Dạ Vương

Chương 92




Gã cười khẽ: “Sao Alex lại xử tôi?”

Kiều Sanh đổi giọng, cười bảo: “Chỉ cần tôi nhắc chuyện dạo trước anh bạn đây đã ám sát tôi, chẳng lẽ anh cho rằng Alex sẽ tha cho anh?”

Gã nhìn y: “Cậu đã thay đổi!”

Kiều Sanh cười: “Nghe những câu này riết, tai tôi sắp chai cả rồi!”

“Bởi vì cậu đúng là đã thay đổi rất nhiều. Từ lúc cậu xuất hiện, tôi luôn theo dõi cậu, cậu bây giờ thật khiến tôi cảm thấy rất kinh ngạc!” Gã nói một mạch, rồi nhìn y một phen, híp mắt, nói: “Ha ha, nếu lúc đó cậu giống như bây giờ, tôi tuyệt đối sẽ không muốn giết cậu!”

Kiều Sanh nhíu mày: “Đừng nói là anh đang tỏ tình với tôi đấy!”

“Chẳng lẽ không được sao?” Gã cong khóe môi, giọng mờ ám: “Vưu vật như cậu đây, có ai nỡ làm tổn thương? Chẳng trách Alex lại giam giữ cậu như vậy. Gã ta từng có không ít đồ chơi, nhưng chơi chán sẽ vứt ngay, nói đơn giản là dùng để tiết dục, duy chỉ có cậu là người đầu tiên mà gã xem trọng đấy!”

Kiều Sanh cười lạnh.

Gã nọ thấy Kiều Sanh không vui liền chuyển đề tài: “Cảm giác bị giam cầm khó chịu lắm phải không?”

“Liên quan gì anh?”

“Đương nhiên là liên quan rồi, mỹ nhân của tôi!” Giọng gã ngả ngớn, ánh mắt chòng chọc nhìn y.

Kiều Sanh mỉm cười, nhìn gã: “Có tin là tôi cho anh xuống địa ngục ngay bây giờ không?”

“Cậu sẽ không làm vậy đâu!”

“Hử? Sao anh tự tin thế?”

“Không phải tự tin mà là tôi khẳng định một trăm phần trăm!” Gã nói: “Chưa nói hiện tại cậu không phải đối thủ của tôi, nếu giết tôi, cậu cũng vẫn bị Alex giam cầm, chẳng lẽ cậu muốn làm tính nô của gã ta cả đời?”

Lời gã nói đầy ám chỉ.

Kiều Sanh không nói gì, y đang suy ngẫm lời gã.

Kiều Sanh cong khóe môi: “Chi bằng chúng là làm một cuộc giao dịch?”

“Rất sẵn lòng!” Gã nhìn y bằng ánh mắt tán thưởng, gật đầu, cười nói: “Tôi biết thế nào cậu cũng đồng ý mà!”

Bọn họ không nói rõ giao dịch là gì, nhưng cả hai đều biết, họ đã giao hẹn với nhau.



Alex vẫn đang khiêu vũ tuy nhiên sự chú ý của gã lại luôn đặt trên người Kiều Sanh.

Gã vừa đi chưa bao lâu, không ngờ Kiều Sanh lại đi dụ dỗ thằng khác…

Nhớ tới những gì y nói ban nãy, ánh mắt Alex ngày càng lạnh.

Quả nhiên là thứ lẳng lơ, ngay cả người xấu xí như vậy cũng không tha…

Dường như gã nọ và Kiều Sanh đang nói chuyện rất vui vẻ, mặt Alex ngày càng khó coi, hoàn toàn không còn tâm trạng khiêu vũ tiếp nữa. Bạn nhảy của Alex bị vẻ mặt khó chịu của gã làm hoảng sợ. Những ai biết Alex đều biết gã không phải người biểu hiện tâm tư ra ngoài, dù thế nào trên mặt gã luôn treo nụ cười nhàn nhạt , không ai biết gã đang nghĩ gì, đó là điển hình của những người nham hiểm. Cô gái đáng thương cho là mình lỡ phạm lỗi gì rồi nên mới khiến gã tức giận.

Những người đắc đội Alex đều có kết cục rất thê thảm, bất kể là nam hay nữ, Alex cũng chưa bao giờ nương tay…

Càng nghĩ càng thấy sợ, cô muốn chạy đi, nhưng lại không dám, đành cố chịu đựng. Những người xung quanh cũng phát hiện tình huống không ổn, nhưng không ai dám xem vào, mà tránh ra chỗ khác.

Alex không nhìn thấy gương mặt trắng bệch của bạn nhảy, gã chăm chăm nhìn về phía Kiều Sanh, ánh mắt hiện lên tia gian ác.

Tiếc là Kiều Sanh hoàn toàn không để ý tới gã, thậm chí còn không liếc mắt một cái.

Mặt Alex ngày càng đen như đáy nồi.

Gã rất sĩ diện, cho dù có đang tức giận cũng không bỏ ngang mà kiên trì cho đến hết.

Bạn nhảy của gã sắp ngất rồi…

Sao bản nhạc này lại lâu quá vậy?

Hai người cùng nghĩ thế. Một người thì khóc không ra nước mắt, người kia lại đang tức giận.

Ngay khi sự kiên nhẫn của Alex sắp tiêu hao hết, cuối cùng bản nhạc cũng kết thúc. Kết thúc điệu nhảy, Alex không nhìn bạn nhảy một cái, mà đi xuyên qua đám đông thẳng tới chỗ Kiều Sanh.

“Xem ra anh đã làm Alex giận rồi!” Kiều Sanh liếc sang bên kia một cái, ra chiều hứng thú.

“Chỉ e người chọc giận gã không phải tôi!” Gã nọ không cần nhìn cũng biết giờ mặt Alex khó coi bao nhiêu: “Xem ra… Alex đã yêu cậu thật rồi!”

“Vậy thì tốt thôi!” Kiều Sanh nói, nở nụ cười của yêu nghiệt.

“Thật muốn thấy cảnh gã nằm trong tay cậu quá!” Gã ta thích thú khi ai đó gặp nạn.

Vừa nói xong, Alex vừa lúc đứng trước mặt bọn họ.

Gã nọ chủ động chào hỏi Alex: “Đã lâu không gặp, Alex!”

Alex cũng gật đầu, khuôn mặt bình thản, vẻ khó chịu ban nãy đã biến đâu mất hút.

Kiều Sanh nhìn hai người họ nghiền ngẫm. Y cứ tưởng là Alex sẽ nổi giận chứ, không ngờ lại thản nhiên như thế.

Không giống Alex chút nào.

Xem ra gã tên Jam này không hề đơn giản…

Trò chuyện một hồi thì Jam cũng đi khỏi. Có một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm đang đứng chờ gã, gã đi về phía cô nàng, hai người ôm nhau rời đi.

Alex lạnh lùng nhìn Jam một cái, lại xoay qua nhìn Kiều Sanh.

“Em dám dụ dỗ thằng khác?”

“Chẳng lẽ không được?”

Alex kéo cằm y, cười tà mị: “Cả đời này em cũng đừng hòng!”

Kiều Sanh nói: “Giọng điệu sến quá đi!”

Alex nói: “Đồ chơi của tôi, tôi không cho phép ai đụng vào. Cho dù tôi có vứt cũng không được và em cũng không ngoại lệ!”

Kiều Sanh nhíu mày: “Vậy mày định bỏ tao sao?”

“Đừng lo, vẫn còn sớm mà!” Alex nói: “Ít nhất trong khoảng thời gian tới sẽ không. Tôi phí sức mang em về đây, ít nhiều cũng phải chơi chán đã rồi tính!”

Kiều Sanh ra vẻ tiếc nuối: “Hử? Vậy thì tiếc quá. Jam khiến tao rất phấn khích, dáng người anh ta rất tốt, ắt hẳn kỹ thuật trên giường cũng không tồi, tao chỉ thích lên giường với đàn ông mạnh mẽ thôi!”

Y rất ghét Jam, nhưng vì chọc tức Alex, nói vậy cũng chẳng hề gì.

Alex cười lạnh: “Vậy em cảm thấy tôi không mạnh mẽ?”

Kiều Sanh mỉm cười, nhấn mạnh: “Tao không có hứng thú với kim thêu!”

Alex sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng lại, khóe miệng giật giật, mặt đen thùi.

Nhìn cái mặt đen ngòm của gã, Kiều Sanh lại nói: “Chẳng những là kim thêu, mà còn là tay súng tốc hành. Làm đàn ông mà như thế, không làm thái giám đúng là đáng tiếc!”

Alex cứng họng…

Từ nhỏ gã đã là một người vô cùng kiêu ngạo, mặt đó cũng rất mạnh mẽ, chẳng có chút dính dáng gì với tay súng tốc hành, chuyện này gã rất rõ.

Cái miệng độc địa của Kiều Sanh đúng là đã tới cảnh giới…

Tuy bị Kiều Sanh chê không đáng một đồng, nhưng Alex không hề nổi giận. Đây là lần đầu tiên gã gặp phải tình huống khó giải quyết thế này. Ban đầu gã vốn nghĩ với thủ đoạn của mình nhất định có thể nhanh chóng thuần hóa Kiều Sanh thành ngoan ngoãn vâng lời, nhưng giờ hoàn toàn ngược lại, Kiều Sanh chẳng những không ngoan mà còn ngày càng cứng đầu.

Alex rất buồn bực.

Dù biết Kiều Sanh nói vậy là cố tình khích mình, những gã vẫn bực.

Gã ủ rũ phát hiện mình chẳng những không thuần phục được con ngựa hoang đó, ngược lại còn khiến y ngày càng hung hãn…

Qua một hồi sau Alex mới cười lạnh: “Kim thêu? Tay súng tốc hành? Lá gan của em đúng là không nhỏ!”

“Thẹn quá hóa giận à? Tao chỉ nói thật mà thôi!”

Alex cười nham hiểm: “Xem ra em còn chưa rút được kinh nghiệm từ những bài học trước nhỉ. Tôi sẽ khiến em phải khóc lóc xin tôi tha cho em!”

Kiều Sanh cười mỉa: “Lời kịch của mày không thể mới mẻ hơn được à?”

Alex: “…”

Gã phát hiện vũ hội tối nay chính là một sai lầm… Gã vốn muốn để Kiều Sanh dịu đi một chút, không ngờ lại tạo thành hiệu quả trái ngược.

Vũ hội vừa mới bắt đầu không bao lâu, Alex đã mất vui, định tuyên bố chấm dứt.

Vừa muốn lên tiếng, bị Kiều Sanh cắt ngang.

“Alex!”

“Thế nào? Muốn xin tha? Giờ em có năn nỉ cũng quá muộn rồi!” Alex tựa tiếu phi tiếu nói.

Kiều Sanh lười biếng ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây!”

Alex nheo mắt lại: “Em đang ra lệnh cho tôi?”

Kiều Sanh chỉ mỉm cười.

Alex cười lạnh: “Em ngày càng quá đáng rồi đấy!”

“Lại đây!” Kiều Sanh lặp lại.

“Rốt cuộc thì em muốn làm gì?” Alex nhìn Kiều Sanh bằng ánh mắt nghi hoặc.

Nụ cười trên mặt Kiều Sanh chứa vô vàn mị lực, rõ ràng là nhìn thì rất lười biếng, nhưng sao lại hấp dẫn tới thế.

Thật quyến rũ…

Tim Alex run lên.