Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 195: 195: Yêu Cầu Của Ông Ta





Trương Húc Đông lập tức lấy cờ ra, đặt trên chiếc bàn bên cạnh rồi mở ra, trên bàn chính là bàn cờ, có thể nhìn ra được Thẩm Giai Tài là người rất thích chơi cờ, anh nói: “Ngài Thẩm quá khiêm tốn rồi, ông và Tạ chưởng môn địa vị khác biệt, đương nhiên khí thế biểu hiện ra ngoài cũng không giống nhau!”
Thẩm Giai Tài không nói gì, nhếch miệng mỉm cười, ra hiệu Trương Húc Đông sắp xếp bàn cờ.
Cờ tướng có thể nói quốc túy của Trung Quốc, hiện tại còn có rất nhiều người chơi cờ, thực ra từ sớm nó là một trò chơi tiêu khiển, về sau biến thành một ván cờ, chơi cờ tướng có thể thấy được tính cách của một người, chín mươi chín phần trăm người đều cho rằng như vậy, Trương Húc Đông cũng là một trong số đó, anh nhìn ra được Thẩm Giai Tài là người bị động, là cao thủ có lòng phòng ngự rất mạnh, nhưng cũng giấu giếm sát cơ.
Mà tính cách của Trương Húc Đông cho rằng công kích là phòng ngự tốt nhất, cho nên thể hiện ra mạnh mẽ vang dội, có đôi khi bỏ xe đổi pháo ngựa, chính là dùng bất cứ thủ đoạn nào, khiến cho cục diện phòng ngự trông hoàn mỹ không chút khuyết điểm của Thẩm Giai Tài rơi vào thế bị động không nhỏ.

Truyện Light Novel
Đánh cờ không nói, người chơi cờ chân chính không kiêu không gấp, hoàn toàn đặt lực chú ý đặt ở trong bàn cờ, thời khắc này bàn cờ giống như một chiến trường, mặc dù không có máu tươi, nhưng mơ hồ có thể ngửi mùi vị khói lửa, cho nên trông như vậy nhưng cũng không đơn giản như vậy.
Kỹ thuật đánh cờ của Trương Húc Đông, đương nhiên là do Bạch Sư Vương truyền thụ cho, cha anh đã từng hy vọng anh tham gia thi đấu giải cờ vua, cũng được người ta xem là hắc mã mạnh mẽ nhất, đáng tiếc ông nội Trương Huyền Bưu của Trương Húc Đông cảm thấy điều này là mê muội mất cả ý chí, không bằng thân mang lục trang, tay cầm thương thép bảo vệ tổ quốc, mặc dù Bạch Sư Vương đi theo con đường của cha mình, nhưng không hề đánh mất kỹ thuật đánh cờ của mình mà là truyền cho Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông đã cùng cha mình chơi hàng trăm ván cờ tướng, mỗi một lần đều trải qua mấy giờ liền, nhưng mà anh chưa bao giờ thắng nổi, mỗi lần đều cảm thấy mình đánh Bạch Sư Vương tơi bời, nhưng cuối cùng vẫn bị xử lý quân tướng, nhưng vẫn có câu bút sa gà chết, điều này không chỉ đối với quốc tuý cờ vây mà đối với cờ tướng cũng như vậy.
Mặc dù Trương Húc Đông chưa chưa bao giờ kiểm tra hiện tai cờ tướng của mình ở cấp mấy, nhưng so với những người chơi cờ tướng trong nước Trung Quốc anh cảm thấy mình là một trong những cao thủ, mạnh mẽ đanh thép, suy xét chu toàn, đã một trong bốn người đứng đầu.

“Sở Hà Hán Giới, cầm mười mấy quân cờ, lại giống như nắm giữa mấy vạn người, ở trong đó bao gồm trí tuệ và binh pháp của người xưa, tôi thực sự rất khâm phục, cậu là người rất thông minh!” Thẩm Giai Tài chậm chạp bất động, đùa nghịch quân cơ ăn được trong tay, ông ta nói Tượng chính là người sáng tạo cờ tướng, em trai của Thuấn là Tượng, nói xong lại lần nữa ăn một con xe khác của Trương Húc Đông.
“Cờ tướng là bày mưu nghĩ kế, mặc dù đây chỉ là một bàn cơ, giống như Triệu Quát đàm binh trên giấy với chiến trường chân chính có sự khác nhau một trời một vực, nhưng cũng có thể xem là một loại chiến đấu khác, còn kém hơn chiến trường nhiều.

Cờ tướng, cũng là thực thực hư hư, có đôi khi lợi dụng sơ hở của đối phương cũng có thể thắng vì đánh bất ngờ!” Trương Húc Đông nói, trực tiếp ăn hậu ngựa pháo.
Thẩm Giai Tài nhìn chằm chằm thế cục của bàn cờ, nhíu mày, bỗng nhiên nở nụ cười: “Hay cho một hậu ngựa pháo, một chiêu này của cậu xem ra đã vạch kế hoạch rất lâu rồi, tôi mắc lừa rồi!”
“Thắng bại là chuyện bình thường của người nhà binh!” Trương Húc Đông cũng cười một tiếng, nhìn Thẩm Giai Tài cũng không bởi vì thua một ván cờ mà không vui, vẻ mặt vui mừng, sau đó nhìn Trương Húc Đông xếp lại bàn cơ, khoát tay áo nói: “Hôm nay chỉ tới đây thôi, giống như cả đời này chỉ đến đây thôi, chúng ta tâm sự chút đi!”
Trương Húc Đông cất cờ lại, bỏ xuống bàn, hỏi: “Không biết tôi có thể hỏi một chút, ngài Thẩm bị bệnh gì không?”
“Ung thư máu giai đoạn cuối!” Thẩm Giai Tài không e dè nói ra, ông ta nhìn Trương Húc Đông cười nói: “Ta đã sớm buông bỏ được rồi, chỉ là hiện tại cảm thấy đời này thật ngắn ngủi, có đôi khi thực sự giống như chớp mắt một cái đã sắp đến năm mươi năm rồi!”
“Tại sao không thử Trung y, có nhiều loại bệnh như vậy, Trung y vẫn có thể chữa khỏi được!” Trương Húc Đông cũng nở nụ cười, đây chẳng qua là lời khuyên của anh, anh cũng không biết nên nói gì, anh có thể nghe ra được Thẩm Giai Tài vẫn còn lưu luyến trần thế, nhưng lại không sợ chết, có thể còn có một vài thứ chưa thể buông bỏ được.
Cho dù nhìn sinh tử thành quên nhưng trong lòng Trương Húc Đông vẫn cảm thấy đau xót, đối người xa lạ lần đầu gặp mặt, lại có cảm giác hận không thể gặp sớm mấy năm, loại cảm giác này rất kỳ diệu, chẳng qua là cảm thấy người này rất hợp khẩu vị của mình, cảm giác như vậy cũng không phải là thấy nhiều.

“Đã thử hết tất cả các cách rồi!” Thẩm Giai Tài thở dài, ông ta không biết tại sao lại nói nhiều với người trẻ tuổi trước mắt này như vậy, có lẽ là người sắp chết nói nhảm hết bài này đến bài khác!
Thấy Trương Húc Đông nhìn ông ta, Thẩm Giai Tài cười nói: “Rất lâu rồi tôi không tâm sự với người khác, có thể là không có thời gian, cũng có thể là không tìm được người thích hợp.

May mắn là ở thời điểm tôi hấp hối gặp được người trẻ tuổi là cậu.

Trương Húc Đông, vẫn là cậu cũ, thực ra lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy cậu rất giống con trai đã rời xa nhân thế của tôi, nếu như nó còn sống, hẳn là cũng lớn như cậu rồi!” Nhắc đến con mình, Thẩm Giai Tài rất hối hận và bất đắc dĩ.

Trương Húc Đông không đáp lời, xem ra con trai của Thẩm Giai Tài gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, sau khi nghe ông ta kể tiếp lại giống như đang nghe một câu chuyện xưa, lòng chua xót.
“Thế hệ của các cậu không thể hiểu được, những ngày tháng mà tôi đã trải qua, cha mẹ là nông dân, tôi ở trong một ngôi làng nhỏ, chơi bùn đất, sau khi lớn lên tôi muốn rời khỏi chỗ đó đi đến thành phố lớn để phát triển, để cho gia đình mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn, ước mơ đơn giản cơ nào, nhưng đối với tôi ngay lúc đó mà nói, đó vẫn chỉ là một giấc mơ.


Đối với một đứa con của nhà làm nông mà nói, gần như là hy vọng xa vời không thể nào, cho nên tôi chăm chỉ đọc sách, hi vọng một ngày nào đó có thể thi đậu đại học, cho dù cuộc sống khổ sở, không ngừng làm phai nhạt giấc mộng của tôi nhưng tôi chưa từng từ bỏ, cho dù khổ nữa mệt nữa chưa muốn tiếp tục ước mơ.”
“Mười bốn tuổi tôi rời khỏi ngôi làng đó, đến thành phố Nam Kinh rộng lớn này, tôi làm tất cả các nghề nghiệp thấp kém mà cậu có thể nghĩ đến, có một khoảng thời gian tôi chỉ có thể đi ăn xin, nhưng tôi chưa từng từ bỏ giấc mỗi, mỗi ngày mỗi đêm đều tự học, cuối cùng tôi cũng dành được một khoản tiền, vẻn vẹn mấy nghìn tệ, tôi học trung học, đậu đại học, đó chính là thời khắc huy hoàng đầu tiên trong cuộc đời tôi!”
“Hiện tại tôi vẫn còn nhớ rõ, tôi đội hoa hồng, cưỡi con lừa nhỏ trong nhà đi một vòng bên trong thị trấn nhỏ, cha mẹ cảm thấy tôi là đứa trẻ lợi hại nhất thế gian, khiến cho bọn họ tự hào, ngay cả người trong làng cũng lấy tôi làm tấm gương để giáo dục cho con cái của bọn họ.

Nhưng mà sau khi tốt nghiệp đại học đi làm, tôi mới biết tình hình còn khó khăn hơn tôi tưởng tượng nhiều, có lúc tôi ngồi trong căn phòng cho thuê, cảm thấy bản thân mình có phải chính là một thể xác không có linh hồn, mỗi ngày làm đi làm lại một công việc, cầm tiền lương ít ỏi, chẳng lẽ cả một đời phải tiếp tục như vậy sao?”
“Cho nên tôi bắt đầu không ngừng đổi việc, mãi đến khi một vị lãnh đạo tán thưởng tôi, điều tôi vào trong một doanh nghiệp nhà nước, lúc đó chính là một công việc ổn định mà vô số người tha thiết ước mơ, cho nên tôi liều mạng làm việc, muốn bò lên cao, bởi vì tôi đã trải qua cuộc sống nhiều đau khổ hơn bất cứ ai, cho nên tôi làm tất cả những công việc mà người khác không muốn làm, chỉ hi vọng có thể cố gắng để thay đổi cái gì đó!”
“Nhưng, hiện thực thường tàn khốc nhất, tàn khốc đến mức khiến mình căn bản không thể nào phản bác được, cho dù tôi cố gắng hơn nữa, thời gian làm việc có dài hơn nữa, nhưng nhìn những người vào công ty với mình, thậm chí những người vào muộn hơn tôi không ngừng leo lên trên, mà tôi vẫn mơ màng nghĩ đến một ngày đó tươi sáng giống như ngày mình đỗ đại học, là vàng thì sớm tối gì cũng sẽ phát sáng!”
“Trong một cuộc tụ tập, tôi trở mặt với một đồng nghiệp say rượu, bởi vì tôi không uống rượu, anh ta nói tôi xem thường anh ra, mắng tôi là một tên nông dân thối tha, đừng tưởng rằng vào được công ty này thì có thể có được thành tựu gì, nông dân mãi mãi cũng là nông dân, cả một đời này cũng không thể có được thành tựu gì cả.

Trong đó còn có rất nhiều lời khó nghe, tôi đã nhớ còn không rõ, cũng có thể là là tôi không muốn nhớ lại, nhưng tôi biết, bọn vẫn luôn xem tôi như người không cùng đẳng cấp với họ, giống như quý tộc Phương Tây nhìn nô lệ vậy!”
“Sau khi biết bản thân không thể xoay chuyển trời đất gì nữa, tôi đã mỉa mai đồng nghiệp của mình, bây giờ anh ta vẫn đang làm ở công ty đó, xem như là một quản lý nhỏ, nhưng là bây giờ tổng giám đốc công ty bọn họ muốn ăn cơm thì phải xem tâm trạng của tôi.


Tôi mời anh ta ăn một bữa cơm trong một quán rượu sang trọng nhất ở thành phố Nam Kinh, tiêu số tiền mà mười năm anh ta cũng không kiếm nổi, bởi vì đó sản nghiệp dưới tay tôi, nhưng tôi không hận anh ta, không có anh ta tôi không thể rời khỏi công ty nhà nước kia, hiện tại chắc chắn còn không bằng anh ta!”
“Con người ấy cả, cả một đời có rất nhiều con đường phải đi, không phải cậu có muốn đi hay không, mà là cậu có dám hay không đi, chỉ cần cậu cho rằng tất cả đều đáng giá, vậy thì đi tìm một chút, có lẽ phía trước là bóng tối, nhưng cũng có thể tràn ngập ánh nắng.”
“Trương Húc Đông, cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện không? Một chuyện thôi!”
“Ngài nói đi!” Tâm trạng Trương Húc Đông vô cùng nặng nề, anh đồng điệu với những gì Thẩm Giai Tài đã trải qua, khó trách lại cảm thấy thân thiết như vậy, chẳng qua vận mệnh của anh tốt hơn ông ta một chút, anh không biết ông ta muốn nói gì, những chuyện Thẩm Giai Tài không làm được thì mình không chắc có thể làm được nhưng sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn ông ấy.
“Tiếp quản tất cả những thứ tôi để lại!” Thẩm Giai Tài vô cùng kiên định nói.
“Điều này…” Trương Húc Đông đã dự liệu được, nhưng đối phương chính miệng nói ra như vậy, anh vẫn còn có chút không thể tin được, rõ ràng đây không phải một cái bẫy, dù sao anh có thể nhìn ra được, nhưng mà Thẩm Giai Tài muốn đưa tất cả sự nghiệp mà mình dốc sức làm được cho một người không có liên quan gì với anh, thật sự không thể nào tưởng tượng được, vậy chuyện này rốt cuộc là sao chứ?
Thẩm Giai Tài đã sớm dự liệu được Trương Húc Đông sẽ như vậy, mỉm cười vỗ bờ vai của anh nói: “Cậu đừng cảm thấy gánh nặng, tôi không có ý gì khác đâu, có rất nhiều chuyện tôi đã tự mình làm được, đầu tư một triệu ở ngôi làng trước kia của tôi, hiện tại cho dù thị trưởng gặp cha mẹ tôi cũng không dám tự cao tự đại, bọn họ sống rất hạnh phúc.” Dừng một chút ông ta nhìn Trương Húc Đông nói: “Mặc dù tôi không biết quá khứ của cậu, nhưng tôi cảm nhận được những việc cậu trải qua trong quá khứ cũng rất giống tôi, đúng không?”
Trương Húc Đông nhẹ gật đầu, mỗi người đều có quá khứ, quá khứ của anh cũng vượt qua trong đau khổ, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Thẩm Giai Tài, anh cảm thấy nhân sinh giống như một chiếc xe cáp treo, có thung lũng có đỉnh núi mãi đến điểm cuối cùng, nhưng lý do như vậy, có phải là có chút quá gượng ép rồi không?
Nhìn thấy Trương Húc Đông không nói lời nào, Thẩm Giai Tài hỏi: “Trương Húc Đông, cậu bằng lòng tất quản tất cả của tôi không? Bao gồm cả bảo vệ người nhà của tôi.”.