Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 182




Chương 182:

 

Vừa dứt lời tay của ông ta vung lên, trên tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm. Thanh kiếm này toàn thân màu trắng, thân kiếm run lên nhè nhẹ, mỗi một tấc kiếm đều tràn ngập sát khí.

 

Thực rõ ràng thanh kiếm này cũng là một thanh kiếm được chế tạo một cách tỉ mỉ và cũng bị nhuốm đầy máu tươi.

 

“Trương Húc Đông , cậu cũng đừng trách tôi sao nhẫn tâm hạ sát chiêu với cậu.”

 

Phùng Công cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt im lặng, không nói lời nào nhưng lại càng thêm tự tin hơn.

 

Trương Húc Đông liếc mắt nhìn ông ta, sau đó bỗng xoay người rồi không biết từ đâu bẻ được một nhánh cây.

 

“Ách…” Hành động này không khỏi khiến mọi người dở khóc dở cười. Chẳng lẽ Trương Húc Đông lại muốn dùng một cành cây để đối phó với kiếm của Phùng Công hay sao?

 

Phùng Công không nhịn được mà ngửa đầu cười phá lên cười. Ông ta dùng kiếm chỉ vào Trương Húc Đông quát to. “Sao, cậu muốn dùng nhành cây này tới đánh bại tôi?”

 

“Một nhành cây là đủ rồi.” Trương Húc Đông cầm nhành cây, bước từng bước tới trước mặt của Phùng Công.

 

Phùng Công lúc này đã hoàn toàn bị Trương Húc Đông chọc giận, từ khi nổi danh tới giờ, không ai dám coi khinh ông ta như vậy cả. Dùng cành cây giết người, quá thực là truyện ngàn lẻ một đêm.

 

“Cành cây sao có thể giết người.” Phùng Công quơ kiếm trong tay: “Tôi đứng nguyên ở đây không động đậy xem cậu làm gì được tôi.”

 

Trương Húc Đông không nói gì, tay hơi loé lên, linh khí mênh mông trong lúc nhất thời bộc phát ra, bao lấy toàn bộ nhành cây. Trong giây lát toàn bộ nhánh cây tỏa ra ánh sáng lấp lánh, linh khí nhàn nhạt cũng khiến cho nhánh cây trở nên vô cùng cứng rắn.

 

Trương Húc Đông vung tay lên, chỉ nghe vèo một tiếng, cây đại thụ cách đó không xa bỗng dưng bị chặt ngang mà đổ xuống. Mọi người hít vào một hơi khí lạnh, một nhành cây thế mà lại có thể cách không chặt đứt một thân cây to bằng một chiếc bát tố?

 

“Đây… đây là thủ đoạn gì vậy?”

 

“Trời ơi, chẳng lẽ thực lực của Trương Húc Đông lại còn ở phía trên Phùng Công hay sao?”

 

Trong quá trình cuộc đại chiến diễn ra, thái độ của mọi người cũng dần dần mà chuyển biến. Tất cả đều là do thực lực mà Trương Húc Đông bày ra quá khủng bố.

 

“Trương Húc Đông lần nào cũng có thể khiến tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ha ha.” Cụ Lâm không nhịn được vuốt râu phá lên cười.

 

“Tôi biết rồi.” Hồ tông chủ hít sâu một hơi.

 

“Trương Húc Đông chuyển nội kinh vào trong nhánh cây, bề ngoài là dùng nhánh cây chiến đấu nhưng tất cả đều chỉ do cậu ta dùng nội kình mênh mông của mình mà chống đỡ.”

 

Ai cũng đều biết nội kình của mỗi người chỉ có hạn, nhưng lượng nội kình khổng lồ trong cơ thể của Trương Húc Đông lại vượt qua sự tưởng tượng của Hồ tông

 

chủ.

 

“Sư phụ, người có thể làm được như thế hay không?” Liên Khánh Tùng không kìm lòng được mà hỏi.

 

Hồ tông chủ lắc đầu nói: “Ta cũng không làm được.”

 

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đây chính là sự thật, ngay cả nội kình tông sư võ tông đỉnh phong cũng không thể làm được điều ấy.

 

“Ra tay đi.” Trương Húc Đông nắm chặt nhánh cây, lạnh lùng nhìn Phùng Công.

 

Sắc mặt Phòng Công thay đổi cực lớn, trong lòng càng trở nên hoảng sợ: “Nếu người này không chết thì sau này nhà họ Phùng mình sẽ không thể nào lăn lộn ở tỉnh thành được nữa.”

 

Lúc này Phùng Công thậm chí có chút hối hận vì đã đắc tội với Trương Húc Đông. Nhưng phi lao thì phải theo lao, Phùng Công chỉ có thể điều động nội kình toàn thân, chuẩn bị liều chết một phen.

 

“Ông ông.” Thân kiếm của ông ta phát ra những tiếng vù vù, ngay sau đó, Phùng Công cầm trường kiếm trong tay mang theo kình khí lao về phía Trương Húc Đông, Trương Húc Đông cũng gầm lên một tiếng, giơ nhánh cây lên, lấy mũi nhọn của nhánh cây tiếp đón chiêu thức của Phùng Công. Một kiếm một nhánh cây, không nghiêng không lệch mà va chạm vào nhau.

 

Dành! Một tiếng nổ vang lên khiến cho toàn bộ hội trường giống như phát sinh một vụ nổ mạnh, tất cả mặt bàn trong nháy mắt bị đánh bay lên không, lại còn có người trực tiếp bị thương ngay tại chỗ.

 

Hồ tông chủ đưa tay lên bảo vệ Lâm Tâm Di và cụ Lâm ánh mắt tất cả mọi người đều chăm chú nhìn về phía trước. Nhưng thân ảnh cả hai nhân vật chính lại bị bụi đất che lấp không rõ ai với ai.

 

“Phù..” Một trận gió thổi qua, bụi đất bắt đầu lắng xuống.