Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 242: 242: Khám Nghiệm Tử Thi





“Khốn nạn, sao xe cứu thương còn chưa đến?” Trương Húc Đông hét lớn: “Trần Béo, cậu đừng ngủ, đừng, tiếp tục nói lạnh cũng được.”
Mặt của Trần Uy đã không còn chút máu, cậu ta cười cười rồi nhắm mắt lại.
Ở bên trong khu phẫu thuật của bệnh viện, Trương Húc Đông cùng Đặng Lệ cả người đầy máu đứng chờ ở bên ngoài.

Đèn của phòng phẫu thuật đã sáng một tiếng rồi, Trương Húc Đông không ngừng hút thuốc, đứng ngồi không yên mà đi qua đi lại.
“Anh Đông, Trần Béo sao rồi?” Lúc này, Nam Cung Diệp, Đường Phi, Tarzan cùng Tiêu Diễm vội vàng chạy đến, mồ hôi chảy nhễ nhại trên đầu bọn họ.
Trương Húc Đông lắc đầu: “Ở bên trong, còn không biết.”
“Anh Đông, anh yên tâm, anh Béo là người tốt, anh ấy sẽ không sao.” Đặng Lệ khuyên.

Thật ra cô ta cũng vô cùng lo lắng, cô ta nhìn ra tình nghĩa của Trương Húc Đông và Trần Uy không chỉ là tình bạn, mà còn là tình anh em tạo thành từ máu lửa, còn thân hơn cả anh em ruột.
“Anh Đông, ai dám? Tôi muốn giết cả nhà người đó!” Đường Phi lộ ra vẻ mặt dữ tợn, bàn tay đã nắm thành quyền.
“Tôi cũng không biết, nếu để tôi biết là kẻ nào làm, chắc chắn tôi cũng sẽ giết cả nhà kẻ đó!” Cả cơ thể của Trương Húc Đông đều tràn ngập mùi máu tươi, Đặng Lệ chưa từng nhìn thấy, cô ta sợ tới mức không biết có nên tiếp tục khuyên Trương Húc Đông hay không.
Nam Cung Diệp hỏi đã xảy ra chuyện gì, Đặng Lệ tóm tắt lại toàn bộ sự việc, Nam Cung Diệp thở dài: “Tiếc là không có người còn sống, bằng không thì có thể biết ai đứng đằng sau việc này!”
“Cho dù có chết hết thì tôi cũng phải tìm được người đứng sau!” Nói xong, Trương Húc Đông lấy điện thoại ra, gọi: “Linh Lung, lập tức bỏ xuống toàn bộ chuyện trong tay, đến Nam Kinh, bên này đã xảy ra chuyện lớn!”
“Vâng.” Huyết Linh Lung cúp máy, cô ta có thể nghe được chắc chắn chuyện xảy ra không nhỏ, nếu không thì giọng điệu của Trương Húc Đông cũng không tức giận như vậy.

Cô lập tức đặt vé máy bay, mang theo trợ thủ đi đến Nam Kinh một cách nhanh nhất.
Ba tiếng sau, đèn trên phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ phẫu thuật chính ra ngoài, đám người Trương Húc Đông vội đi lên, sốt ruột hỏi: “Bác sĩ, hiện tại bạn của tôi sao rồi?”
“Hai viên đạn đều được lấy ra, viên ở vai thì không sao, nhưng viên khác thì sát trái tim, cho nên vết thương chuyển biến xấu, có thể tỉnh lại được hay không thì phải dựa vào cậu ta.” Bác sĩ thở dài nói.
“Mẹ kiếp, ông đây bảo ông cứu cậu ấy, vậy mà ông làm cậu ấy dựa vào bản thân! Nếu bạn của tôi có chuyện gì, ông cũng đừng nghĩ sống!” Trương Húc Đông nắm lấy cổ áo của bác sĩ.

Anh không có tí cảm tình nào với loại bác sĩ này, vừa rồi thu phong bì tám nghìn đồng, hiện tại còn làm Trần Uy dựa vào cậu ta.

Gã bác sĩ kia vừa thấy vẻ mặt dữ tợn của đám người Trương Húc Đông thì hoảng sợ, nói: “Cậu, cậu, các cậu muốn làm gì?”
“Ông nói muốn làm gì ư? Đến cả người mà ông cũng không cứu được thì ông làm bác sĩ làm cái đếch gì? Bây giờ ông đây sẽ giết ông!” Nói rồi, Trương Húc Đông kéo bác sĩ ra ngoài, đám người Nam Cung Diệp muốn cản nhưng bị anh trừng mắt một cái, bọn họ lập tức lắc đầu đi qua một bên, còn gã bác sĩ thì đã bị kéo đến trước cửa thang máy.
Bác sĩ sợ đến mức thất hồn lạc phách, ông ta liên tục xin tha.

Ông ta từng thấy người nhà bệnh nhân quỳ xuống trước mắt mình, chứ bị đe dọa thì là lần đầu tiên, hơn nữa ông ta thấy cả người Trương Húc Đông toàn là máu nên chắc chắn không phải anh nói giỡn, cho nên ông ta càng hoản loạn hơn, mấy y tá cũng hoảng sợ hét lên.
“Húc Đông, cháu làm gì vậy? Còn không mau thả người ra!” Cửa thang máy mở ra, người bên trong nhíu mày quát lớn, Tề Kiến Quân mang theo vài người đi ra.
“Bác Tề.” Trương Húc Đông nuốt cơn tức, sau đó thả bác sĩ kia ra.
Khi bác sĩ nhìn thấy Bí thư thành ủy, ông ta lập tức vui như mở cờ trong bụng.

Ông ta biết Trương Húc Đông sẽ không làm gì mình trước mặt Tề Kiến Quân, cho nên tiến đến bên cạnh Tề Kiến Quân, nói: “Bí thư Tề, ngài có thể làm chủ cho tôi, người ngày, người này quá xem thường pháp luật rồi!”
Tề Kiến Quân trừng mắt nhìn ông ta một cái, nói: “Tôi có nghe nói chuyện của các cậu, một bác sĩ như cậu cũng giỏi lắm, lấy tiền lương của bệnh viện rồi còn muốn lấy phong bì của người nhà, không cho thì cố tình kì kèo.

Cậu không xứng đáng làm bác sĩ, còn không nộp đơn xin từ chức cho viện trưởng của cậu đi!”
Bác sĩ ngạc nhiên.

‘Sao Bí thư thành ủy lại biết việc này? Hơn nữa chuyện này rất bình thường, cũng không phải có mình ông ta làm vậy, nhưng Bí thư thành ủy đã lên tiếng rồi thì ông ta cũng không dám cãi lại.

Ông ta đồng ý rồi đến văn phòng viện trưởng với vẻ mặt đau khổ.
“Húc Đông, bác biết hết cả rồi, bạn của cháu sao rồi?” Tề Kiến Quân đến bên cạnh Trương Húc Đông, hỏi.
Trương Húc Đông chậm rãi lắc đầu nói: “Tình hình không được lạc quan cho lắm.”
Tề Kiến Quân hừ lạnh một tiếng, nói: “Lá gan của mấy người này lớn quá rồi.

Ban ngày ban mặt mà dám cầm súng hành hung.


Cháu yên tâm, chắc chắc bác sẽ cho người điều tra chuyện này, cho cháu một lời giải thích thỏa đáng.”
Trương Húc Đông thở dài nói: “Cám ơn bác Tề.” Thật ra Trương Húc Đông biết rõ giao cho cảnh sát xử lí mấy chuyện như thế này thì cũng khó có kết quả, cho dù tra ra được thì cũng không chắc người đứng đằng sau là ai.

Trương Húc Đông muốn tự làm, dám làm bạn của anh bị thương, cho dù kẻ đó có ở chân trời góc bể thì anh cũng phải tìm cho bằng được.
Tề Kiến Quân khẽ gật đầu nói: “Cháu cũng đừng quá lo lắng, ông trời sẽ phù hộ cho người tốt.

Cháu cũng trở về thay đồ đi, bệnh viện có y tá với bạn của cháu lo, sẽ không sao đâu, bác sẽ nói với viện trưởng một tiếng.”
“Cám ơn.” Trương Húc Đông nói: “Bác Tề, ngài có việc thì cứ làm đi, cháu không sao, chỉ là tạm thời khó có thể tiếp thu mà thôi.

Cháu sẽ không tiếp tục xằng bậy để gây phiền toái cho bác nữa.”
“Không sao.” Tề Kiến Quân gật đầu, sau đó nói với người ở phía sau: “Lập tức bảo Cục trưởng mới nhậm chức dốc hết toàn lực phá án này, tôi muốn một đáp án vừa lòng!”
“Vâng thưa Bí thư Tề!”
Có thể nói Trần Uy trong cái rủi có cái may, nhưng có thể tỉnh lại hay không thì phải xem ý chí cầu sinh của cậu ta.

Thật ra Trương Húc Đông biết rõ ai bị thương như thế này thì cũng nguy hiểm đến tính mạng, cậu ta có thể sống sót đã là kỳ tích, hiện tại người có thể cứu Trần Uy chỉ có chính cậu ta.
Trương Húc Đông nhìn mắt cá chân được quấn băng gạc của Đặng Lệ, nói: “Cô về trước nghỉ ngơi đi, nơi này có chúng tôi rồi.

Tuy bị thương ngoài da nhưng cũng phải nghỉ ngơi.”
“Vết thương của tôi không đáng ngại, để tôi chăm sóc anh Béo.” Đặng Lệ biết ơn Trần Uy, nếu hôm nay không có cậu ta thì cô ta cũng khó mà đứng ở đây.
Trương Húc Đông khẽ lắc đầu, nói với Tiêu Diễm: “Tiêu Diễm, đưa Đặng Lệ về khách sạn, tôi muốn ở một mình trong chốc lát!”

Đặng Lệ khẽ thở dài, cô ta dựa vào Tiêu Diễm rời đi.

Ở chung một khoảng thời gian, cô ta biết Trương Húc Đông là người trọng tình nghĩa, nhìn thấy Nam Cung Diệp cùng Tarzan cũng đi ra thì lắc đầu rơi khỏi bệnh viện.
Trương Húc Đông nhíu mày thật chặt, nhìn Trần Uy nằm yên tĩnh trên giường bệnh.

Anh đang suy nghĩ chuyện này, dù sao lăn lộn ngoài xã hội có anh em, bạn bè thì cũng có đối thủ với kẻ địch, nhưng người chống lại anh ở Nam Kinh chỉ có mấy tên.

Hách Kiến Vân cùng Trần Thăng thì chắc chắn không phải, bọn họ đã chẳng thể lo cho bản thân, còn hơi sức đâu mà làm mấy chuyện này.
Người ở bên cạnh còn lại là Hồ Sơn Nhạc, có thể bởi vì tên này không cam lòng chuyện lúc trước cho nên có ý định trả thù.

Xa thì có môn chủ của Bảo Long Môn, Diệp Chấn, Trương Húc Đông là người mà ông ta hận nhất, dù sao thì con của ông ta Diệp Mặc Sở là vì anh mà chết, cho nên ông ta là người đáng ngờ nhất.

Còn lại có Ám Dạ Thiên Sứ, hận thù cũng không nhỏ, rất có khả năng.
Cuối cùng còn có Ô Ưng Ô Lăng Ảnh, anh ta đã thay đổi, chắc chắn là kẻ địch với Trương Húc Đông.

Nhưng Trương Húc Đông tin rằng với thực lực của Ô Lăng Ảnh, anh ta khinh thường chơi thủ đoạn này, dù sao kẻ địch của anh ta là Trần Húc Đông chứ không phải Trần Uy hoặc Đặng Lệ.

Còn có những người nào bên ngoài thì lấy lòng nhưng lại âm thầm ngán chân thì anh không biết.
Trong phòng ICU, Trần Uy được truyền oxi và dịch, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, cũng không biết khi nào có thể tỉnh lại.

Trương Húc Đông vô cùng lo lắng, nếu vắng đứa em cẩu thả này, thì anh nghĩ mình sẽ không cười nữa.
Khi Huyết Linh Lung đến bệnh viện thì đã là sáu giờ chiều.

Huyết Linh Lung thấy Trương Húc Đông, Nam Cung Diệp cùng Tarzan ngồi ỉu xìu trên ghế dài ngoài hành lang, cô ta ngẩng đầu lên, dưới lớp mũ dạ là khuôn mặt dữ tợn, cô ta tiến lên hỏi: “Anh Đông, đã xảy ra chuyện gì? Anh bị thương ở đâu?”
“Tôi khong sao.


Là Trần Béo bị trúng đạn, giờ đang nằm ở bên trong, không biết bao giờ mới tỉnh.” Trương Húc Đông mở đôi môi khô khốc, vẻ mặt tự trách, trong lòng thì tức giận.

‘Nếu mình không bảo Trần Uy đi bảo vệ Đặng Lệ mà là Tiêu Diễm, thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Nếu mình có thể đuổi đến sớm hơn vài giây thì có lẽ kết quả sẽ khác.
Vừa nghe vậy, Huyết Linh Lung ngẩn ra, giọng khàn khàn: “Sao chuyện này có thể xảy ra, rốt cuộc là ai làm?” Khuôn mặt của Huyết Linh Lung vốn đã dữ tợn, nay lại càng đáng sợ hơn.
“Tôi cũng không rõ, cho nên bảo cô điều tra một chút.” Trương Húc Đông đứng lên, xương cốt kêu “rốp rốp”, cũng không biết anh ngồi ở đây bao lâu rồi: “Cô đi với tôi, thi thể của những sát thủ đó ở tầng hầm ngầm của bệnh viện, tôi phải biết là ai làm.”
Huyết Linh Lung gật đầu, bảo hai người đàn ông phía sau: “Các anh đứng canh ở chỗ này, không được để bất cứ kẻ nào lẻn vào!”
“Vâng.”
Tầng hầm một, đây là nhà xác của bệnh viện, đèn tiết kiệm năng lượng tỏa ra ánh sáng trắng thê lương, có ông cụ canh giữ đang ngồi ở bên ngoài, một lọ rượu xái, một đĩa đậu phộng.

Ông ta làm ở đây cũng đã được vài thập niên, số lượng thi thể nhìn thấy không đến một vạn thì cũng có tám nghìn, cho nên đã quen rồi, khi ông ta thấy bốn người thì cũng không sợ.
Thấy bốn người Trương Húc Đông không phải nhân viên của bệnh viện, ông cụ đứng lên cản bọn họ lại: “Đây là nhà xác, các cậu không thể đi vào!”
Tâm trạng của Trương Húc Đông vô cùng kém, anh không nói gì nhưng mắt thì hơi híp lại, đây là dấu hiệu sắp nổi giận của anh.

Thấy vậy, Nam Cung Diệp lập tức đi tới, lấy sáu trăm ra khỏi ví da rồi nhét vào tay của ông cụ kia, cười nói: “Bác, chúng cháu chỉ nhìn một cái thôi, sẽ không gây rắc rối cho bác.”
Lương tháng của ông cụ cũng chưa đến hai nghìn, sáu trăm của Nam Cung Diệp tương đương mười ngày tiền lương, ông cụ lập tức nhét vào túi, lấy tay áo xoa miệng đầy rượu: “Vậy tôi dẫn các cậu vào xem, nhưng không thể chạm vào, xảy ra vấn đề gì thì tôi chịu trách nhiệm không nổi.”
Đối với chuyện này thì ông cụ thấy nhiều, có vài người là người thân của người chết, bọn họ hy vọng thi thể được chôn cất chứ không phải hỏa táng, điều này có liên quan đến phong tục tập quán của địa phương.

Còn có một ít là người thân bị hại, hung thủ bị cảnh sát bắn gục, những người này đến để đánh mắng thi thể.

Ông thấy bốn người trước mắt này giống trường hợp thứ hai hơn.
Nói rồi, đoàn người đi vào trong, nhiệt độ của nhà xác rất thấp làm người nhịn không được mà run lên.

Nam Cung Diệp nói: “Bác, chúng cháu muốn xem những người bị đưa đến ngày hôm nay.”.