Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 211: 211: Thân Phận Của Ông Cụ





Hồ Sơn Nhạc cười ha hả, ông ta không nói lời nào mà chỉ hút thuốc, hút đến khi điếu thuốc vơi đi một nửa thì mới nói: “Mày cũng đừng giả vờ, người trong sạch không nói chuyện mờ ám.

Có thể có chút tiếng tăm ở chỗ này thì mày cũng được xem là một nhân vật.

Đương nhiên, đây là do mày thừa kế gia tài của lão Thẩm ma quỷ kia, nếu mày có thể giữ được ba năm, có lẽ mày có thể ngang ngửa tao.”
Hồ Sơn Nhạc nói chuyện rất thẳng thắng, cũng không ăn nói đầy ẩn ý như đám người Hách Kiến Vân nhưng làm người khác cảm thấy rất sảng khoái.

Dù sao thì đã là kẻ địch, vì sao phải giả vờ nghiêm túc? Đám người Hách Kiến Vân không dám chen ngang mà chỉ đứng ở một bên, âm thầm cười mỉa giống kẻ tôi tớ, nghĩ thầm: ‘Trương Húc Đông a Trương Húc Đông, chọc “ngọn núi vàng” Hồ Sơn Nhạc, những ngày oai phong của mày sắp kết thúc rồi.’
Trương Húc Đông khẽ nhíu mày, anh nghe ra Hồ Sơn Nhạc đang miệt thị mình.

Nghĩ đến việc ông ta tới đây để ra mặt giúp con trai, đối với người như vậy, từ trước đến nay Trương Húc Đông không sợ, anh cười nhạt một tiếng rồi nói: “Tôi tán thưởng thái độ bộc trực của ông, nhưng tôi không hiểu nổi sự ngu dốt của ông.”
“Ha hả, sau khi tao thành danh thì người dám nói với tao như vậy chỉ có mày, đúng là có vài phần can đảm.” Hồ Sơn Nhạc biến sắc, ông ta nhìn chằm chằm Trương Húc Đông.
“Như vậy, theo ông nói thì tôi nên cảm thấy tự hào, đúng không?” Trương Húc Đông vẫn bày ra dáng vẻ hờ hững, cũng không quan tâm sắc mặt của Hồ Sơn Nhạc như thế nào, anh nghĩ gì nói nấy.
Sắc mặt của Hồ Sơn Nhạc càng thêm âm u, nhưng là người đã trải qua bao gian khổ, ông ta vẫn kiềm chế lại: “Số doanh nhân nổi tiếng ở thành phố Nam Kinh có thể tính bằng hai bàn tay.

Lần này anh em nhà tổng giám đốc Hách gọi tao đến đây, tao cũng là giúp chút việc.”
Trương Húc Đông vẫn bình tĩnh như cũ.

Nếu Hồ Sơn Nhạc cũng tới, chứng tỏ mấy người này đã bàn bạc kỹ lưỡng với nhau.

Nhìn tình hình này, đừng nói là mang Trình Mộng Dao đi, đến cả anh cũng khó mà ra ngoài, không thể không dùng vũ lực được rồi.

Trương Húc Đông không giả vờ nữa, anh nói: “Không cần ông nhúng tay vào chuyện của tập đoàn Thẩm Thị, ông cũng đánh giá quá cao bản thân rồi.


Có phải ông cảm thấy lần này mình chuẩn bị cẩn thận phải không? Nhưng mà tôi nghĩ ông đã nghe câu “Rồng mà mắc cạn tôm giỡn mặt” rồi chứ, nhưng các ông là tôm, tôi mới là rồng.”
Bị người khác mắng như vậy, sao Hồ Sơn Nhạc có thể nuốt cục tức này được? Có người cho rằng ông ta là một con sói, cho dù có là con sói hung ác nham hiểm thì cũng không ai dám nói ông ta là con tôm khô nhỏ? Ông ta lập tức đập bàn, cái bàn phát ra âm thanh chói tai: “Tao tới đây để giành lại công bằng cho con trai tao.

Mày cho rằng tao rảnh rỗi để nghe mày khua môi múa mép à?”
“Đùng!” một tiếng, ngay cả Hồ Thanh cũng giật nảy mình.

Lâu lắm rồi anh ta mới thấy cha của mình tức giận đến vậy, nhưng anh ta lại vô cùng vui mừng, ‘đây mới là cha ruột của mình, Trương Húc Đông chết chắc rồi.’
Trương Húc Đông cười ha ha, nói: “Ông nói sớm một chút thì có phải tốt rồi không? Cần gì phải làm phiền nhiều tên tuổi như vậy? Nếu tôi dám đến thì chứng tỏ tôi đã chuẩn bị tốt, đó là do các ông không hiểu tôi, cho nên bọn ông mới dám nói vậy với tôi.”
“Thằng nhãi này, mày ngông cuồng quá rồi đấy!” Hồ Sơn Nhạc chỉ ngón tay run rẩy vì tức giận ngay mặt Trương Húc Đông, nói: “Để tao xem hôm nay mày ra khỏi đây như thế nào, người tới!” Ông ta vừa quát lên thì một người đàn ông cường tráng đu vào.

Người này xăm hoa mẫu đơn lên toàn thân, đầu hói và có vài phần sát khí.

Nháy mắt, toàn bộ căn phòng bị bao phủ bởi mùi thuốc súng.
Trương Húc Đông liếc mắt nhìn gã, hừ lạnh một tiếng: “Năm đó lối vào Bảo Long Môn còn không giữ ông đây lại được, mấy người đừng đắc ý quá sớm!” Vừa dứt lời, Trương Húc Đông đã đứng lên, chân lấy ghế dựa rồi dùng lực đá chiếc ghế qua người đàn ông cường tráng.
Người đàn ông cường tráng dùng cánh tay mạnh mẽ chặn phần đầu, một tiếng “rắc” phát ra, ghế dựa rắn chắc nổ tung trên người anh ta, đồng thời, Trương Húc Đông cũng lao đến như liệp báo.

Đam Mỹ Sắc
Trên nhà cao tầng đối diện, Ô Lăng Ảnh đang dùng kính viễn vọng nhìn, hơn nữa anh ta còn trang bị thiết bị nghe lén dưới chân Hồ Thanh cho nên rất rõ chuyện gì xảy ra bên trong.

Nhìn người đàn ông trung niên đang đánh nhau với Trương Húc Đông, anh ta nở nụ cười lạnh băng, lẩm bẩm: “Thật là không biết sống chết!”
Ghế dựa vừa vỡ thì nắm đấm của Trương Húc Đông đã lao đến, gần như cùng lúc đó, nắm đấm của anh đấm vào cánh tay của anh ta.


Chưa dứt khỏi lần thứ nhất thì lần thứ hai đã đến, người đàn ông thầm kêu một tiếng không ổn, quả nhiên sau khi đón lấy một quyền của Trương Húc Đông, đau đớn từ cánh tay xuyên đến trái tim, cả người anh ta lùi lại mấy bước, loạng choạng chênh vênh, suýt chút nữa thì ngã quỵ trên mặt đất.
Nhìn một chiêu vừa rồi, Hồ Sơn Nhạc lập tức nhíu mày.

‘Xem ra thằng nhãi này không nói sai, muốn đánh nó thì phải dốc sức một phen.’ Nhưng mà ông ta tin rằng đây chỉ là tình huống tạm thời, chắc chắn người đàn ông cường tráng này có thể bắt lấy Trương Húc Đông, bởi vì đây là ngựa con số một trong đám trợ thủ của ông ta.
Thật ra người này có lai lịch, người thường xuyên xem đấu quyền anh vào mấy năm trước sẽ chú ý đến anh ta.

Anh ta là cao thủ quyền anh vô cùng xuất sắc, bởi vì đánh người khác bị thương, dẫn đến việc ba ngày sau người đó qua đời nên anh ta mới rời khỏi võ đài quyền anh.

Anh ta học quyền anh của nước M, còn có Muay Thái của nước T.

Anh ta lập chiến công nhiều lần dưới thời của Hồ Sơn Nhạc, là kẻ thích tử chiến của thành phố Nam Kinh, được người ta đặt biệt danh là Quyền Vương.
Có được anh ta, Hồ Sơn Nhạc làm việc gì cũng thuận lợi, dường như muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Ông ta nghe nói Trương Húc Đông là lão đại bang Long, nghĩ anh cũng có chút võ nên mới đưa anh ta đến để xử lý Trương Húc Đông.
Vừa rồi Quyền Vương muốn bày ra lực phòng ngự siêu cường của anh ta, nhưng mà sau khi tiếp một chiêu thì anh ta lập tức thu hồi ý nghĩ khinh địch.

Biết người thanh niên trước mắt này khó đối phó, anh ta lập tức vặn cổ cùng tay rồi lao đến Trương Húc Đông.

Anh ta đấm từng quyền lên những điểm yếu trên người Trương Húc Đông, không hề nương tay.

Từng quyền ảnh lướt qua, mọi người có thể cảm giác được từng cơn đau lên làn da.
Trương Húc Đông đánh rất nhẹ nhàng, anh cũng cho đối phương thấy kỹ năng quyền anh của mình.


Anh đấm liên tiếp lên người Quyền Vương, liên tục tấn công một chỗ, cho dù lực phòng ngự của Quyền Vương có mạnh đến cỡ nào thì cũng bị đánh đến nỗi thở dốc.
“Không dốc hết toàn bộ lực lượng.” Ở tòa nhà khác, Ô Lăng Ảnh cau mày, gật đầu nói: “Satan, không ngờ cậu trở nên cường đến như vậy, còn mạnh hơn cả bề ngoài.

Nếu Quyền Vương không thăm dò thì tôi không nghĩ cậu lại tiến bộ nhanh đến vậy!”
Hiện trường chỉ có Hồ Sơn Nhạc là duy trì niềm tin vốn có, còn những người khác thì đã hoa mắt, trong lòng vô cùng lo lắng.

Hiện trường đang rất hỗn loạn, đột nhiên, có chuyện bất ngờ xảy ra.

Cửa bị đẩy ra, tất cả mọi người sửng sốt, bởi vì một ông cụ khoảng chừng bảy mươi tuổi tiến vào, nhìn thấy Trương Húc Đông và Quyền Vương đang đánh nhau, ông ta cười ha hả nói: “Xuất sắc như vậy mà suýt chút nữa thì già đây đến muộn, nếu không thì đã bỏ lỡ trận đấu hay như thế này.” Phía sau ông cụ còn có một nam một nữ, kiểu tóc vô cùng cá tính, một nửa tóc dài một nửa đầu trọc.

Bọn họ vừa nhìn thấy có đánh nhau thì mắt lập tức lóe sáng một cách đầy phấn khích.
Hồ Sơn Nhạc chưa từng gặp ông cụ này, nhưng nhìn một thân Đường trang, vẻ mặt xán lạn, thoạt nhìn không phải là người dễ trêu chọc.

Hơn nữa, không phải ai cũng có thể tiến vào khách sạn “Quan Phủ” này, hơn nữa cũng không phải ai cũng có thể dám tùy tiện xông vào phòng mà Hách Kiến Vân đang thuê.
Trương Húc Đông cũng nhìn lướt qua, anh cũng chưa từng nhìn thấy ông cụ này, nhưng mà anh có cảm giác người này có quan hệ với Tạ Hồng Bằng.

Mà đây cũng chỉ là cảm giác của anh, cũng không biết ông cụ tới đây là có ý gì? Là địch hay là bạn?
Trên người của ông cụ không có chút khí phách nào, nhưng lại có một cảm giác không nói nên lời, tựa như một vị trưởng lão, tiền bối.

Với khí thế điềm tĩnh kia, cho dù Trương Húc Đông cũng phải âm thầm líu lưỡi.

Còn đám người Hồ Sơn Nhạc không rõ lai lịch của người này, cũng không dám tùy ý quát, có đôi khi một ít đại nhân vật rất ít khi lộ mặt, có thế thấy một lần là chuyện may mắn nhất.
Nhưng tổng giám đốc Lý lại không nhìn ra, ông ta lạnh lùng nói: “Ai cho mấy người tiến vào? Đi ra ngoài ngay!” Hiện tại ông ta đã thành “con chó” của Hách Kiến Vân, tất nhiên là phải thể hiện trước mặt chủ nhân của mình.
Ông ta vừa nói xong thì ông cụ cũng không giận mà chỉ cười ha hả vô cùng châm chọc, nhưng người đàn ông cá tính phía sau ông cụ bỗng nhiên đứng dậy, quát với tổng giám đốc lý: “Ngu dốt!” Tiếp đó, anh ta đánh tổng giám đốc Lý, người xấp xỉ một trăm cân bay lên tường, phát ra một tiếng “bịch” rồi chảy xuống đất.
Thấy cảnh này, Ô Lăng Ảnh nhíu mày, lạnh lùng thở dài nói: “Sao người này cũng đến? Xem ra hôm nay khó mà bắt lấy Satan rồi.”
Năm giây sau khi người đàn ông cá tính đi về phía sau ông cụ, tổng giám đốc Lý mới tỉnh lại.


Ông ta che hai mắt của mình nhìn đám người Hách Kiến Vân, thấy bọn họ không có ý định ra mặt vì ông ta thì càng hối hận.

Hiện tại ông ta hơi tin lời của Trương Húc Đông, có vài con đường, nếu đi sai, khi hối hận thì cũng đã muộn.
Ông cụ khách khí đi qua đỡ tổng giám đốc Lý dậy: “Có vài người cậu không thể động vào.

Tôi biết cậu định rời khỏi cánh chim của tập đoàn Thẩm Thị, nhưng cậu nghĩ lại xem cánh chim của mình đủ cứng cáp chưa? Loại người như cậu sau này rất khó làm nên chuyện!” Nói rồi, ông ta không hề để ý tới tổng giám đốc Lý đang sững sờ mà tùy tiện ngồi xuống nói: “Tránh ra hết đi, đừng cản tôi xem biểu diễn!”
Trương Húc Đông buồn bực, ‘lão già này đang xem múa thoát y sao? Sao lại để bụng như vậy?’ Anh liếc nhìn ông cụ một cái, nhin thấy ông ta cũng đang nhìn anh, bốn mắt chạm nhau, ông cụ cười ha ha.
Phía sau ông cụ, người con gái cả tính cũng nhìn Trương Húc Đông và Quyền Vương vật lộn, vẻ mặt thoải mái, cô ta chỉ cần nhìn một chút cũng biết ai mạnh ai yếu, thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu anh ta dốc hết toàn lực, thì chỉ cần mười chiêu là tên ngốc to con kia bại trận.”
Ông cụ gật đầu cười nói: “Tiểu Phượng, cháu không thấy thằng nhóc này bó tay bó chấn sao? Khẳng định là bị người nắm lấy nhược điểm.

Thằng nhãi Thẩm Giai Tài kia thật là có mắt nhìn, ấy thế mà lại tìm được cậu ta.”
Tiểu Phượng ngây người: “Nhược điểm gì ạ?” Ông cụ không trả lời cô ta, cô ta lập tức hỏi người đàn ông bên cạnh: “Tiểu Hoàng, anh biết không?”
Người được gọi là Tiểu Hoàng nhún vai.

Giờ này ba người đang tập trung ánh nhìn về phía Trương Húc Đông.

Bọn họ biết Trương Húc Đông, bởi vì Nam Cung Diệp, đầu tiên bọn họ điều tra Nam Cung Diệp, sau đó mới để ý Trương Húc Đông.
Đặc biệt là Tiểu Phượng cùng Tiểu Hoàng, bọn họ rất muốn đấu với Trương Húc Đông, đại khái là lòng thích chiến đấu của cao thủ.
Thật ra Trương Húc Đông chuẩn bị giết chết Quyền Vương, nhưng mà ông cụ thần bí đến, lại còn nhìn chằm chằm vào anh, mà anh không rõ lai lịch của đối phương nên chỉ có thể từ bỏ ý tưởng này.

‘Nếu người này và ông nội là kẻ thù, nói không chừng ông ta đang giăng bẫy cho mình, nếu mình giết chết người đàn ông kia, vậy mạng của mình cũng sẽ đi rồi.’
Giờ phút này, người đàn ông phía sau ông cụ đang chăm chú nhìn Trương Húc Đông cùng Quyền Vương đang chiến đấu qua lại, nhưng ông cụ hiểu người của mình, biết rằng chắc chắn bọn họ đã nóng lòng muốn thử, Tiểu Phượng hỏi: “Tiểu Hoàng, anh cần bao lâu?”
“Khoảng nửa phút!”
“Tiểu Phượng, còn cô?”
“Có lẽ nhanh hơn anh không đến mười giây.”.