Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 131




Chương 131:

 

Buổi sáng cùng ngày, Trương Húc Đông chuẩn bị đi ra cửa tìm thuốc, anh tạm biệt với Lâm Tâm Di, liền dẫn mặt thẹo rời khỏi biệt thự núi Long Hải.

 

“Cậu Tần, nếu cậu thật sự muốn tìm thuốc, chẳng bằng đi Gia Thành.” Mặt thẹo ở một bên nói.

 

“Gia Thành?” Trương Húc Đông nhíu mày lại.

 

“Đúng.” Mặt thẹo khế gật đầu, “Gia Thành là thành phố nổi tiếng về dược liệu, sở đĩ tên họ Thiệu kia có thể tìm được linh chi ngàn năm, cũng chính bởi vì nguyên nhân này.”

 

Trương Húc Đông sờ cằm, gật đầu nói: “Ừ, có thời gian đi xem một chút.”

 

Rốt cuộc Đạm Thành vẫn quá nhỏ, toàn bộ hội đấu giá của thành phố cũng chỉ có một nhà, về phần thị trường dược liệu, không có gì khác với chợ cả.

 

Thành phố càng lớn, tài nguyên sẽ càng phong phú, loại thành phố giống thủ đô, có thể nói là nơi dược liệu cực phẩm hội tụ.

 

Chỉ tiếc, cha mình đã nói, khi chưa có thực lực tuyệt đối, thì không được bước vào đến thủ đô.

 

Khu nhà núi Long Hải, đỉnh núi.

 

Có chiếc xe con màu đen biển số của thủ đô chậm rãi đến đó.

 

“Cậu Tô, đã đến rồi.” Xe dừng lại, lái xe cung kính nói.

 

Thanh niên được gọi là cậu Lâm chậm rãi mở mắt, anh ta đánh giá toà nhà này, bĩu môi nói: “Chậc chậc, người của nhà họ Lâm lại ở chỗ này ư? Thật sự là đáng thương.”

 

Nói xong, anh ta từ trên xe đi xuống, còn có hai lão già đi theo sau.

 

Hai lão già này mặc trường bào, sắc mặt u ám, giống như bò từ trong đống người chết ra.

 

“Đi vào.” Cậu Lâm chỉnh lại áo vest, nói.

 

“Vâng.” Hai lão già tiến về phía trước, không biết dùng cách nào mà mở được cổng sắt ra, sải bước đi vào.

 

Trong phòng bếp biệt thự, Lâm Tâm Di cầm một cuốn sách dạy nấu ăn trong tay, đang nghiên cứu nấu cơm.

 

“Nấu cơm cũng quá khó khăn.” Cô túm tóc, nhìn đống đồ đen như mực trong nồi, không khỏi có chút bực bội.

 

“Người của nhà họ Lâm đã thất bại tới mức tự mình làm cơm sao?” Một giọng nói đột ngột vang lên.

 

Nhìn thấy thanh niên trước mặt, sắc mặt Lâm Tâm Di lập tức hơi hoảng sợ, sau đó liền cau màu lại.

 

“Tô Vũ? Anh tới làm gì?” Lâm Tâm Di lạnh lùng hỏi.

 

Tô Vũ cười nhạt nói: “Sao vậy, rời khỏi thủ đô mấy năm, ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng quên mất à? Ít nhất cô nên gọi tôi một tiếng anh trai chứ?”

 

“Anh trai?” Lâm Tâm Di cười lạnh, “Từ giây phút rời đi, tôi đã không còn quan hệ gì với nhà họ Lâm ở thủ đô nữa rồi.”

 

Tô Vũ giang tay ra, có vẻ xem thường.

 

Anh ta nghênh ngang ngồi ở trên ghế sa lon, cầm một quả táo lên gặm một cái, lập tức cảm thán nói: “Ông còn sống không?”

 

Lâm Tâm Di hơi đổi sắc mặt một chút, có mấy phần không vui nói: “Có liên quan gì  đến anh? Rốt cuộc anh đến đây làm gì.”

 

“Không có gì.” Lâm Vũ ném quả táo xuống đất, sau đó híp mắt nói: “Tôi nghe một người bạn nói, hình như ông đã lấy đi một thứ đồ của nhà họ Tô, vật như vậy rất quan trọng đối với tôi và cả nhà họ Tô…”

 

“Em gái, cô có biết ở đâu không?” Lâm Ngọc híp mắt lại, giống như muốn nhìn xuyên Lâm Tâm Di.

 

“Không biết.” Lâm Tâm Di lạnh lùng nói, “Nơi này không chào đón anh, mời anh lập tức rời đi.”

 

Tô Vũ buông tay nói: “Chậc chậc, xem ra lão già này định giữ nó cho cô, chẳng phải là đáng tiếc sao?”

 

Lâm Tâm Di cau mày nói: “Thứ gì? Tôi chưa hề chưa nghe nói qua.”

 

“À, cũng đúng, chắc hẳn cô không được tiếp xúc.” Lâm Vũ có chút khinh miệt cười nói.

 

Anh ta liếc hai lão già mặc trường sam kia một chút, lúc này hai người kia ngầm hiểu, lục soát trong biệt thự.