận, hơn nữa còn đẩy một phát, vốn dĩ vẫn còn một chút khẩn trương giờ đã bị cơn tức giận này thay thế rồi.

Anh đứng ngoài cửa hô lên: “Chú Vương, cháu đặc biệt tới thăm chú đây! Cháu và Vương Tử Khởi là bạn bè, chú không thể để cháu đứng ngoài cửa chứ?”
Vương Đống Lương đang ngồi ở phòng khách xem tivi, thấy người giúp việc đi vào với vẻ mặt không vui bèn hỏi: “Ai vậy?”
“Bí thư Vương, là một người trẻ tuổi đến tặng quà, tôi bảo anh ta đi rồi!” Người giúp việc nói.
“Hiếm lắm mới có một ngày chủ nhật!” Vương Đống Lương lắc đầu, ông ấy tiếp tục xem trận bóng đá.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa, không kìm được sững sờ một lúc khi nghe đối phương nói là bạn của con gái mình.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh cũng ngây ra, nói: “Lão Vương, không phải là bạn trai của Tử Khởi nhà chúng ta chứ?”
Bà ấy đi đến nhìn qua lỗ nhòm cửa, lập tức quay vào nói: “Lão Vương, đúng là bạn trai của con gái mình rồi.

Tôi đã từng thấy ảnh của thằng nhóc này trong điện thoại con gái.

Xem ra hôm nay là đến nói chuyện với chúng ta!”.