Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 155




Chương 155:

 

“Trương Húc Đông, anh nói thế là có ý gì?” Tất Tiêu Dao không vui nói.

 

“Trương Húc Đông?” Trương Húc Đông nhíu mày.

 

Tất Tiêu Dao nghiến răng nói: “Đại ca.”

 

“Ừ.” Trương Húc Đông gật đầu, nhàn nhạt nói: “Độc dược kia không làm gì được tôi, nhưng không may thay cụ Lâm cũng ăn cùng vậy nên suýt chút nữa thì đi đời nhà ma.”

 

“Cái gì cơ?” Trì Minh Tường mặt mày như tro tàn, nhà họ Trì bọn họ không thể nào đắc tội được với nhà họ Tô!

 

“Nếu bị cụ Lâm điều tra thì mọi chuyện không đơn giản như bây giờ đâu.” Đôi mắt của Trương Húc Đông nhìn xoáy vào Trì Minh Tường, khí chất không giận mà uy trực tiếp khiến cho Trì Trường ngã ngồi trên mặt đất.

 

“Tôi… Tôi thực sự không biết thuốc kia có thể hại chết người. Người bán thuốc cho tôi nói rằng nó chỉ có thể khiến người khác cả người mệt mỏi.. Tôi… Tôi cũng không nghĩ là cụ Lâm sẽ cùng ăn…” Trì Minh Tường lắp ba lắp bắp nói.

 

“Thật sự là mày làm?” Tất Tiêu Dao giận tím mặt, gã xách cổ Trì Minh Tường lên, tức giận nói: “Tao dù phơi thấy trên này cũng không phải đi làm cái loại chuyện hèn hạ đó, cái thằng này!”

 

Nói xong Tất Tiêu Dao giơ tay, giáng một cái tát thật mạnh vào Trì Minh Tường.

 

“Hình như nhẹ nhàng quá thì phải?” Trương Húc Đông nhướng mày hỏi.

 

Tất Tiêu Dao nghiến răng, cái tát này của gã đúng là không dùng một chút sức lực nào. Trương Húc Đông tiếp tục cười như không hỏi: “Có cần tôi giúp không? Hay để cụ Lâm tự mình xử lý đi vậy?”

 

Tất Tiêu Dao căng thẳng, lại nhìn Trì Minh Tường, đột nhiên giơ chân lên đá vào bụng của gã. Trì Minh Tường lập tức bị đá bay ra khỏi lôi đài, ôm bụng quỳ rạp trên mặt đất phun ra một ngụm máu, một lúc lâu vẫn không thể bò dậy được.

 

“Tất… Anh Tất, tôi sai rồi.” Trì Minh Tường khó nhọc nói: “Tôi không nên tự khôn vặt như thế…”

 

“Xin lỗi Tần… Đại ca.” Tất Tiêu Dao khuất nhục nói.

 

“Tần đại ca, tôi sai rồi…” Trì Minh Tường vẻ mặt vô cùng đau đớn nói. “Hôm khác tôi nhất định sẽ tự mình tới giải thích với cụ Tô…”

 

Trương Húc Đông cũng chỉ định dạy cho gã một bài học mà thôi, nên sau khi nghe thấy thế thì anh phất tay, đi xuống khỏi lôi đài. Tất cả mọi người bây giờ đều dùng ánh mắt tôn kính và sợ hãi để nhìn Trương Húc Đông, hãi hùng mà tránh đường cho anh.

 

Lúc đi tới cửa, Trương Húc Đông nhàn nhạt nhắc nhở nói: “Tất Tiêu Dao, đừng quên những gì cậu đã nói.”

 

Tất Tiêu Dao lạnh lùng đáp: “Nếu đã dám đánh cuộc thì sẽ phải chịu thua.”

 

Trương Húc Đông không nói nữa mà trực tiếp bước nhanh ra khỏi võ đường này.

 

Sau khi ra khỏi cửa, đã thấy Phương Hiểu Điệp khập khiễng chạy tới. Cô nàng dường như quên cả đau đớn phía sau mông, mặt mày xán lạn nói: “Oa ui, Trương Húc Đông, không nghĩ tới thực lực của anh tốt như thế đấy! Về sau nếu có ai bắt nạt tôi thì tôi có thể tìm anh giúp đỡ rồi!”

 

Trương Húc Đông nhìn cô một cái, cười nói: “Cô chủ Phương, cô nên gọi tôi là gì ấy nhỉ?”

 

Phương Hiểu Điệp lập tức đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: “Cái gì cơ? Sao tôi chẳng hiểu anh nói gì cả…”

 

“Nói lời mà không giữ lấy lời?” Trương Húc Đông nhăn mày.

 

Phương Hiểu Điệp là con cháu của người làm trong ban an ninh, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của Phương Kính Diệu, vẫn luôn là một người rất coi trọng chữ tín. Vì thế cô ta đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân…”

 

Nhìn thấy hỗn thế tiểu ma nữ thẹn thùng thì Trương Húc Đông không nhịn được mà bật cười.

 

“Cái này… Chuyện này anh không được phép nói cho người khác biết! Nhất là chị Di!” Phương Hiểu Điệp giơ nắm đấm lên uy hiếp anh, nói.

 

Trương Húc Đông cười cười, không nói gì, chỉ tập trung lái xe quay lại biệt thự. Thực trùng hợp, Phương Kính Diệu cũng đang ở đây. Ông ta cố ý tới đây để chờ Trương Húc Đông.

 

“Thầy, lần này Trương Húc Đông chỉ sợ sẽ không thuận lợi đâu.” Phương Kính Diệu cười nhạt nói.

 

“Tôi không nghĩ vậy.” Cụ Lâm cười ha hả nói.

 

“Thầy, có phải thầy đánh giá Trương Húc Đông hơi cao rồi không?” Phương Kính Diệu không nhịn được nói. “Thầy hẳn phải nắm được thực lực của Tất Tiêu Dao, cậu ta cũng không phải là một kẻ vô tích sự, hữu danh vô thực.”

 

Cụ Lâm cười nhạt nói: “Đừng nói nữa, cậu đợi chút đi, tôi nghĩ Trương Húc Đông cũng sắp về đến nơi rồi.”

 

Vừa dứt lời thì xe Trương Húc Đông đã từ từ tiến vào. Trong lòng Phương Kính Diệu vui vẻ, trong ánh mắt không khỏi có chút mong đợi. Nhưng khi ông ta nhìn thấy gương mặt tươi cười của Trương Húc Đông thì ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm.