Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 207: 207: Bức Thư Thần Bí





Ô Lăng Ảnh nhảy ra, ngay lập tức lại vặn vẹo người, bởi vì anh ta muốn tránh mũi nhọn sau lưng.

Kế tiếp, anh ta quay đầu, lập tức nhìn thấy Trương Húc Đông cầm đao Cát Đẩu trong tay, đang đứng sau lưng anh ta, điều này khiến anh ta thoáng cười lạnh.
Trương Húc Đông đi tìm Trình Mộng Dao trên phố, bỗng nhiên nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở bên ngoài một căn biệt thự.

Vì khoảng cách quá xa, anh còn chưa kịp kêu lại, đã trông thấy hai người xông vào biệt thự, sau đó là chém giết như cuồng phong quét qua.

Đợi đến khi anh tiến vào, đã thấy tình huống vừa rồi.

Tình hình nguy cấp nên anh lập tức ra tay, nếu không thì Nam Cung Diệp nào còn mạng nữa.
“Satan, đang muốn nói sorry với anh, anh đã tới rồi!” Nam Cung Diệp cười.

Ở thời điểm như vậy, anh ta còn có tâm trạng nói chuyện.
Trương Húc Đông nhìn Tarzan một cái, ra hiệu Nam Cung Diệp đi giúp: “Đây là dây câu, gặp nước là bung ra!” Không cần nói thêm gì nữa, Nam Cung Diệp lập tức quay đầu đi tìm nước.

Mọi người đều là anh em, trong lòng sao có thể không hiểu rõ, cho nên Trương Húc Đông cũng không trách bọn họ.
“Tiến bộ hơn dự đoán của tôi rất nhiều!” Ô Lăng Ảnh lạnh lùng nói.
Trương Húc Đông nhếch khóe miệng, nói: “Anh đang tiến bộ, tôi cũng không dám lơi lỏng!”
Sau khi nhìn chằm chằm Trương Húc Đông vài giây, Ô Lăng Ảnh gật đầu, nói: “Nếu cậu đã động tay với tôi, vậy tôi sẽ xem như cậu đang tuyên chiến, nhưng không phải lần này, chúng ta có một cuộc chiến sinh tử, hy vọng đến lúc đó cậu sẽ mạnh hơn một chút!”
“Chuyện đến nước này, chỉ có thể khai chiến thôi.

Chúng ta đều biết tuyệt chiêu và suy nghĩ của nhau, cho nên tôi cũng rất mong chờ cuộc chiến này!” Trương Húc Đông nói.
“Vậy cậu cứ mong chờ đi.

Nói cho cậu biết, cậu mãi mãi không thể là đối thủ của tôi!” Ô Lăng Ảnh nói.
Trương Húc Đông không nói chuyện.

Thật ra anh hiểu rõ trong lòng, lúc nãy Ô Lăng Ảnh muốn giết Nam Cung Diệp, nếu như mình đến muộn một giây thôi, Nam Cung Diệp đã chết trong tay anh ta rồi: “Sau này hy vọng anh có muốn tìm thì đến tìm tôi, đừng trách bọn họ, bọn họ cũng là vì tôi!”
“Ha ha, thì ra cậu cũng không ngốc!” Mặt Ô Lăng Ảnh lạnh như băng, cười lạnh nói.
Trương Húc Đông khẽ gật đầu: “Thật ra tôi có thể nghĩ ra kết quả, sư tử và hổ tranh đấu, cuối cùng hai bên đều sẽ bị thiệt!”
Ô Lăng Ảnh không nói gì, dường như cũng đồng ý với lời nói của Trương Húc Đông.

Vài giây sau, anh ta xoay người rời đi.


Lúc đi đến cổng, anh ta lại dừng lại, nói nhưng không quay đầu lại: “Hy vọng cậu không phải là một tên thỏ đế!” Nói xong, lập tức biến mất khỏi chỗ cổng.
Trương Húc Đông nhìn chằm chằm chỗ cánh cổng trống không.

Anh lại lần nữa hiểu rõ, mọi thứ không thể quay lại được nữa.

Nếu như anh không giết chết anh ta, cho dù bây giờ anh ta không đến tìm mình gây sự, thì tìm đến người bên cạnh mình cũng là một chuyện rắc rối, suy cho cùng thì bản lĩnh siêu cao của anh ta là một phiền phức.
“Mẹ nó, cái dây câu rách nát này!” Tarzan lắc rớt dây câu trên người xuống, nhưng đa phần vẫn là tự dùng tay kéo từng sợi, từng sợi nhuốm máu từ trong da anh ta ra.
“Sau này cẩn thận chút, còn cần cậu chủ tôi đây bảo vệ anh!” Nam Cung Diệp tức giận nói.
Trương Húc Đông hỏi: “Hai người đều không sao cả chứ?”
“Không chết nổi!” Nam Cung Diệp cười ha hả, nói: “Bản lĩnh của Ô Ưng lợi hại, cũng có trí óc.

Nếu như không phải anh tới kịp, hai chúng tôi thật sự phải đi gặp Satan rồi!”
“Tôi nhận lòng tốt của các anh.

Chuyện này bắt đầu vì tôi, vẫn là để tôi kết thúc đi!” Trương Húc Đông nhìn hai người bọn họ, nói: “Sau này ai cũng không được phép trực tiếp đi tìm Ô Ưng, tôi nói với các anh, các anh trở về cũng nói với hai người Trần Béo đi!”
Nam Cung Diệp bất đắc dĩ nhún vai, cài tai nghe lên đầu, dường như hai vết thương nhỏ đó hoàn toàn không tính là cái gì với anh ta.

Đàn ông mà, đều cần thể diện, cho nên có câu gọi là chết vinh còn hơn sống nhục.
Khi Trương Húc Đông đang tức giận lắc đầu, điện thoại của anh bỗng kêu lên, vừa nhìn thì thấy thế mà lại là Trình Mộng Dao gọi đến, anh vội vàng bấm nghe.

Còn chưa đợi anh nói chuyện, phía bên kia đã có giọng nói run rẩy xen lẫn với tiếng khóc của Trình Mộng Dao vang lên: “Trương Húc Đông, anh có thể tới ngồi với tôi một lát không?”
“Có thể!” Trương Húc Đông nói vô cùng dứt khoát, sau đó vội vàng hỏi: “Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đã tìm cô rất lâu đó! Cô nói địa chỉ, tôi lập tức qua đó!”
“Trong một công viên nhỏ trên đường Lộc Hồ!” Trình Mộng Dao trực tiếp nói ra địa điểm.
Trương Húc Đông suy nghĩ, cách khách sạn mình ở khoảng mười cây số.

Dù sao thì anh vẫn phải quen thuộc với vùng phụ cận trước, đây là điều cơ bản để lăn lộn trong giới.

Nếu không thì cậu bị người ta chém, gọi cho đàn em bảo đến đây đi, tôi bị người ta chém trong một vườn hoa nhỏ, đoán chừng đám đàn em tìm ba ngày cũng tìm không ra cái vườn hoa đó.
“Được, tôi biết rồi, cô ở đó đợi tôi, tôi lập tức đến ngay!” Trương Húc Đông cúp máy, lập tức đi ra ngoài.

Anh nói với Nam Cung Diệp và Tarzan: “Các anh trở về băng bó vết thương trước đi!”
Hai người gật đầu.


Trương Húc Đông nhìn bọn họ loạng choạng đi về.

Anh cũng không thể quản nhiều được, dù sao thì hai người lớn như thế, còn có thể bị người ta cướp giật sao.

Anh lập tức bắt xe đi đến đường Lộc Hồ.
Sau khi hỏi rõ tài xế bên đó có phải là có một cái công viên nhỏ hay không, Trương Húc Đông lập tức thở dài một hơi.

Cô gái đó bình thường trông rất điềm tĩnh, thế mà lại trốn tới chỗ xa thế này, quả nhiên tính cách giống y chang người mẹ của cô, cũng may là chưa có chạy ra nước ngoài.

Haizz, có thể là có quá nhiều chuyện, khiến cô kìm nén đến mức khó chịu, hôm nay mới hoàn toàn bộc phát ra, thật sự là khiến người ta lo lắng mà!
Nửa tiếng sau, Trương Húc Đông đến đường Lộc Hồ, cũng tìm ra cái gọi là công viên nhỏ đó, nhưng lại không thấy bóng dáng Trình Mộng Dao đâu.

Anh có hơi bực bội vì nơi này to như thế, chẳng lẽ cô còn có tâm trạng để chơi trò trốn tìm? Anh lập tức gọi điện thoại, điện thoại vẫn tít, nhưng không có người bắt, gọi mấy lần đều như vậy.
Lúc này, Trương Húc Đông có hơi lo lắng.

Nếu Trình Mộng Dao đã gọi mình đến, vậy khẳng định sẽ không đến lúc thì lại dở chứng, cô cũng không thể nào không nghe thấy tiếng điện thoại kêu.

Nói như vậy thì chỉ có một tình huống, cũng là tình huống Trương Húc Đông sợ xảy ra nhất, đó chính là Trình Mộng Dao gặp nguy hiểm!
Cho dù Trình Mộng Dao là con gái của Thẩm Giai Tài, nhưng mình cũng chỉ mới biết, người khác không thể nào nhận được tin tức nhanh thế được.

Không phải là gặp phải mấy tên cướp sắc đó chứ? Vậy thì lớn chuyện rồi! Tưởng tượng một người đẹp ngồi ở đây khóc, sau đó có mấy tên lưu manh đi đến, cười nói: “Người đẹp, chơi với mấy anh chút đi!”
“Đệt mẹ!” Trương Húc Đông chửi một tiếng.

Anh lập tức ngừng tưởng tượng, bắt đầu tìm kiếm xung quanh và không ngừng gọi điện thoại.

Kết quả là vẫn không tìm thấy đâu.

Anh trông thấy có một chỗ sáng, đi qua đó thì thấy thì ra là điện thoại của Trình Mộng Dao, lúc này trong lòng Trương Húc Đông càng hoảng loạn hơn.
Đương nhiên là Trương Húc Đông muốn tìm cho ra kẻ đầu sỏ.

Trước tiên là gọi điện thoại cho Hứa Tá.


Hứa Tá đang tăng ca, điện thoại vừa kêu lên thì lập tức cau mày, bắt máy thì nghe thấy là giọng nói của Trương Húc Đông, lập tức kính cẩn kêu lên: “Sếp, có việc gì sao?”
Trương Húc Đông không có tâm trạng nói chuyện phiếm với anh ta, trực tiếp nói: “Tôi có một người bạn vừa mới đến thành phố Nam Kinh hôm nay, bị mất tích tại công viên nhỏ chỗ đường Lộc Hồ, cậu cho người nghe ngóng tin tức, phải nhanh!”
Hứa Tá vừa nghe thấy thì vô cùng kinh ngạc.

Bạn của sếp lại mất tích, khẳng định không phải chuyện gì tốt.

Anh ta lập tức đứng dậy, nói: “Tôi thông báo cho đám Vương Duyệt, tất cả mọi người cùng bắt tay đi điều tra!” Cúp máy, anh ta không dám có chút chậm trễ nào, lập tức nói cho đám Vương Duyệt biết tính nghiêm trọng của sự việc.

Nếu như là bọn bắt cóc tống tiền bình thường thì tốt, còn nếu như là kẻ thù làm, thì với tính cách của sếp mới, phỏng chừng thành phố Nam Kinh sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Trương Húc Đông cũng không thể làm được gì.

Nơi này không phải là thành phố Ngọc, cũng không phải là thành phố Tương Dương, anh không có bao nhiêu anh em, chỉ có thể đợi đám Hứa Tá, Vương Duyệt nhanh chóng mang tin tức tới.

Bất kể là tin tốt hay xấu, anh đều cần một cái kết quả.
Bắt xe về khách sạn, Trương Húc Đông đi xem Vương Phụng Tiên trước, xem thử Trình Mộng Dao có về lại hay không.

Người mở cửa là Tưởng Khả Hân, rất nhanh Vương Phụng Tiên cũng đi ra, bà ấy thấy Trương Húc Đông về có một mình, lập tức hỏi: “Dao Dao không về cùng cậu sao?”
Hiển nhiên là Trình Mộng Dao không có trở về.

Trương Húc Đông càng lo lắng hơn, nhưng cũng không dám nói vơi Vương Phụng Tiên, chỉ nói: “Cái đó… tâm trạng Trình Mộng Dao không tốt, không chịu về.

Cháu đã sắp xếp cho cô ấy ở khách sạn khác rồi.

Cháu đến thăm dì, dì không sao là cháu yên tâm rồi!”
“Anh Đông, sao anh không vào?” Tưởng Khả Hân nghi ngờ hỏi.
Vương Phụng Tiên cũng cười khổ một chút, nói: “Xem tôi này, quên không mời cậu vào mất, mau vào trong ngồi một lát đi!” Nói xong, lập tức nhường đường cho Trương Húc Đông.
“Dì à, cháu không vào đâu.

Cháu chỉ qua nói cho dì biết một tiếng.

Dì nghỉ ngơi sớm chút, đói thì gọi nhân viên phục vụ.

Cháu có chuyện nên đi trước đây!” Trương Húc Đông lại dặn dò Tưởng Khả Hân chăm sóc cho Vương Phụng Tiên, sau đó mang theo vô vàn áy náy rời đi.

Nếu như mình không đánh cái tát đó, có phải là cô ấy đã không chạy ra ngoài không? Tay của mình đúng là con mẹ nó tiện!
Trương Húc Đông bảo Hứa Tá sắp xếp một chiếc xe qua đây, dù sao thì có xe, làm việc sẽ tiện hơn.

Xe vừa đến, anh lập tức bắt đầu đi lòng vòng trên đường phố, hy vọng có thể gặp được Trình Mộng Dao ở cái ngã tư tiếp theo, nếu vậy thì có kinh sợ mà không có hiểm nguy.


Có lẽ sự việc không có tồi tệ như trong tưởng tượng, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên, điện thoại kêu lên, Trương Húc Đông lập tức bắt máy.

Phía bên kia là Vương Duyệt, giọng điệu vô cùng không tốt, rõ ràng là không có tin tức gì tốt: “Sếp, lúc nãy có người gửi một bức thư đến, nói là giao cho anh, anh xem…”
Trương Húc Đông hỏi: “Bức thư gì? Trên đó viết gì?”
“Tôi chưa xem, cho nên mới hỏi anh, hay là anh tự mình qua đây xem thử đi!” Vương Duyệt có hơi sợ sệt nói.

Trương Húc Đông lập tức hiểu ra, không có sự cho phép của mình, tên nhóc đó không dám động đến đồ của mình.

Biểu hiện như thế rất tốt, nhưng cũng thiếu mất một phần quyết đoán.

Nếu như là đám Trần Uy, sớm đã xem rồi.
“Cậu xem thử trên đó viết gì?” Trương Húc Đông nói.
Ngay sau đó, bên kia truyền đến tiếng xé mở giấy, Vương Duyệt xem sơ qua rồi mới nói: “Viết là ‘cô gái xinh đẹp’, sau đó là một số điện thoại!”
Có số điện thoại, Trương Húc Đông lập tức gọi qua, nói: “Tôi là Trương Húc Đông, anh gửi thư cho tôi, tôi đã xem rồi!”
Bên kia là giọng của một người đàn ông.

Đầu tiên là một tràn tiếng cười, tiếp theo là nói một cách quái gở: “Chào tổng giám đốc Trương!”
“Ông là ai?” Trương Húc Đông không muốn dây dưa với anh ta, trực tiếp hỏi.
“Ồ, tổng giám đốc Trương đang tức giận sao? Tức giận không tốt cho cơ thể đâu!” Người đàn ông bên kia nói: “Tôi là Hách Kiến Vân.

Sớm đã nghe nói đến danh tiếng của tổng giám đốc Trương, luôn muốn làm quen, không biết tổng giám đốc Trương có thời gian đến ăn một bữa ăn khuya không?”
Hách Kiến Vân, Trương Húc Đông có biết về người này thông qua tài liệu.

Ông ta cũng xem như là một nhân tài kiệt xuất của giới thương nghiệp ở thành phố Nam Kinh, là nhân vật leo từng bước từ tầng lớp thấp nhất.

Loại nhân vật như vậy là khó chơi nhất, bởi vì ông ta hiểu muốn đạt được thứ gì cũng đều không dễ dàng và cách tự bảo vệ mình, cho nên ông ta có rất nhiều sản nghiệp ở thành phố Nam Kinh.
Hơn nữa, lúc Thẩm Giai Tài còn sống, không những không có bao nhiêu giao thiệp làm ăn, mà còn có rất nhiều mâu thuẫn.

Là một đối thủ mạnh khác của tập đoàn Thẩm Thị, nói chung người này có thể dùng hai chữ để hình dung, đó là nham hiểm.
“Cảm ơn ý tốt của ông chủ Hách, nhưng tôi và ông không hề quen thuộc, bữa ăn khuya này cũng không cần thiết phải ăn!” Lòng Trương Húc Đông rối ren, nào còn có tâm trạng ăn thứ gì, ăn thuốc nổ thì còn được.
“Cần, quá cần luôn ấy chứ!” Hách Kiến Vân cười quái dị một tiếng, nói: “Tôi tin tổng giám đốc Trương sẽ không từ chối tôi.”
“Cho tôi một lý do!” Trương Húc Đông nói.
“Lý do rất đơn giản, tôi tin tôi nói ra, cậu sẽ đến!”
“Đừng nói vòng vo nữa, không nói thì tôi cúp máy, bên đây còn có việc!”
“Ha ha, cậu khẳng định đã xem nhẹ bốn chữ ‘cô gái xinh đẹp’ mà tôi đã viết trong bức thư gửi cho cậu rồi, thật sự rất xinh đẹp!” Hách Kiến Vân cười lớn tiếng, nói..