Dạ Yến

Chương 15




Từ Yến Thanh cùng Thẩm Quan Lan nhìn nhau.

Những lời vừa nói ra quá mức hoang đường, giống như y bị cục đá đập trúng đầu, trong đầu óc trời đất quay cuồng không ngừng lại được. Mãi đến khi Thẩm Quan Lan nâng cằm của y lên, cúi xuống ngậm lấy môi y, Từ Yến Thanh mới chợt choàng tỉnh, một cái tát giáng thẳng vào mặt Thẩm Quan Lan.

Cái tát vang dội này không chỉ đánh vỡ nỗi lòng nóng hừng hực của Thẩm Quan Lan, mà cũng khiến tay y đau rát.

Thẩm Quan Lan kinh ngạc nhìn y, tiếng “mẹ Tư” kia theo bản năng lại kêu lên.

Hẳn là những ngày qua gọi đã thành thói quen, ngay tức thì không sửa lại được. Từ Yến Thanh sau khi nghe thấy lại nở một nụ cười thê lương: “Vậy thì đúng rồi, Nhị thiếu gia đừng quên tôi mà mẹ Tư của cậu, là người của cha cậu. Đừng có những tâm tư hoang đường như vậy nữa!”

Nói xong Từ Yến Thanh chống tay vào thành bồn tắm muốn đứng dậy, Thẩm Quan Lan thấy y vừa nhấc một chân ra bèn ấn vào vai của y, Từ Yến Thanh vừa ngẩng đầu lên muốn mắng người kia vô liêm sỉ nghe không hiểu tiếng người sao, thì lại chỉ thấy Thẩm Quan Lan luồn tay dưới một chân mình, ép cho y một lần nữa mất đi cân bằng.

Nhưng lần này y không ngã vào trong bồn nước nữa, bởi Thẩm Quan Lan cũng bước vào bên trong, một tay khác siết chặt lấy eo của y, khiến cả thân thể y phải dính sát vào người hắn.

Từ Yến Thanh bị hắn nâng một chân lên, chiều cao hai người mặc dù hơn kém nhau nửa cái đầu, nhưng Từ Yến Thanh chân dài, nơi đó không kịp đề phòng mà đụng phải xương hông của Thẩm Quan Lan. Y đau đến nhăn mày lại, Thẩm Quan Lan liền cúi đầu, dùng tư thế không tự nhiên gặm lấy môi của y.

Đây là nụ hôn đầu tiên giữa hai người họ, nhưng lại chẳng hề dịu dàng. Thẩm Quan Lan mãnh liệt đuổi theo, Từ Yến Thanh có trốn thế nào cũng không thoát, ngược lại còn bị cắn vài miếng. Mãi đến khi răng của hai người đập vào nhau, Từ Yến Thanh mới triệt để nổi giận, che miệng mình lại trừng mắt nhìn Thẩm Quan Lan, hơi nước trong đôi mắt không biết là vì đau hay là vì xấu hổ tức giận: “Cậu là chó sao? Cắn loạn lên làm gì thế!”

Thẩm Quan Lan muốn đưa đầu lưỡi của mình luồn vào trong miệng y, nhưng vẫn luôn không được toại nguyện, lúc này cũng có chút thiếu kiên nhẫn. Hắn thả chân Từ Yến Thanh xuống, ôm lấy y cùng nhau ngồi xuống bồn nước.

Vết thương trên mông của Từ Yến Thanh còn chưa khỏi hẳn, cứ giằng co liên tục vài lần như vậy khiến y đau đến không thể chịu nổi, hai chân của y bị mở ra ngồi lên đùi Thẩm Quan Lan. Hắn ôm lấy eo của Từ Yến Thanh, sau khi ngồi vững lại cắn một miếng lên môi y: “Tôi tuổi Chó đấy, còn thích cắn người nữa. Mẹ Tư có biết trên thân thể người có rất nhiều chỗ không thể cắn được, một khi bị cắn vào không những đau mà còn thoải mái hơn không?”

Từ Yến Thanh muốn dùng sức đẩy hắn ra, nhưng nghe thấy Thẩm Quan Lan nói như thế trong lòng lại dâng lên dự cảm không tốt. Lời uy hiếp còn chưa nói được ra miệng, đã thấy Thẩm Quan Lan cúi đầu xuống, cắn một cái vào hầu kết của y rồi liếm lên, bàn tay cũng chạm vào ngực y cách một lớp tẩm y ướt đẫm vân vê.

Những bộ phận này của y chưa bao giờ được người chạm qua, nhất thời dọa sợ Từ Yến Thanh khiến y muốn hét mà không hét lên được. Chỉ vì Thẩm Quan Lan cắn vào yết hầu yếu ớt nhất của y, loại đau đớn tê dại này y chưa từng cảm nhận qua bao giờ, giống như có con kiến bò vào trong cốt tủy khiến Từ Yến Thanh không ngừng run lên.

Từ Yến Thanh nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, vầng sáng của ánh thái dương theo động tác của Thẩm Quan Lan từ từ hòa tan, cùng với bầu trời cao vạn dặm không một gợn mây xanh tạo thành một vệt sáng chói mắt.

Y nhắm chặt mắt lại, hai hàng nước mắt thuận theo khóe mắt rơi xuống.

Từ Yến Thanh không biết Thẩm Quan Lan tại sao lại muốn nhục nhã y như vậy, nhưng dưới sự khiêu khích kịch liệt kia, lại có loại cảm giác xa lạ, mất khống chế dần dần muốn nuốt chửng y.

Y níu chặt lấy vải vóc trên vai Thẩm Quan Lan, liều mạng nhẫn nhịn, mãi đến tận khi Thẩm Quan Lan nhả hầu kết của y ra, Từ Yến Thanh mới bắt đầu há miệng thở dốc.

Hai ngón tay Thẩm Quan Lan đặt lên hai điểm kia, vừa đùa nghịch vừa nhìn y cười: “Mẹ Tư có cảm thấy sảng khoái không?”

Từ Yến Thanh nói không ra lời.

Y thở hổn hển miệng khô lưỡi khô, mặt đỏ cả lên, trên mi mắt là một mảnh ướt át. Nơi bị Thẩm Quan Lan đũa giỡn đau rát, thế nhưng cố tình lại giống như tên kia nói, ngoại trừ cảm giác đau ra còn có một loại cảm giác xấu hổ không thể nói ra được thành lời nhưng không có cách nào lơ là.

Y cắn răng, ép mình tỉnh táo lại, đẩy hai móng vuốt kia ra: “Cậu đùa đã đủ chưa!”

Thấy Từ Yến Thanh lại muốn lật mặt ra vẻ lạnh lùng, Thẩm Quan Lan cười nói: “Tôi đùa chỗ nào? Chẳng lẽ mẹ Tư còn chưa thoải mái sao? Không đúng mà, tôi thấy nơi này rất có tinh thần đấy chứ?”

Thẩm Quan Lan vừa nói, đồng thời tay cũng trượt xuống dưới. Từ Yến Thanh chỉ nghe “rào” một tiếng, tiếp theo giống như là bị điện giật khiến eo y mềm nhũn nằm úp sấp trong lòng Thẩm Quan Lan, vùi mặt mình vào trong bả vai y, thân thể lại bắt đầu run lên.

Ở dưới nước bàn tay Thẩm Quan Lan lên xuống, bên tai truyền đến hơi thở hổn hển cùng run rẩy xin tha của Từ Yến Thanh, hắn hôn lên má y một cái: “Yến Thanh, những lời tôi vừa nói với anh đều là thật lòng. Tôi biết vì sao anh lại từ chối tôi, nhưng tình cảm có thể bồi dưỡng từ từ. Anh xem, tôi mới trở về không bao lâu nhưng lại không có cách nào khống chế được tình cảm của mình đối với anh, điều này nói rõ anh là người mà tôi vẫn luôn tìm kiếm, tôi sẽ không để lỡ mất anh đâu. Ngược lại là anh, chẳng lẽ anh lại cam tâm ở bên cha tôi như vậy, nguyện cả đời đều ở trong tòa biệt phủ này cô độc đến cuối đời hay sao?”

Từ Yến Thanh không ngẩng đầu lên, y vẫn vùi mặt mình vào vai Thẩm Quan Lan như trước, thân thể hơi khẽ run rẩy.

Y cảm thấy Thẩm Quan Lan thực sự là một người rất đáng sợ. Cho dù Từ Yến Thanh có chống cự thế nào cũng đều vô dụng cả, nhất định muốn buộc y phải đối mặt với chuyện hoang đường này.

Bọn họ có thân phận gì chứ? Y chỉ là thứ đồ chơi bị Thẩm Chính Hoành cưỡng ép cưới về mà thôi, nhưng Thẩm Quan Lan có thân phận gì? Hắn là một thiếu gia được nuông chiều từ bé chưa từng chịu khổ bao giờ.

Tuy Từ Yến Thanh không muốn xem nhẹ chính mình, nhưng khi y đã ở trong Thẩm phủ này được hơn một năm thì cũng đa triệt để chấp nhận hiện thực rồi.

Mặc kệ y có biết bao nhiêu không tình nguyện, cả đời này y cũng chỉ có thể như vậy.

Thế mà bây giờ cái tên Nhị thiếu gia không rành thế sự này lại nói thích y? Còn liều mạng ở ngay trong sân động tay động chân với y như vậy?

Đến cùng sự yêu thích này có bao nhiêu chân tâm? Lại có bao nhiêu phần là kích động đây?

Từ Yến Thanh là một con hát, y đã thấy qua quá nhiều tình tình ái ái trong các vở kịch, thấy qua quá nhiều những điều bất đắc dĩ. Sự yêu thích của vị thiếu gia này cho dù là thật hay giả, thì cũng làm gì đến lượt những kẻ có thân phận như y có được đây?

Từ Yến Thanh tự giễu hừ một tiếng, tiếng cười khinh miệt này vào tai Thẩm Quan Lan, liền đổi lấy một phen động tĩnh dưới nước.

Từ Yến Thanh đột nhiên nắm chặt ngón tay, áo sơ mi của Thẩm Quan Lan cũng sắp bị y xé rách. Y không dám thở mạnh, chỉ có thể nghiến răng xin tha: “Mau, buông… tay ra!”

Thẩm Quan Lan cảm nhận được tiếng thở gấp của Từ Yến Thanh, nhìn thấy trên gương mặt của y có sắc thái giống như được ánh nắng chiếu vào, không kìm được mà hôn lên chóp mũi của y, nói: “Tôi sẽ không ép anh ngay lập tức phải chấp nhận tôi, nhưng anh phải đồng ý cho tôi một cơ hội, có như thế anh mới cảm nhận được thành ý của tôi, có được không?”

Từ Yến Thanh nhận ra bản thân mình thật sự hết cách đối với tên vô lại này. Có ai mà trên mặt thì đường hoàng trịnh trọng trưng cầu sự đồng ý của người khác, nhưng dưới tay lại bắt bí uy hiếp nhược điểm của người ta đây?

Y không muốn để ý đến những lời hồ đồ của Thẩm Quan Lan, mà hắn không có được câu trả lời của y thì động tác trên tay sẽ không dừng lại. Vài lần chống cự thất bại, Từ Yến Thanh cảm thấy nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy chỉ càng mất mặt hơn, đành phải xin Thẩm Quan Lan buông tay ra trước để y nghĩ đã.

Thẩm Quan Lan vui vẻ nâng mặt của y lên, hôn một cái lên môi y. Từ Yến Thanh ngây cả người ra, Thẩm Quan Lan nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác này của y, không nhịn được lại hôn thêm mấy cái, hôn một hồi liền len lưỡi mình vào miệng y, đuổi theo trêu chọc đầu lưỡi của người ta.

Từ Yến Thanh nói cần phải suy nghĩ đã, cũng chỉ là kế sách tạm thời, muốn cho cái tên Nhị thiếu gia đầu óc có vấn đề này tỉnh táo lại mà thôi. Thế nhưng y lại không nghĩ đến Thẩm Quan Lan nhất thời vui vẻ còn mất khống chế, ép y vào bên cạnh bồn tắm, hôn không đã nghiện lại còn muốn thò tay xuống.

Từ Yến Thanh cuống cả lên, đây không phải lại trở về tình trạng ban nãy sao? Y hết cách rồi, đành phải cắn một cái, đầu lưỡi của Thẩm Quan Lan bị y cắn đau quá nên phải rụt về, bất mãn nói: “Anh có phải tuổi Chó đâu mà sao lại cắn tôi?”

Từ Yến Thanh bị bộ dáng lưu manh này của hắn chọc đến tức cười, giễu cợt nói: “Nhị thiếu gia đã thích làm chó như thế, hẳn là vì trước đây đã từng cắn qua không ít người nhỉ?”

Thẩm Quan Lan xoa mặt nhịn đau, nghe thấy Từ Yến Thanh nói vậy lại càng tủi thân: “Ai nói! Anh tưởng tôi thấy ai cũng hôn chắc, tôi chỉ hôn có mình anh thôi đấy!”

Hắn biết kỹ thuật của mình không tốt, mấy thủ đoạn trêu chọc người đó là học từ phim ảnh và một ít thư tịch không ra hồn mà ra, nhưng Từ Yến Thanh đâu cần cắn hắn ác như vậy chứ.

Kỹ thuật không tốt, thì có thể luyện nhiều một chút không phải là được rồi sao?

Thẩm Quan Lan giận dỗi trừng Từ Yến Thanh, vừa dứt lời lại thấy y ngây ngẩn cả người.

“Cậu chưa từng…” Từ Yến Thanh vừa định mở miệng, lại nghe thấy tiếng chân dồn dập từ xa truyền đến. Y cả kinh, đang muốn đứng dậy, liền nghe thấy chủ nhân của tiếng bước chân kia từ xa đã kêu lên: “Thưa cậu! Lão gia cùng mợ Cả đã trở về phủ rồi, xe lúc này đã dừng trước cửa lớn!”