Dạ Vương

Chương 89




.

Hôm sau thì máy bay tới Italy.

Sau mười mấy tiếng, tác dụng của thuốc suy cơ trong cơ thể Kiều Sanh dần biến mất, có thể động đậy cơ thể một chút, nhưng toàn thân vẫn rã rời bủn rủn.

Máy bay đáp xuống tại sân bay tư nhân của Alex.

Alex ôm Kiều Sanh xuống.

Cách sân bay không xa là tòa thành của Alex, nhìn bên ngoải như một tòa lâu đài thời Trung cổ, mang phong cách gothic, nguy nga và lộng lẫy.

Lại trở lại cái nơi quen thuộc này, Kiều Sanh không hề sợ hãi. Lần trước khi y chiêm ngưỡng tòa thành này là lúc y rơi xuống biển, chính xác là lúc tên sát thủ ngày đó nả vào y một viên đạn, rồi quẳng y xuống biển. Tình cảnh sau đó, Kiều Sanh vẫn còn nhớ rõ. Không ngờ là sau một khoảng thời gian khá dài, nó không hề vơi đi mà ngày càng rõ ràng.

Nhìn vào mắt Kiều Sanh, Alex cười nói: “Sao thế? Có vẻ như em rất hoài niệm? Cuối cùng cũng trở về, em thấy thế nào?”

Kiều Sanh không buồn trả lời.

Tâm trạng Alex rất tốt nên gã không để ý đến tâm tình của y, cứ thế mà ôm y đi thẳng vào trong tòa thành.

Nói là tòa thành tuyệt đối không hề khoa trương. Xung quanh thành là một con sông đào bao quanh bảo vệ thành trì, muốn vào trong phải thả cầu treo xuống. Nếu không phải tất cả bảo vệ đều mặc trang phục hiện đại, Kiều Sanh còn tưởng là mình đã xuyên tới Châu Âu thời Trung cổ. Càng đến gần, vách tường loang lổ ghi dấu một thời lịch sử rối ren càng thêm rõ ràng.

Đi tới cầu treo, Kiều Sanh nhìn xuống dòng sông.

Vừa thoáng nhìn một cái thôi, y đã thấy choáng váng cả người.

Dường như con sông này thông ra biển, còn tòa thành lại ở trên đỉnh núi rất cao, cách mặt nước khoảng mấy chục mét.

Bên trong tòa thành lại càng hoành tráng, phải ngửa đầu mới nhìn thấy trần nhà, sàn nhà được trải thảm đỏ, điểm dừng của thảm là cầu thang hình vòng cung đi lên lầu hai.

Dưới con mắt nhìn chăm chăm của đám thuộc hạ, Alex ôm Kiều Sanh đi lên cầu thang.

Lầu hai được bố trí phức tạp hơn so với lầu một nhiều, được chia thành nhiều khu, nhiều phòng. Alex đi vào một hành lang.

Cả hành lang thật yên tĩnh, tiếng bước chân thong thả của gã nện trên sàn nhà có chút nặng nề.

Cuối hành lang có một đài quan sát, bên ngoài là bầu trời xanh thẳm và biển khơi bất tận. Phong cảnh ở đảo Sicili vẫn đẹp như thế, ánh mặt trời rực rỡ khiến người ta phải say lòng.

Phòng của Alex ở ngay bên cạnh đài quan sát.

Alex mở cửa phòng.

Bố trí trong phòng rất quen thuộc với Kiều Sanh, tuy rất xa hoa nhưng với y mà nói, nó chính là địa ngục trần gian. Y từng cố quên, nhưng cuối cùng vẫn không quên được.

Con người chính là như vậy, càng cố quên thì lại càng nhớ kỹ.

Alex ôm Kiều Sanh vào phòng, đặt y lên giường.

Trên chiếc giường bốn góc trụ ấy có một cái xích sắt, Kiều Sanh nhìn sợi xích đó , trong mắt hiện vẻ khinh thường.

“Đừng nói với tao mày định khóa tao đấy chứ!”

“Đương nhiên!” Alex nói: “Tôi đã nói rồi, khi nào bắt được em về, tôi sẽ khóa em ở trên giường mãi mãi!”

“Mày nghĩ là có thể khóa tao cả đời?” Kiều Sanh cười lạnh.

“Chứ em nghĩ thế nào?” Alex kéo cằm y, tự tin cười: “Em nghĩ hai thằng lâu la bên cạnh em có thể làm gì được tôi nào? Lần trước chỉ vì tôi sơ suất mới bị em đánh lén mà thôi, đây là Italy, là địa bàn của tôi, ở đây tôi là vua, không có sự cho phép của tôi, không ai có thể đi vào lãnh địa của tôi được!”

Kiều Sanh không đáp, ánh mắt cũng không hề sợ hãi.

Alex cởi áo khoác, bước lên giường.

Tác dụng của thuốc suy cơ trong cơ thể Kiều Sanh còn chưa hết hẳn, cho nên không hề có bất kỳ sự phản kháng nào. Alex cũng không vội khóa y lại, mà đè lên người y.

Quần áo bị cởi ra, Alex nhìn từ trên xuống, thưởng thức thân thể trần truồng của Kiều Sanh.

Kiều Sanh vẫn thản nhiên, tuyệt không để ý.

Hai tay Alex đặt trên ngực y, vuốt ve làn da bóng loáng.

“Cưng ơi, cưng đẹp quá…”

Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ Kiều Sanh, Alex cứ thế hôn dài xuống, để lại thật nhiều dấu hôn mới, chen chúc với những dấu tối qua.

Alex vừa hôn Kiều Sanh, vừa cởi quần áo của mình ra, ném sang một bên. Quanh giường rải đầy quần áo của hai người.

Không làm bao nhiêu tiền hí, Alex đã đi thẳng vào đề.

Khoảnh khắc thân thể bị xuyên qua, Kiều Sanh có hơi nhíu mày, nhưng sau đó lại trở về với vẻ thản nhiên ban đầu.

Hôm qua Alex làm y bị thương, động tác vừa rồi lại khiến vết thương nứt ra.

Nếu nói không đau là không thể…

Thật ra Alex cũng biết Kiều Sanh đang đau đớn nhưng là gã đang cố tình giày vò y. Mấy hôm trước thiếu chút nữa gã đã bị y đã lấy tên lửa bắn gã thành từng mảnh, may là khi đó gã đã cấp tốc nhảy xuống xe, lăn vào bụi cỏ gần quốc lộ, nhặt lại mạng trong hiểm cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Từ lúc bước vào hắc đạo tới giờ, Alex luôn luôn thuận lợi, muốn gì được đó, chưa từng có ai dám đối xử với gã như Kiều Sanh, và y cũng chính là người đầu tiên.

Nếu đó là người khác, Alex đã sớm chặt làm tám khúc. Nhưng đây lại là Kiều Sanh của gã, gã đương nhiên sẽ không hại y, nhưng chút trừng phạt nho nhỏ là phải có.

Alex ôm Kiều Sanh đi về phía ban công.

Hai người quấn lấy nhau dưới bầu trời trong xanh cả một ngày dài, ánh mặt trời chiếu vào người họ, nhuộm cả hai thành một màu vàng óng, như những vị thần trong thần thoại Hi Lạp.

Không ai có thể nhìn thấy nơi này, mà Alex cũng không sợ bị kẻ khác nhìn trộm.

Làm tình trên ban công thật lâu, Alex lại ôm Kiều Sanh vào phòng tắm.

Hai người lại tiếp tục quấn quít trong bồn tắm, động tác kịch liệt của Alex khiến nước văng tung tóe.

Quá trình xâm phạm trong phòng tắm kết thúc. Sự vô cảm của Kiều Sanh khiến Alex thấy buồn chán, vô vị.

Tắm rửa xong, hai người trở về phòng.

Alex mặc quần áo xong nhưng lại không mặc cho Kiều Sanh, cứ để y nằm trên giường như thế.

Có người gõ cửa.

“Vào đi!” Alex thản nhiên nói.

“Vâng!”

Cửa mở ra.

Một người giúp việc trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh đi tới, tay bưng một cái khay, bên trong là kim châm các loại và mấy lọ thủy tinh, bên trong chứa chất lỏng đủ mọi màu sắc.

Người giúp việc cúi đầu, không dám nhìn lung tung, đặt khay lên chiếc tủ ở đầu giường.

“Thưa ngài, đây là những thứ ngài cần!”

“Ừ!”

“Vậy tôi xin phép ra ngoài!” Người giúp việc cẩn thận nói.

“Ra ngoài đi!”

Bọn họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Ý, tuy Kiều Sanh không hiểu, nhưng đại khái cũng đoán được nội dung.

Nhìn một đống kim châm, Kiều Sanh cười lạnh: “Mày định chơi SM à?”

Alex nhẹ hôn lên trán y, cười nói: “Tôi chán mấy trò đó lâu rồi!”

Kiều Sanh giễu: “Đừng nói là mày định chuyển sang thêu hoa nhá!”

Alex nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng có thể nói là vậy!”

Kiều Sanh bỗng cảm thán: “Không ngờ mày còn có sở thích này đó!”

Alex nói đùa: “Thêu hoa dĩ nhiên là phải thêu rồi, nhưng không phải thêu trên vải mà là thêu trên người em!”

Kiều Sanh: “…”

Alex nói tiếp: “Tôi muốn xăm hình cho em!”

Ánh mắt Kiều Sanh trầm xuống.

Dụng cụ đã được chuẩn bị đầy đủ, Alex cột hai tay Kiều Sanh vào đầu giường. Kiều Sanh bây giờ không có sức lực, chỉ có thể để mặc gã ta bày bố. Trong tình huống này, y dĩ nhiên sẽ không nói thêm gì nữa mà im lặng. Ngay lúc Alex định ra tay, y lạnh lùng nói một câu: “Alex, những gì hôm nay mày làm với tao, sau này tao chắc chắn sẽ trả lại cho mày gấp trăm lần!”

Alex khẽ cười vào tai y: “Em cứ yên tâm, trước lúc em cam tâm phục tùng tôi, tôi sẽ không để em rời khỏi nơi này đâu. Cho nên, em sẽ không có cơ hội đó đâu!”

Cách xăm hình cả Alex rất cũ, quá trình làm cũng rất chậm, thời gian kéo dài và nỗi đau mang tới khỏi cần nói cũng biết.

Kiều Sanh mặt không đổi sắc, nhưng trán đã bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.

Y rất tỉnh táo. Dù không mấy rõ cách xăm hình, nhưng y biết một khi xăm lên thì sẽ không thể nào xóa được, rõ ràng Alex làm vậy là muốn để lại dấu ấn vĩnh hằng trên người y.

Chấp niệm chiếm hữu của gã mạnh tới mức biến thái.

Cơn đau phía sau lưng ngày một rõ ràng, Kiều Sanh vùi mặt vào chăn, chỉ có ánh mắt lạnh như băng là tóe ra ngoài.

Thời gian chậm chạp trôi đi từng giây lại từng giây, trong phòng im ắng, tựa như bầu không khí đang đọng lại.

Mấy tiếng sau, cuối cùng Alex cũng hoàn thành hình xăm trên lưng Kiều Sanh.

Hình xăm rất lớn, bao trùm hơn nửa lưng Kiều Sanh. Đó là hình một con chim ưng với đôi mắt sắc bén, đôi cánh kéo dài tới hai bên vai y. Và tông màu u ám đó đã làm nổi bật làn da trắng nõn của Kiều Sanh, tạo một cảm giác khiêu gợi một cách khó hiểu, thậm chí tạo nên cái đẹp sa đọa, khiến người ta phải ngạt thở.

Đó là dấu hiệu của Alex…