Dạ Yến

Chương 57




Từ Yến Thanh vùi mặt trong lồng ngực Thẩm Quan Lan, khóc đến mức cả người đều run lên.

Y vốn không muốn biểu hiện ra mình vô dụng nhu nhược như vậy trước mặt hắn, nhưng Từ Yến Thanh thật sự không kìm nén được nữa. Thân thể rất đau, bất kể là vết thương trên người hay là nỗi sợ hãi trong lòng đều chưa từng mãnh liệt đến thế này.

Trước đây khi không có hắn, Từ Yến Thanh không hiểu được nhớ nhung là cảm giác như thế nào, cũng chưa từng có hy vọng, cho dù có bị giày vò thê thảm đến thế nào chăng nữa cũng không đến nỗi là không nhẫn nhịn được.

Nhưng lần này y đã cảm nhận được sâu sắc thế nào là tuyệt vọng.

Từ Yến Thanh sợ sẽ không còn được gặp lại người này nữa, sợ người này sau khi trở về nhìn thấy thi thể của mình thì phải làm sao đây, càng sợ hơn nữa là người này sẽ tin mình và Ly Nhi thật sự làm ra chuyện bậy bạ.

Vì vậy y càng không khống chế được bản thân mình.

“Yến Thanh, tôi biết anh khó chịu, nhưng anh không thể cứ khóc mãi như vậy được. Anh còn đang sốt mà, bây giờ quan trọng nhất là phải được nghỉ ngơi, để tôi bế anh về phòng trước đã.” Thẩm Quan Lan đang bế Từ Yến Thanh, nên không có cách nào lau nước mắt cho y cả, trước tiên chỉ có thể nói những lời dỗ dành.

Từ Yến Thanh lắc đầu, mãi lâu sau mới nức nở nói: “Quan Lan… Tôi chưa từng làm… chuyện đó… tôi không làm…”

“Tôi đương nhiên biết là anh không làm! Anh căn bản không phải loại người như thế, Yến Thanh là anh bị hãm hại. Đừng khóc nữa, anh cứ thế này tim tôi cũng đau lắm!”

Thẩm Quan Lan rất muốn hôn người này, thế nhưng tư thế như vậy khiến hắn cũng không thể làm thế được, đành phải dùng sức nâng một tay lên hôn vào thái dương của Từ Yến Thanh.

Động tác này khiến vết thương của Từ Yến Thanh căng ra, y đau đớn run rẩy, những ngón tay bấu chặt lấy quần áo của Thẩm Quan Lan cũng trở nên trắng bệch. Thẩm Quan Lan không dám cử động nữa, chỉ có thể bước nhanh về phía Tây sương.

Chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, Tú Oánh cũng đã biết từ sớm. Nàng không dám chạy đi đâu lung tung, mà vẫn luôn ở trong phòng, lo lắng chờ đợi tin tức của Từ Yến Thanh.

Lúc trông thấy Thẩm Quan Lan bế Từ Yến Thanh bước vào, Tú Oánh sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, cuống quýt quỳ xuống: “Nhị thiếu gia, mợ Tư, mợ ấy…”

“Mau đi mang nước nóng đến đây.” Thẩm Quan Lan đi thẳng tới bên giường, lại dặn dò: “Đợi đã, trước tiên tìm cho ta mấy miếng đệm mềm đến đây đã.”

Tú Oánh lập tức mở tủ ra, cầm ba miếng đệm bằng lụa tằm mang đến. Thẩm Quan Lan cẩn thận từng chút một đặt lên giường lót cho Từ Yến Thanh nằm úp lên, một miếng đặt dưới bụng y, hai miếng đặt dưới đùi như vậy y sẽ thấy thoải mái hơn một chút.

Tú Oánh ra ngoài lấy nước nóng, Thẩm Quan Lan khóa cửa phòng lại sau đó lập tức quay trở về giường, chạm vào má Từ Yến Thanh rồi hôn lên.

Nước mắt của y vẫn chưa ngừng rơi nhưng khi Thẩm Quan Lan tiến sát gần, Từ Yến Thanh lại không do dự mà há miệng ra, thậm chí còn chủ động đưa cái lưỡi của mình ra dây dưa với người kia.

Sự vội vã của Từ Yến Thanh khiến cảm xúc luôn bị đè nén trong lòng Thẩm Quan Lan rốt cuộc cũng bộc phát, cánh tay hắn hơi dùng sức ôm lấy người kia vào trong lòng mình. Động tác này đụng chạm đến vết thương của Từ Yến Thanh, khiến y đau đớn kêu lên một tiếng khe khẽ, Thẩm Quan Lan lập tức buông người ra, căng thẳng nói: “Xin lỗi, tôi…”

Hắn chưa kịp nói xong yết hầu đã bị chặn lại, Thẩm Quan Lan trợn to mắt lên. Từ Yến Thanh đang hôn hắn, so với vừa nãy còn chủ động hơn, cũng không ngại tư thế bất tiện mà ôm chặt lấy cổ Thẩm Quan Lan.

Thẩm Quan Lan lúc này mới bắt kịp tiết tấu của người kia, hắn vòng tay ra sau gáy Từ Yến Thanh làm sâu hơn nụ hôn này, mãi đến tận khi hai bên đều có cảm giác nghẹt thở mới bằng lòng dừng lại.

Hắn liếm vào mí mắt của Từ Yến Thanh, cuốn theo hết thảy dòng nước đắng chát. Lông mi y khẽ rung lên, nơi bị Thẩm Quan Lan chạm qua tê dại, trong thân thể cũng trào dâng cảm giác khô nóng. Từ Yến Thanh dựa sát vào ngực Thẩm Quan Lan, như vật nhỏ bất an đang trốn ở nơi tránh đi mưa gió của mình.

“Đau lắm đúng không?” Bàn tay của Thẩm Quan Lan chậm rãi vuốt ve bên hông người trong lòng, cũng không dám di chuyển xuống dưới. Từ Yến Thanh buồn bã gật đầu, Thẩm Quan Lan lại cúi đầu xuống tìm kiếm đôi môi y, ngữ điệu ngập tràn thiết tha: “Đều là lỗi của tôi, đáng lẽ không nên lo lắng đến nhiều thứ như vậy, đáng lẽ nên sớm đưa anh rời khỏi cái nhà này, lần này sẽ không còn ai có thể ngăn cản chúng ta được nữa.”

Từ Yến Thanh không nói gì, y nhắm mắt vào, lại một lần nữa cùng Thẩm Quan Lan hôn môi đến mức không thể tách rời.

Y cũng không muốn ở lại cái nhà này thêm nữa, tất cả những cố kỵ lo lắng lúc trước đều tan thành mây khói hết dưới những đòn roi kia. Trời mới biết được lúc Từ Yến Thanh phải chịu đựng những đau đớn đó đã nhớ Thẩm Quan Lan đến mức nào, y thầm mong người này có thể ngay lập tức đến bên cạnh mang theo mình vĩnh viễn rời khỏi nơi đây.

Có tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Từ Yến Thanh, tiếp theo là giọng nói của Tú Oánh vọng vào: “Nhị thiếu gia, nô tỳ đã mang nước nóng đến rồi.”

Thẩm Quan Lan chỉ đành buông người trong lòng ra, rồi đi đến cửa nhận lấy nước nóng, Tú Oánh còn chuẩn bị sẵn hai cái khăn mặt sạch. Thẩm Quan Lan dặn nàng sắp xếp người đi đón Ly Nhi về sau đó lại khóa cửa vào.

Từ Yến Thanh lúc này mới nhớ đến Ly Nhi, bèn vội vàng hỏi han tình huống của nàng. Thẩm Quan Lan bảo y đừng lo lắng, hắn nói Ly Nhi cũng không sao cả.

Từ Yến Thanh áy náy, đôi mắt cũng đỏ lên: “Là tôi liên lụy đến cô ấy.”

“Anh ngốc này, đừng nghĩ lung tung nữa. Đến lúc đó chúng ta cũng mang Ly Nhi đi, rồi tìm cho cô ấy một nhà khá giả, sau này cũng không cần phải chịu đựng những việc thế này nữa.” Thẩm Quan Lan an ủi y, rồi cẩn thận cởi bỏ quần áo của người này ra.

Trên người Từ Yến Thanh rất nhanh đã không còn một mảnh vải che thân, y vùi mặt mình vào trong gối, nhẫn nhịn cảm giác xấu hổ, để mặc Thẩm Quan Lan lau đi lớp mồ hôi rịn trên người mình. Nhưng khi khăn mặt dịch đến dưới hạ thân, Từ Yến Thanh vẫn không kiềm được mà đỏ cả mặt.

Thẩm Quan Lan không dám đụng vào vết thương của Từ Yến Thanh, vì thế đành để y nằm nghiêng người rồi dùng khăn bông nóng lau đi vệt máu và mồ hôi giữa hai chân.

Nếu như chỉ là lau sạch sẽ đi thôi, y còn nhịn được. Nhưng động tác của Thẩm Quan Lan rất chậm, nhất là lúc lau đến vệt máu ở bắp đùi, động tác cẩn thận cùng ôn nhu kia lại giống như một con dao cùn ma sát vào bộ vị nhạy cảm mang theo cảm giác khác thường, khiến dục vọng của y không biết từ lúc nào cũng đã ngỏng lên.

Cơ thể Từ Yến Thanh khó tránh được căng lên, bởi vậy mà động vào vết thương khiến y run rẩy. Thẩm Quan Lan cũng cảm nhận được bèn dừng lại động tác nhìn Từ Yến Thanh, nói: “Anh gắng nhịn một chút, lau xong là sẽ ổn cả thôi.”

Từ Yến Thanh lúng túng gật đầu, đợi đến khi hắn lau xong mới thả lỏng được người ra, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên lại cảm thấy dưới thân mình thật ấm áp. Cảm xúc quen thuộc khiến hô hấp của y nghẹn lại, nhưng khi cái miệng kia vừa mở ra, tiếng rên rỉ lại không kiềm được mà bật thốt ra ngoài.

Thẩm Quan Lan vùi đầu mình vào giữa hai chân Từ Yến Thanh, ôm lấy chân phòng ngừa y giãy dụa, trong tiếng thở dốc dồn dập của người này chiếc lưỡi linh hoạt đảo quanh miệng đỉnh mềm mại.

Từ Yến Thanh bám chặt vào gối, eo lưng cũng run lên, dục vọng trong miệng Thẩm Quan Lan cũng căng trướng nương theo động tác liếm láp mà cảm nhận được khoái cảm mạnh mẽ.

Từ Yến Thanh nhìn lên đỉnh màn, tấm màn che phủ xanh biếc khiến y nhớ đến bầu trời xanh mướt ngày hôm đó, trong mắt y gợn lên những con sóng vỗ, nhớ đến chuyện cùng Thẩm Quan Lan đã làm ở nơi màn trời chiếu đất, nhớ lại một khắc tự do tự tại kia, khiến cho dòng lệ nóng lại một lần nửa đảo quanh hốc mắt.

“Quan Lan… Thẩm Quan, Lan…” Y nghẹn ngào, rốt cuộc lại không kiềm lòng được mà gọi lên cái tên này, cái tên mà trong lòng y đã âm thầm gọi vô số lần.

Thẩm Quan Lan nuốt nước bọt trong miệng xuống, đáp lại một tiếng không rõ ràng rồi lại tiếp tục liếm láp. Từ Yến Thanh cũng không nói gì nữa, kiềm chế được một lúc rồi sau đó cái eo lại không tự chủ được mà cong lên, hiển nhiên là muốn được ngậm vào càng sâu hơn.

Thẩm Quan Lan bị chọc vào cổ họng, theo phản ứng sinh lý liền cảm thấy muốn nôn. Nhưng hắn cũng không đẩy ra, vẫn gắng nhẫn nhịn để tiếp tục, trong lúc gia tăng tốc độ phun ra nuốt vào nước bọt không kịp nuốt xuống liền chảy ra theo khóe miệng còn rơi một chút xuống bắp đùi của Từ Yến Thanh.

Thẩm Quan Lan dùng ngón tay ấn vào dây thần kinh ở điểm cuối của dục vọng, đổi lấy một trận run rẩy kịch liệt của Từ Yến Thanh. Nghe thấy tần suất tiếng rên rỉ của y ngày càng dày đặc, hắn liền biết người này sắp muốn ra rồi, bèn ngậm hạ thân đến nơi sâu nhất hút chặt mấy lần, một dòng nóng ấm cũng tiếng kêu mất khống chế thỏa mãn vang lên.

Lúc Thẩm Quan Lan nuốt xuống cũng đánh giá một chút chất lượng lần này so với lần trước cũng không khác biệt lắm, hắn mới yên tâm, chắc Thôi Mạn Linh chỉ dùng mê được đối phó với Từ Yến Thanh chứ không ảnh hưởng đến phương diện kia.

Thẩm Quan Lan lại lấy khăn ấm lau chùi cho Từ Yến Thanh một lần nữa. Thứ kia vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống, khi hắn đụng vào còn nhạy cảm đến mức khẽ co giật, đợi đến khi lau khô xong, mí mắt của Từ Yến Thanh đã mệt mỏi đến mức không mở ra được.

“Có phải anh rất muốn ngủ không?” Thẩm Quan Lan đắp chăn cho y, rồi ôm người này vào trong lòng mình. Phần lớn khuôn mặt của Từ Yến Thanh đều rúc trong lòng hắn, khoái cảm vừa nãy gần như đã tiêu hao hết chút sức lực còn lại của y, bây giờ ngay cả đến gật đầu y cũng trở nên biếng nhác chỉ có thể dùng giọng mũi đáp lại.

“Vậy thì ngủ đi nào, không sao nữa rồi, tôi sẽ luôn ở đây bên cạnh anh, đợi đến khi anh tỉnh chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé.” Thẩm Quan Lan hôn lên gò má của y, nhưng sau khi Từ Yến Thanh nghe thấy hắn nói thế lại cố gắng mở mắt ra, trong đôi mắt kia lại ánh lên nỗi bất an cùng sợ hãi, ngón tay lại bám lấy cổ áo Thẩm Quan Lan.

“Sao thế?” Thẩm Quan Lan không hiểu hỏi.

Từ Yến Thanh nhìn hắn một lúc lâu mới mở miệng: “Sáng nay cậu cũng nói như thế, nhưng sau khi tôi tỉnh dậy…”

Y không nói tiếp nữa, nhưng Thẩm Quan Lan cũng hiểu ngay ra vấn đề, nỗi đau đớn trong lòng lại dâng lên, vội ôm chặt lấy người này, nói: “Lần này sẽ không thế đâu. Thật đó, tất cả đều kết thúc rồi.”

Từ Yến Thanh nhắm chặt mắt lại, giữa hơi thở vương vít đầy mùi hương của Thẩm Quan Lan, cái ôm này khiến y dần dần bình tĩnh lại. Từ Yến Thanh ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng đi…”

“Không đi, tôi không đi đâu hết, chỉ ở đây nhìn anh thôi.” Thẩm Quan Lan vỗ về người trong lòng, thỉnh thoảng lại hôn lên trán y một cái, mãi đến khi thân thể kia mềm ra, hô hấp cũng trở nên đều đều.

Khóe mắt Từ Yến Thanh vẫn còn hơi ướt, Thẩm Quan Lan liền lau sạch đi vết tích kia, đặt y nằm nghiêng rồi đến bên tủ quần áo tìm đồ ngủ mặc vào cho Từ Yến Thanh.

Động tác của hắn rất nhẹ như chỉ sợ đánh thức người này dậy, đợi đến khi mặc đồ vào xong xuôi mới ngồi xuống nhìn chăm chú vào gương mặt của Từ Yến Thanh đến ngây người.

Màn khôi hài ban nãy lại hiện lên trong đầu Thẩm Quan Lan, còn có cả sắc mặt đáng sợ của Thôi Mạn Linh. Hắn không thể nào nghĩ ra được, vì để gả cho mình mà cô ta có thể làm ra được những chuyện như thế. Vừa nghĩ đến những chuyện có thể phát sinh nếu còn ở lại trong căn nhà này, hắn liền cảm thấy không thể chậm trễ được nữa.

Thẩm Quan Lan mở cửa ra, gọi một nha hoàn đến bảo đi tìm Tuyên Chỉ tới đây, sau đó lại bảo cậu ta đi tìm Giang Phong đến nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc, còn nhắn dù bất cứ giá nào Giang Phong cũng phải đến ngay một chuyến.

Giang Phong rất nhanh cũng đã chạy đến nơi, bên cạnh còn có một người bất ngờ cũng xuất hiện.

Từ Lạc Ninh vừa nhìn thấy tình trạng thê thảm của Từ Yến Thanh đã chửi ầm lên, quay người liền muốn đi tìm Thôi Mạn Linh tính sổ nhưng lại bị Giang Phong kéo về.

Giang Phong trước tiên là khuyên cậu ta bình tĩnh lại đã, chuyện này không thể giải quyết một cách kích động như vậy được, vẫn còn phải để ý tới thanh danh của Từ Yến Thanh. Từ Lạc Ninh tức đến đỏ cả mặt, nhưng cũng không nóng nảy như lúc trước nữa, cậu ngồi xuống mạn giường nhìn dáng vẻ đang ngủ thiếp đi của y, đau buồn đến đỏ hoe hai mắt.

Thẩm Quan Lan kéo Giang Phong qua bên cạnh, nhỏ giọng hỏi tên này có chuyện gì xảy ra vậy. Giang Phong đành phải nói lúc Tuyên Chỉ đến báo tin Từ Lạc Ninh cũng đang ở nhà mình nên hai người họ đi cùng nhau đến đây.

Thẩm Quan Lan cũng không quan tâm giữa hai người này đã có chuyện gì xảy ra, hắn nói muốn hành động dựa theo kế hoạch lần trước. Giang Phong nghe xong cũng không nói gì, chỉ hỏi là nếu cứ đi như vậy ngộ nhỡ Thẩm Chính Hoành không chịu được thì phải làm sao bây giờ?

Thẩm Quan Lan cũng đã nghĩ đến vấn đề này, hắn liếc nhìn người đang nằm trên giường rồi kiên định nói: “Tôi không để ý đến nhiều như vậy được, trước kia vì vẫn luôn lo lắng cha tôi sẽ thế nào nên mới xảy ra phiền toái lớn như thế. Nhưng nếu cứ tiếp tục để anh ấy ở lại nhà này, ai mà biết được sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa đây.”

“Nhưng Quan Lan, ngộ nhỡ cậu dẫn anh ấy đi như vậy, cha cậu vì chuyện này mà tức chết, cậu cho rằng giữa hai người sẽ không có khoảng cách nào sao? Từ Yến Thanh sẽ không áy náy sao?” Chính cậu cũng không có cách nào thản nhiên đối mặt được cả.” Giang Phong khuyên nhủ nói.

“Đừng nói nữa, hết lo cái này lại phải lo cái kia, chẳng phải vẫn luôn đi lòng vòng một chỗ không thoát được sao?” Thẩm Quan Lan không nhịn được nói.

Giang Phong than thở: “Thật ra còn một cách, nếu cậu muốn mang mẹ Tư đi, cha cậu nhất định sẽ biết, nếu đã như vậy không bằng cứ thẳng thắn luôn đi.”

“Cách này không được! Cha tôi chắc chắn không chịu buông tha cho Yến Thanh đâu!” Thẩm Quan Lan lập tức phủ định.

“Cậu có thể thử đưa mẹ Tư đi trước, tìm một nơi bí mật để anh ấy ở tạm, chờ mọi chuyện được giải quyết rồi hai người mới ra đi. Như vậy cũng sẽ không vướng phải cái tiếng bỏ trốn, trong lòng chắc cũng dễ chịu hơn môt chút, cậu cũng không phải gánh chịu cảm giác có tội lớn như thế.”

Giang Phong hết lời khuyên nhủ. Cậu ta hiểu được nỗi lo lắng của Thẩm Quan Lan, nhưng đứng trên góc độ bạn bè lại không hy vọng người bạn này vì kích động mà hại chết cha mình để cuối cùng lâm vào kết cục đầy hối hận.

Ánh mắt Thẩm Quan Lan phức tạp nhìn Giang Phòng, sự kích động trong lòng cũng bình tĩnh lại vì lời đề nghị kia.

Quả thật, chỉ cần Từ Yến Thanh không ở trong ngôi nhà này thì sẽ không phải chịu tổn thương nữa, hắn cũng có thể yên tâm để giải quyết mọi chuyện hơn. Sẽ cùng cha mình nói chuyện thẳng thắn, mà không phải dùng phương thức trốn chạy như vậy.

Hơn nữa, cho dù cha hắn không đồng ý, cũng coi như hắn đã báo trước lúc bản thân mang Từ Yến Thanh đi cũng là danh chính ngôn thuận.

Như vậy có thể tránh đi cảm giác áy náy nhiều nhất cho Từ Yến Thanh, so với cách hắn nghĩ ra tốt hơn rất nhiều. Thẩm Quan Lan nói: “Vậy cậu mau tìm cho tôi một chỗ đi, càng bí mật càng tốt, tuyệt đối đừng để ai phát hiện ra.”

Giang Phong thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai hắn nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ tự mình làm việc này, tuyệt đối có thể bảo đảm an toàn của mẹ Tư.”