*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Quan Lan đang muốn hỏi lại thì trông thấy Từ Lạc Ninh đã chạy từ trong nhà ra ngoài, Từ Yến Thanh liền đi lên trước chờ đón.
Lần gặp mặt này cách lần trước đã là một khoảng thời gian rất lâu, Từ Lạc Ninh ôm chặt lấy Từ Yến Thanh, viền mắt cậu ta lại đỏ lên, luôn miệng gọi “sư huynh”.
Cảm thấy tâm tình cậu ta kích động như vậy, Từ Yến Thanh đành phải vỗ về. Một lát sau Từ Lạc Ninh mới chịu buông người ra, lo lắng nói: “Tình hình vết thương của sư huynh thế nào rồi? Có bị để lại di chứng gì không?”
Từ Yến Thanh gượng gạo đáp: “Đừng lo, không có gì đáng ngại đâu.”
Từ Lạc Ninh lại hỏi đến những việc khác, tất cả đều liên quan đến sự việc lần trước. Từ Yến Thanh cũng trả lời từng câu một, nếu gặp phải những câu thật sự không tiện mở miệng nói thì y sẽ ậm ừ cho qua. Cũng may cậu ta đã nghe qua chuyện từ Thẩm Quan Lan, nên cũng không hỏi đến những câu quá khó nói.
“Được rồi, đừng đứng đây nói chuyện nữa. Yến Thanh, hôm nay dẫn anh đến là để anh tự mắt xem nơi này có còn thiếu cái gì không. Tuy không phải ở đây lâu dài, nhưng cũng không thể để anh ở không thoải mái được.” Thẩm Quan Lan đi đến bên cạnh y nói.
Giang Phong cũng đi qua, cười bảo: “Đúng vậy đó mẹ Tư, anh xem còn thiếu cái gì thì cứ nói với tôi, những thứ này đều là Lạc Ninh chuẩn bị. Tuy không đầy đủ được như Thẩm gia, thế nhưng nếu chỉ để ở mấy ngày chắc cũng không có vấn đề gì.”
Người này vừa mở miệng đã gọi Từ Yến Thanh là mẹ Tư, khiến y lúng túng. Thẩm Quan Lan cùng Từ Lạc Ninh đồng thời lườm Giang Phong một cái, sau đó Thẩm Quan Lan liền kéo Từ Yến Thanh đi vào trong nhà, đóng cửa lại để hai người kia ở bên ngoài.
Thẩm Quan Lan ép Từ Yến Thanh dựa vào tường, thân thể hắn cũng áp sát vào. Từ Yến Thanh đẩy người trước mặt ra, nói bên ngoài còn có người bảo hắn đừng có làm loạn. Nhưng Thẩm Quan Lan lại giơ hai tay của y lên cao qua đỉnh đầu, nắm lấy cằm y rồi hôn lên.
Từ Yến Thanh không chống lại được sự thân mật của người này, rất nhanh đã bị hôn đến mức hông eo cũng trở nên mềm nhũn. Thẩm Quan Lan còn dùng một chân đỡ lấy anh, vờ như vô tình mà cà cà vào khiến thân thể y lập tức căng lên, mang theo đôi mắt lấp lánh ánh nước bối rối nhìn hắn.
“Vừa nãy anh còn chưa có nói hết, bây giờ hãy nói tiếp đi nào.” Thẩm Quan Lan cọ trán mình vào trán người kia, phả hơi thở nóng rực của mình vào mặt y khiến cho khuôn mặt thanh tú kia lại càng sáng rực lên, tựa như quả hồng đã chín đỏ chỉ chờ Thẩm nhị thiếu đến hái đi.
Từ Yến Thanh lắc đầu: “Không có gì đâu, cậu đừng nghĩ nghiều.”
“Yến Thanh, anh lại lừa tôi rồi.” Thẩm Quan Lan sừng sộ nói.
Trong thoáng chốc Từ Yến Thanh cứng cả người lại: “Không phải, thật sự không có gì đâu.” Y vừa dứt lời liền nghe thấy có tiếng gõ cửa, Từ Yến Thanh lập tức đẩy Thẩm Quan Lan ra, tiếp theo là giọng nói của Từ Lạc Ninh ở bên ngoài truyền vào: “Sư huynh, huynh đã xem xong chưa?”
Từ Yến Thanh đáp lại một tiếng rồi mở cửa ra, sau khi Từ Lạc Ninh đi vào cũng không nhận ra có gì khác biệt, còn hỏi y xem có thiếu cái gì không. Từ Yến Thanh liền đi một vòng xung quanh xem xét, Thẩm Quan Lan bất đắc dĩ liếc nhìn hai người kia một cái, Giang Phong ngược lại đã nhìn ra có gì đó không đúng bèn hỏi hắn làm sao vậy.
Thẩm Quan Lan dựa vào tường, thở dài: “Không có gì cả bệnh cũ thôi.”
“Bệnh cũ gì cơ? Nói ra để anh em giúp cậu sửa đổi, có bệnh thì phải điều trị chứ.” Giang Phong cũng đứng dựa vào bên cạnh hắn, nói.
Thẩm Quan Lan vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn sang anh bạn của mình, đáp lại: “Cũng có phải tật xấu của tôi đâu, cậu định giúp sửa lại thế nào?”
“Của mẹ Tư hả? Anh ấy làm sao vậy? Không hài lòng về chỗ này?” Giang Phong ngạc nhiên nói, lại liếc nhìn về phía người đang ở bên cạnh chiếc giường kia, thần sắc của Từ Yến Thanh khá vui vẻ, không có chút nào là giống kiểu không hài lòng cả.
Thẩm Quan Lan nói: “Nơi này được tìm dựa theo mong ước về cuộc sống của anh ấy, hẳn là sẽ thích thôi. Nói đến cái này cũng phải cảm ơn cậu, lần này thật sự đã làm phiền đến cậu rồi.”
Giang Phong ghét bỏ liếc hắn một cái rồi lại nói: “Cảm ơn cái gì? Cậu mà lại khách sáo với anh em như vậy à? Chả giống cậu chút nào.”
Khóe miệng Thẩm Quan Lan khẽ nhếch lên, ánh mắt lại một lần nữa rơi trên người Từ Yến Thanh, không kiềm được mà thở dài.
Giang Phong cảm thấy tên này thật sự càng ngày càng không giống với trước đây nữa, giống như trong lòng lúc nào cũng có tâm sự. Vì vậy anh ta liền ôm lấy cổ Thẩm Quan Lan, kéo ra bên ngoài nói chuyện.
Mới đầu thì Thẩm Quan Lan không muốn nói gì, nhưng bị Giang Phong hỏi nhiều quá, trong lòng hắn cũng thấy phiền vì vậy liền đơn giản nói lại những lấn cấn trong lòng của Từ Yến Thanh cho cậu ta nghe.
Giang Phong nghe xong lại cười lên rồi nói: “Tôi còn tưởng có chuyện gì lớn lắm. Thế nên mới nói, cậu chả có tý kinh nghiệm yêu đương nào mà còn học đòi thâm tình như người ta, đúng là tự rước khổ vào thân.”
Thẩm Quan Lan bất mãn nhìn người kia, nói: “Cậu có cách gì thì mau nói đi.”
Giang Phong liếc nhìn về phía cánh cửa, thấy Từ Yến Thanh cùng Từ Lạc Ninh vẫn còn đang ở nhà trò chuyện. Anh ta liền ghé sát vào Thẩm Quan Lan, nhỏ giọng nói: “Thật ra đơn giản lắm, nếu lúc bình thường mà anh ấy không nói ra được thì cậu cứ ép anh ấy quá chén đi. Uống nhiều rồi không phải cái gì cũng nói ra hết sao?”
“Không được.” Thẩm Quan Lan còn chưa nghĩ đã phủ quyết: “Anh ấy không biết uống rượu, hơn nữa rượu ảnh hưởng đến sức khỏe càng không tốt cho cổ họng của anh ấy.”
Giang Phong xòe hai tay ra: “Thế hết cách rồi, cứ tự buồn rầu đi nhé.”
Thẩm Quan Lan phiền muộn đá văng mấy cục đá bên chân đi, rồi quay người lại muốn đi gọi Từ Yến Thanh nhưng bỗng nhiên đôi mắt của Giang Phong chợt lóe lên, vội kéo hắn lại.
“Khoan đã, còn có cách này.”
“Cách gì?”
“Lúc nào mà hai người thân mật thì ép anh ấy nói, không nói sẽ không để anh ấy sướng, khẳng định là có cái gì cũng sẽ nói ra hết.”
“…”
Trong đầu óc của Thẩm Quan Lan đều ngập tràn những lời nói của Giang Phong, ngay cả sau khi Từ Yến Thanh đi ra ngoài, nói cái gì đó với hắn mà hắn cũng chẳng tập trung lắng nghe được.
Mặc dù cổ áo của Từ Yến Thanh đã cẩn thật cài chặt, nhưng Thẩm Quan Lan vẫn có thể nhìn thấy da thịt ấm áp bên trong xuyên qua lớp vải vóc kia.
Từ Yến Thanh đương nhiên sẽ không nói là thiếu thốn cái gì, nhưng y rất thích mảnh đất được khai khẩn kia, nên mới hỏi Thẩm Quan Lan xem có thể trồng gì ở đó không.
Thẩm Quan Lan không hiểu lắm liền hỏi: “Chỉ ở có mấy ngày thôi mà, anh còn muốn trồng gì sao?”
Từ Yến Thanh ngại ngùng cúi đầu, nói: “Những ngày này tôi muốn đến đây thêm mấy lần nữa, có được không?”
Y chưa từng chủ động đề cập yêu cầu gì với Thẩm Quan Lan, vì vậy khi Từ Yến Thanh vừa nói như thế, hắn lập tức vui vẻ, nói: “Đương nhiên là được chứ! Nếu như anh muốn đến đây thì ngày nào tôi cũng đưa anh đi. Anh muốn trồng loại gì? Để lát nữa tôi đi mua.”
“Không cần anh mua đâu, sư huynh muốn trồng bắp cải với củ cải thôi, lát tôi sẽ tự đi mua.” Từ Lạc Ninh chen miệng vào nói.
Thẩm Quan Lan nghe vậy cũng không giận, còn vui vẻ nói: “Vậy bắt đầu từ ngày mai tôi cùng anh gieo trồng nhé?”
Từ Yến Thanh không nghĩ đến người này lại đồng ý nhanh như vậy, còn bằng lòng làm cùng mình nữa, khi y nghe đến đây thì cũng cười lên. Trong đôi con ngươi trong trẻo phản chiếu nụ cười ngốc nghếch của Thẩm Quan Lan, mà không biết rằng chính mình trong mắt người kia cũng là một dáng vẻ ngây ngô như vậy.
Trong nhà chỉ còn có bà nội không hay bước chân ra khỏi Nam viện, nên Thẩm Quan Lan cũng không cần vội vã dẫn người về.
Sau khi xuống núi, Giang Phong liền đánh xe đến lục hợp viện của Tương Tư ban. Từ Lạc Ninh kéo Từ Yến Thanh vào trong, hào hứng giới thiệu cho y những người trong gánh hát sau đó lại kéo y đi xem khắp nơi.
Trông thấy nụ cười đã lâu không còn xuất hiện trên gương mặt của Từ Yến Thanh, Thẩm Quan Lan cũng cảm thấy vui vẻ nên không đi đến quấy rầy bọn họ mà cùng Giang Phong ngồi ở trong sảnh đường uống trà nhai lạc.
Giang Phong nói với hắn những chuyện gần đây ở thành Nghi Châu, thế nào mà nói một hồi lại đi lệch đề tài, bọn họ bắt đầu thảo luận về phương diện kia.
Anh ta nói gần đây mình có quen với một thương nhân người Nhật, trong tay đối phương có không ít những món đồ chơi khơi dậy hứng thú mà giới thượng lưu Nhật Bản hay dùng. Giang Phong đã từng thấy qua, mỗi một món đều kích thích khiến người phải trợn mắt há mồm.
Thẩm Quan Lan dù sao cũng là người đã từng đi du học, tư tưởng điệu bộ cũng to gan y hệt Giang Phong. Nghe nói đến mấy cái này cũng cảm thấy thú vị, liền hỏi Giang Phong xem cụ thể là thế nào.
Giang Phong nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không biết nên nói thế nào, kiểu như cậu mà nhìn thấy sẽ nhịn không nổi mà muốn sử dụng ấy, nghe nói nếu như dùng mấy cái đó thì hiểu quả còn tốt hơn là làm trực tiếp. Tôi vốn là muốn cho Lạc Ninh dùng thử, nhưng em ấy sống chết đều không chịu còn mắng tôi một trận, nói là mấy thứ này rất mất mặt còn lãng phí nữa.”
Biểu tình trên gương mặt của Thẩm Quan Lan đúng kiểu đáng đời nhà ngươi: “Cậu cũng không nhìn rõ xem, Từ Lạc Ninh chính là một quả ớt còn là loại ớt chỉ thiên cay nhất đấy. Cậu còn dám bảo cậu ta dùng những thứ đó, người ta chưa lột da cậu ra là còn nhân từ lắm rồi.”
Giang Phong biết người này đang ghẹo mình, cũng không buồn so đo, còn nói: “Không bằng tôi đưa cậu dùng thử nhé? Mấy thứ đó toàn là hàng mới, phần lớn còn chưa bóc mác cơ. Vứt đi thì tiếc quá, cậu không biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua về đâu.”
Thẩm Quan Lan ném vỏ lạc trong tay mình đi, khinh thường nói: “Thôi dẹp đi, tôi cũng có phải là không được đâu, sao phải dùng đến mấy thứ đồ chơi kia.”
“Sao mà cậu kém thế? Đó là tình thú, tình thú đó hiểu không hả? Cậu không phải nói mẹ Tư hay giữ tâm sự trong lòng sao? Cậu mà dùng mấy thứ đó tán tỉnh, khiến anh ấy không chịu nổi thì chẳng phải cái gì cũng nói tuốt ra với cậu hay sao?”