Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 144




Chương 144:

 

Điền đại sư vuốt râu cười: “Biết là không thể mà vẫn làm, rất tốt, tôi đánh giá rất cao tinh thần thấy chết không sờn của cậu!”

 

“Bớt nói mấy lời xàm xí đi!” Mặt Thẹo phẫn nộ quát, sau đó lập tức lao như điên về phía Điền đại sư. Hiện giờ trên tay cậu ta không có một tấc sắt, chỉ có thể dùng nắm đấm và lực lượng thân thể để tấn công.

 

“Uỳnh!” Một quyền nặng nề phóng ra, nhắm thẳng mặt Điền đại sư mà nện xuống, ấy vậy mà trên mặt lão vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, một tế bào cũng bất di bất dịch.

 

“Sao có thể như thế được chứ?” Mặt Thẹo nhìn thấy một màn này, không tin nổi mà nhìn lại nắm đấm của bản thân, nhất thời cảm thấy hoài nghi với nhân sinh, hoang mang với thế giới.

 

Lúc này, Điền đại sư nhẹ nhàng phất tay một cái, Mặt Thẹo lập tức cảm nhận được một áp lực rất lớn, giống như bị xe đâm phải, cả người lại bị đánh bay ra ngoài.

 

“Hừ! Không tự lượng sức mình!” Điền Đại sư hừ nhẹ một tiếng.

 

Sau đó lão lại quay người về phía Trương Húc Đông, nâng lên bàn tay khô gầy của lão một lần nữa chụp xuống đỉnh đầu Trương Húc Đông.

 

“Uỳnh!” Đúng lúc này Mặt Thẹo lại tiếp tục vọt lên. Cậu ta dùng thân thể của chính mình, mạnh mẽ mà điên cuồng đâm vào Điền đại sư.

 

Trong lúc nhất thời không đứng vững, lão ta thế mà phải lùi về sau vài bước.

 

“Muốn chết!” Lần này Điền đại sư thực sự đã bị hành động của cậu ta chọc cho nổi cơn thịnh nộ rồi. Thân hình của lão nháy mắt biến mất, sau đó lại nháy mắt xuất hiện ngay trước mặt Mặt Thẹo.

 

“O?” Mặt Thẹo biến sắc, vội vàng quay người, nhưng đã quá trễ, tay của Điền đại sư giống như một lưỡi dao sắc bén, nháy mắt đã đâm xuyên qua bụng của Mặt Thẹo.

 

“Ông…” Mặt Thẹo đưa tay ôm lấy vết thương máu chảy đầm đìa trên bụng, ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn lão. Máu tươi nhanh chóng trào ra từ miệng cậu, đau đớn truyền tới toàn thân khiến cậu ngã xuống đất, không ngừng mà co giật.

 

“Vốn định giữ mạng lại cho cậu, thế mà cậu lại không biết điều” Điền đại sư lạnh lùng nói.

 

Nói xong, Điền Đại sư giơ chân đá Mặt Theo qua một bên, sau đó bước nhanh về phía Trương Húc Đông.

 

“Con mẹ nhà nó.” Mặt Thẹo từ trên mặt đất nhặt lên một cục đá, ném về phía Điền đại sư. Đáng tiếc, cậu ta hiện giờ sức đã cùng lực đã kiệt, cú ném này còn chẳng thể làm bị thương một người bình thường, huống chi là Điền đại sư.

 

Theo thời gian, tầm nhìn của Mặt Theo dần dần trở nên mơ hồ, ý thức trở nên tán loạn, thế giới trước mặt cứ thế biến thành một màu đỏ như máu.

 

“Không được.” Cậu ta muốn đứng dậy nhưng lại bị đồ đệ của Điền Đại sư giẫm một chân lên lưng mà đè xuống.

 

Lúc này Điền Đại sư đã đi tới trước mặt Trương Húc Đông, hai mắt lão sáng ngời, sự hưng phấn không hề kiềm chế mà bộc lộ ra bên ngoài.

 

“Cực phẩm, đúng là cực phẩm…” Điền Đại sư vươn tay, cầm lòng không đậu mà vuốt ve thân thể của Trương Húc Đông. “Thân xác này đúng là một cái túi da cực phẩm.”

 

Điền đại sư mừng đến phát điên, hận không thể lập tức cắn nuốt ý thức của Trương Húc Đông, cướp lấy thân thể cho mình dùng.

 

Sau đó, lão cũng không lãng phí thời gian nữa, dùng tốc độ nhanh nhất, đặt hai tay lên đỉnh đầu của Trương Húc Đông, một luồng khí tức màu đen cứ thế ùa ra từ trong lòng bàn tay lão, mà ý thức của lão cũng theo đó tiến vào trong thức hải của Trương Húc Đông.

 

“Hửm?” Vậy nhưng khi ý thức của gã vừa chạm vào tới thức hải của Trương Húc Đông thì đã bị một vòng kim quang loé lên đánh lui ra bên ngoài. Một hơi thở khủng bố trào ra, giống như muốn phản phệ lại Điền đại sư.

 

“Sờ đủ chưa?” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trong đầu của Điền đại sư.

 

“Không tốt!” Điền đại sự lập tức thu lại ý thức, lùi ra sau hơn chục bước.

 

Lão biển sắc, lạnh lùng nhìn người thanh niên ngồi trước mặt, ánh mắt dâng lên vài phần kiêng kị.

 

“Phù!” Lúc này thanh niên trước mặt thở ra một tiếng, chậm rãi mở mắt, ánh mắt vừa trong trẻo vừa lạnh lẽo như băng như tuyết mà nhìn thẳng vào đám người không mời mà tới này.

 

“Rốt cuộc… Cũng bước vào trúc cơ kỳ.” Trương Húc Đông thong thả đứng dây, linh lực bàng bạc mênh mông tràn ngập toàn thân.

 

Sau khi Trương Húc Đông bước vào Trúc cơ kỳ, khí tức trên người hoàn toàn bất đồng, vẻ mặt không lộ vui buồn, sắc mặt càng là vô cùng hờ hững lạnh nhạt.

 

Giống như mấy người ở trước mặt anh không phải là thuật pháp đại sư gì cả mà chỉ là một nhánh hoa ngọn cỏ ven đường mà thôi.

 

“Tần… Anh Tần..” Mặt Thẹo thấy Trương Húc Đông đã tỉnh lại, cũng thở phào một hơi. Cậu ta thở thoi thóp, gian nan vươn tay hướng về Trương Húc Đông.