Dạ Yến

Chương 63




Buổi sáng ngày thứ ba, Thẩm Chính Hoành đã về đến nhà. Đôi chân của ông ta vì bị trúng gió nên không đứng lên nổi, chỉ có thể ngồi trên xe lăn được đại quản gia là Lâm thúc đẩy đi.

Ba vị phu nhân nhà họ Thẩm cũng đi theo sau Thẩm Tế Nhật, trên khuôn mặt cả ba người đều hiện rõ vẻ mệt mỏi vì phải lặn lội đường xa, ngay cả đến mợ Cả vẫn luôn ung dung cũng gầy đi trông thấy, càng khỏi nói đến Thẩm Tế Nhật người bận bịu nhất ở Thượng Hải.

Nhưng so với bọn họ, khí sắc của Thẩm Chính Hoành có vẻ đã khá hơn nhiều. Biểu tình trên khuôn mặt Thẩm lão gia có phần nặng nề, một đường đi vào nhưng lại chẳng hề nói đến một câu.

Lão phu nhân liền hỏi ông ta có phải là mệt rồi muốn về phòng nghỉ không, mà ánh mắt của Thẩm Chính Hoành lại đảo một vòng xung quanh, không thấy được người muốn gặp, liền hỏi: “Yến Thanh đâu rồi? Với cả Quan Lan và Kim Linh sao cũng không có mặt?”

Tư Niệm đang ở hầu ở bên ngoài, liền nhanh chóng bước lên giải thích: “Bẩm lão gia, Tam tiểu thư hôm nay có tiết học Chính trị không xin nghỉ được ạ, cô ấy nói đến trưa sẽ sớm trở về.”

Mợ Cả ngồi ở bên cạnh, sau khi nhận lấy chén trà Lam Hương mang đến liền uống một ngụm rồi mới hỏi: “Thế Nhị thiếu gia thì đi đâu rồi?”

“Nhị thiếu gia còn chưa dậy, Tuyên Chỉ đã đi gọi rồi thưa mợ Cả, chắc là cậu ấy sẽ đến ngay bây giờ ạ.” Tư Niệm thay Thẩm Quan Lan giải thích.

Mợ Cả nhíu mày lại, cũng không nói gì, dù sao đứa con trai bảo bối thứ hai này của bà thường ngày cũng toàn ngủ đến khi mặt trời lên cao mới chịu dậy.

Mợ Hai cùng mợ Ba cũng ngồi xung quanh chiếc bàn, mợ Ba tháo găng tay ra, ôm lấy khăn quàng bằng lông cáo trên vai mình, nói: “Thế mợ Tư đâu? Không phải cũng chưa dậy đó chứ?”

Mấy người bọn họ đã rời khỏi nhà lâu như vậy, xem ra những ngày tháng này Từ Yến Thanh chắc là được sống rất thoải mái mới đúng, vừa mới nghĩ đến trong khi mình phải hầu hạ lão gia mệt mỏi muốn chết, Từ Yến Thanh thì lại được ở nhà không phải làm gì cả là mợ Ba lại không khỏi tức điên lên.

“Mợ Tư hai ngày nay bị cảm lạnh, vẫn luôn nằm trong phòng nghỉ ngơi, vừa nãy nô tỳ cũng cho người đến Tây sương thông báo rồi ạ.”

Tư Niệm nói xong liền lau mồ hôi trên trán mình, trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ căng thẳng. Tuy rằng Thẩm Kim Linh đã dặn dò, lúc cô ấy không có ở nhà thì nàng phải để mắt đến hai người kia, nhưng ai mà ngờ được lão gia mới có tám giờ sáng đã về đến nơi.

Khi gia đinh ở bên ngoài đến bao tin, nàng còn đang dọn phòng cho tiểu thư, sau khi nghe xong hồn vía đều lên mây liền lập tức chạy đến Tây sương.

Ly Nhi còn đang dựa vào Tuyên Chỉ ngủ gà ngủ gật ở trên hành lang, mà cậu ta cũng thế. Sau khi Tư Niệm chạy vào liền lay hai người họ tỉnh dậy, rồi bảo bọn họ lập tức đi thông báo, đừng để lão gia phát hiện ra Nhị thiếu gia đang ở chỗ mợ Tư, nếu không là chết toi cả đám đấy.

Nàng vừa dứt lời, mấy nha đầu ngoài cửa đều đồng loạt kêu lên một tiếng “Nhị thiếu gia”, Tư Niệm quay đầu lại, Thẩm Quan Lan vẫn mặc áo sơ mi cùng quần Tây của ngày hôm qua, tóc tai cũng rối như tổ quạ, thoạt nhìn chính là dáng vẻ vừa mới ngủ dậy còn chưa kịp rửa mặt đã vội chạy đến đây.

Trong lòng Tư Niệm liền thở phào, thấy Thẩm Quan Lan vừa bước vào đã đi thẳng đến bên Thẩm Chính Hoàng, ngồi xổm xuống trước xe lăn hỏi han tình huống của cha mình.

Biểu tình trên khuôn mặt của ông ta vẫn rất nghiêm nghị, Thẩm Chính Hoành không lộ ra nét mặt hòa ái với Thẩm Quan Lan giống như trước đây, khi hắn hỏi về tình hình sức khỏe của mình cũng không nói gì.

Mà chỉ nhìn chằm chằm vào những nếp nhăn trên quần áo của Thẩm Quan Lan, hỏi: “Sao mới sáng sớm mà quần áo lại nhàu nhĩ thế này?”

Ông ta nói chuyện còn chưa được lưu loát, nhưng vẫn đủ để nghe hiểu được. Thẩm Quan Lan lập tức mượn cớ nói là tối qua mình uống nhiều quá, lúc về đến nhà thì chưa kịp thay quần áo đã ngủ mất.

Thẩm Chính Hoành cũng không nói thêm gì nữa. Lúc này mấy nha đầu ngoài cửa cũng hướng về một phía hành lễ, kêu lên một tiếng: “Mợ Tư.”

Từ Yến Thanh mặc một thân trường sam màu xanh tím than, sắc mặt so với lúc thường còn tái hơn, hô hấp cũng gấp gáp, vừa bước vào đã đi đến trước mặt Thẩm Chính Hoành hành lễ: “Lão gia, tôi đã đến muộn, xin lão gia thứ tội.”

Thẩm Chính Hoành không nói lời nào mà chỉ âm thầm quan sát y, từ cổ áo cho đến tận đôi tất dưới chân, Từ Yến Thanh không biết lão gia đang nhìn gì, trong lòng lại cảm thấy chột da nên chỉ có thể cúi đầu không động đậy.

Mợ Ba là người giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt nhất, lập tức lên tiếng châm chọc: “Tứ muội giỏi thật đấy nhỉ, lão gia trở về mà vẫn còn nằm ngủ trên giường được, đây hoàn toàn là không đặt lão gia vào trong mắt mà.”

Từ Yến Thanh còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Thẩm Quan Lan ở bên cạnh đáp trả: “Mẹ Tư hai ngày nay bị bệnh, hôm qua còn đang lên cơn sốt đến tối mới hạ bớt. Thưa cha, trong điện thoại Đại ca cũng nói đến buổi chiều mọi người mới trở về, vậy thì đâu cần phải dậy sớm làm gì.”

Những lời hắn nói cũng không phải nói dối, hai hôm nay nhiệt độ chợt giảm xuống, Từ Yến Thanh từ khi ở trên núi về đã bị cảm, sốt cao hai ngày liền mãi tối qua mới khỏe lại được một chút.

Mợ Ba khó chịu nhất chính là mỗi lần Thẩm Quan Lan mở miệng ra đốp lại mình, cái miệng đó chẳng nói ra được lời lẽ nào hay ho cả.

Ả ta lườm hắn một cái rồi cũng không nói gì nữa, mợ Cả cũng chẳng hơi đâu nhắm vào chuyện này, liền quay sang nói với Thẩm Chính Hoành: “Lão gia, lúc trên tàu ông cũng không được nghỉ ngơi mấy, để tôi bảo hạ nhân chuẩn bị bữa sáng rồi mang đến phòng cho ông, ăn một chút rồi đi nghỉ được không?”

Thẩm Chính Hoành quả thật có hơi mệt, ông ta day day mi tâm, nói: “Mọi người đều về phòng đi, để Yến Thanh ở lại hầu hạ là được rồi.”

Từ Yến Thanh ngẩn ra, nói: “Lão gia, tôi còn chưa khỏe lại sợ sẽ lây bệnh cho ngài.”

Mợ Cả cũng chen vào: “Phải đó lão gia, sức khỏe ông bây giờ không bằng trước đây, bác sĩ cũng đã từng dặn dò là phải cẩn thận, vẫn nên để tôi hầu hạ đi.”

Mợ Cả là có ý tốt, thế nhưng lời này vừa nói ra khỏi miệng lại chỉ thấy Thẩm Chính Hoành vỗ bồm bộp vào tay vịn, sắc mặt trở nên rất khó coi. Ông ta vốn muốn nói gì đó, nhưng bởi vì bị kích động mà không lấy hơi được, còn phải ôm lấy ngực ho khù khụ không ngừng.

Tinh thần hiện tại của ông ta thoạt nhìn thì có vẻ đã ổn, nhưng thân thể lại kém hơn so với cả trước đây. Một trận ho khan không dừng lại được này, sặc sụa đến mức nước mắt nước mũi đều trào ra, lồng ngực như muốn nứt toác, khó thở vô cùng.

Thẩm Tế Nhật vội vàng lấy thuốc từ trong hành lý ra cho cha mình, rồi lại đút cho ông ta uống hết một cốc nước ấm mới khiến Thẩm Chính Hoành thở đều lại được.

Viền mắt ông ta đỏ như máu, trên tròng mắt trắng vằn vện những tơ đỏ, Thẩm Chính Hoành lườm mợ Cả bằng ánh mắt sắc như dao cạo, khiến bà ta lạnh cả sống lưng không biết mình đã nói sai cái gì để thành đắc tội với lão gia.

“Để Yến Thanh đi theo hầu hạ, đừng để tôi phải nói đến lần thứ ba.” Thẩm Chính Hoành gằn từng chữ một nói.

Mợ Cả không dám lên tiếng nữa, Thẩm Quan Lan cuống lên muốn nói, nhưng liền bị Thẩm Tế Nhật kéo tay lại, ở nơi người khác không nhìn thấy, khẽ thì thầm: “Đừng có làm loạn lên! Cha bây giờ không thể tức giận được đâu, cứ để mẹ Tư chăm sóc ông ấy đi, sẽ không có chuyện gì cả.”

Đại ca nói có lý, nên Thẩm Quan Lan đành phải nhẫn nhịn nhìn Từ Yến Thanh đi theo sau Đại quản gia ra ngoài. Đợi đến khi bọn họ đi rồi, mợ Ba mới bóp bóp vào cái cổ nhức mỏi của mình rồi nói với mợ Cả là xin phép về phòng nghỉ ngơi trước, mợ Hai cũng cùng đi theo.

Mợ Cả liền kéo Thẩm Quan Lan lại hỏi han gần đấy hắn sống thế nào, ăn uống nghỉ ngơi có ổn không, Thẩm Quan Lan tùy tiện trả lời, trong đầu đang mải nghĩ đến Từ Yến Thanh cùng Thẩm Chính Hoành trở về phòng rồi, không biết có chuyện gì xảy ra không.

Tuy nói rằng phương diện kia của cha hắn không được nữa, nhưng Từ Yến Thanh cũng đã không ít lần phải chịu khổ. Đặc biệt là từ sau khi nghe Ly Nhi nói lại những chuyện trước đây, trong lòng Thẩm Quan Lan càng lộn tùng phèo, làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được.

Mợ Cả thấy hắn mất tập trung, lại cho rằng hắn say rượu ngủ còn chưa đủ giấc liền bảo Thẩm Quan Lan về phòng rửa mặt cho tỉnh táo. Thẩm Tế Nhật cũng đến thư phòng, Thẩm Quan Lan vừa mới đi qua chỗ rẽ liền đến thẳng chỗ Đại ca của mình, định hỏi một chút về bệnh tình của Thẩm Chính Hoành, đợi đến khi chắc chắn mới tính xem nên thẳng thắn với ông ta thế nào.

Hắn ở bên này lo lắng cho Từ Yến Thanh, mà ở bên kia y cũng đang lo lắng cho Thẩm Quan Lan, chỉ sợ người kia kích động lên lại làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được thì hỏng.

Cũng may Thẩm Tế Nhật cuối cùng cũng đã trở lại, nên Thẩm Quan Lan chắc sẽ không có vấn đề gì. Trong lòng Từ Yến Thanh rối như tơ vò, đợi sau khi Đại quản gia đẩy Thẩm Chính Hoành vào phòng, liền nói với ông ấy bảo hạ nhân bưng nước nóng và điểm tâm lên.

Sau khi cửa đóng lại, Từ Yến Thanh cũng xắn tay áo lên, cúi xuống cởi giày cho Thẩm Chính Hoành giống như trước đây, nhưng khi tay y vừa chạm vào chân ông ta, da đầu liền căng lên, đau đến nhíu mày lại, chỉ có thể thuận theo lực đạo kia mà ngẩng đầu lên.

Thẩm Chính Hoành cũng không dùng quá nhiều lực, chỉ là nắm vào một nhúm tóc trên đầu y mà kéo lên.

Trong lòng Từ Yến Thanh liền sinh ra cảm giác sợ hãi, y không biết lão gia vì sao lại tức giận, đành dè dặt hỏi: “Lão gia đang muốn trách tôi vì đã dậy muộn ạ?”