Dạ Vương

Chương 88




.

Quá trình xâm phạm vẫn tiến hành, khả năng kéo dài của Alex thật khủng bố, không hề thấy gã có dấu hiệu mệt mỏi gì.

Ánh mắt của Kiều Sanh đã trở nên lạnh lẽo.

Alex đang đè trên người y, giữ eo y ra vào liên tục. Gã ta nhìn y chằm chằm, thậm chí không bỏ sót chút diễn cảm nào.

Kiều Sanh của hiện tại cứ như đã biến thành một người khác, mạnh mẽ, cao ngạo, hoàn toàn không còn vẻ yếu đuối, nhu nhược trước đây. Ngoài khuôn mặt giống nhau như đúc, quả thật là đã thoát thai hoán cốt.

Một Kiều Sanh như vậy khiến Alex sôi sục, thuần phục một con ngựa hoang lúc nào cũng thú vị hơn một con cừu dễ bảo.

Alex muốn làm cho đến khi y phải khóc lóc xin tha.

Nhưng, gã đã thất vọng rồi…

Ngoài gương mặt trắng bệch vì bị xâm phạm không thương tiếc quá lâu, y vẫn như thế, gương mặt lạnh lùng cứ như người đang bị cưỡng bức chẳng phải y.

Nụ cười trên mặt Alex dần biến mất, thay vào đó là sự giận dữ.

Không chịu khuất phục sao?

Alex cong khóe môi, vẽ nên một nụ cười lạnh lùng.

Động tác của gã ngày càng cuồng bạo, đồng thời để lại trên thân thể Kiều Sanh những dấu hôn bầm tím, thậm chí còn có cả dấu răng.

Nhưng Kiều Sanh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Alex bất đắc dĩ, kéo cằm y, bắt y phải nhìn về phía gã: “Sanh, chẳng lẽ em không biết khó chịu? Chỉ cần em xin tôi, tôi sẽ tha cho em!”

Kiều Sanh liếc gã, giọng thật bình thản: “Mày chỉ có vậy thôi à?”

Alex nheo mắt lại: “Em còn muốn chống cự?”

Kiều Sanh chẳng thèm đáp, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Alex nhíu mày, trong mắt tràn ngập tức giận, sau đó lại hóa thành nụ cười thâm ý.

Ha ha, vậy thì để xem ai sẽ là người chịu thua trước…

Liên tục mấy tiếng sau đó, Alex không hề khách khí với Kiều Sanh. Gã nắm cổ chân y kéo lên trước ngực, buộc y làm đủ các tư thế khó, ban đầu chỉ là xâm phạm, giờ đã biến thành làm nhục.

Từ đầu tới cuối Kiều Sanh vẫn thờ ơ.

Hai người âm thầm tranh cao thấp.

Cả khi Alex đã hoàn toàn thỏa mãn, Kiều Sanh vẫn chưa có biểu hiện thua kém. Tuy là Alex làm rất thô bạo, nhưng gã vẫn không muốn làm Kiều Sanh bị thương, cho nên cũng không có gì nghiêm trọng.

Trận đấu dài đằng đẵng đó kết thúc bằng thắng lợi của Kiều Sanh.

Nằm trên người Kiều Sanh, Alex thở hổn hển. Cơ thể hai người đầy mồ hôi, ra giường cũng ướt mem, thậm chí trên tóc Kiều còn nhỏ thành giọt, có vài lọn tóc dính bệt vào mặt.

“Như thế đã xong rồi à?” Kiều Sanh mỉa mai.

“Sanh, em bây giờ làm tôi bất ngờ quá!” Alex mỉm cười, vén tóc mai trên trán y ra.

Kiều Sanh liếc gã một cái, trong ánh mắt là vẻ khinh thường.

Alex không giận, ngón tay khẽ vuốt bờ môi y: “Tuy là tôi thích em của trước đây, nhưng em của hiện giờ cũng không tệ!”

Kiều Sanh lạnh lùng nói: “Xưa nay tôi không có hứng thú với đàn ông làm tình kém!”

Alex nhíu mày: “Làm tình kém?”

Alex luôn rất tự tin về mặt đó của mình, trên thực tế cũng vậy, với sức bền và thể lực biến thái của gã, nếu bị xem là làm tình kém, vậy e là đại đa số đàn ông trên thế giới này không muốn sống nữa sao. Dù biết là Kiều Sanh đang cố ý hạ thấp mình, nhưng gã vẫn thấy có chút khó chịu.

“Giờ có mạnh miệng cũng vô ích, tôi có rất nhiều cách khiến em phải khuất phục!” Alex nói.

Kiều Sanh lười biếng ngáp một cái.

Alex cũng không biết phải nói gì, vì thế gã đành nhịn, không nói thêm gì nữa.

Alex cởi trói cho Kiều Sanh.

Bị trói quá lâu, cổ tay Kiều Sanh đã sưng đỏ cả lên, lại thêm sự xâm phạm như vũ bão, phía sau y đã bị thương. Alex không hề thương tiếc, cũng chẳng thèm ngó qua một cái, thậm chí cũng không rửa sạch luôn, cứ thế mà mặc quần áo vào cho y ngay.

“Mày cho là có thể mang tao rời khỏi Kiều gia?” Kiều Sanh nhìn gã.

“Em thấy thế nào?”

“Chỉ cần giờ tao hô lên một tiếng, Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh sẽ lập tức đuổi tới ngay!”

“Em sẽ không làm vậy đâu!” Alex cong khóe môi. Gã đã sớm hiểu rõ Kiều Sanh, y xem mặt mũi còn hơn cả mạng, sao có thể để người nhà nhìn thấy cảnh này.

Kiều Sanh vẫn bình thản, không nói câu nào.

Ý cười trong mắt Alex lại càng sâu: “Tôi biết là em sẽ không làm như vậy. Mà dù em có la lên, tôi cũng vẫn có cách mang em rời khỏi đây!”

Mặc quần áo lại cho Kiều Sanh đàng hoàng, Alex lấy từ trong túi ra một ống tiêm, bên trong là chất lỏng màu đỏ sậm.

“Đó là gì?” Kiều Sanh nhíu mày.

“Em thấy thế nào?” Alex búng búng ống tiêm.

“Đừng nói với tao là xuân dược!”

“Tôi không dùng mấy thứ thấp kém đó đâu!” Alex tiêm chất lỏng vào cơ thể Kiều Sanh, “Đây là thuốc suy cơ!”

“Chán chết!”

Sau đó, Alex mang Kiều Sanh rời khỏi Kiều gia.

Sau khi rời khỏi Kiều gia, Kiều Sanh mới hiểu ý nghĩa của câu Alex nói, cho dù y có la, gã cũng có cách mang y đi.

Kiều gia bị bao vậy, không chỉ như thế, đám thuộc hạ của Alex còn cầm tên lửa nấp trong góc, ngoài phòng Kiều Sanh, hầu như đều ngắm vào các phòng còn lại.

Kiều Sanh nhíu mày.

Vậy là Alex đã có chuẩn bị…

Nếu như lúc nãy y la lên, vậy ngoài y ra, cả Kiều gia đều bị nổ chết…

Thoáng chốc, Kiều Sanh toát mồ hôi lạnh.

Alex ôm Kiều Sanh lên xe.

Kiều Sanh nhìn đám thuộc hạ tay cầm tên lửa ngoài cửa sổ, nói: “Mày định chơi trò gậy ông đập lưng ông?”

“Đương nhiên là không rồi!” Alex cười nói: “Chỉ là đề phòng bất trắc mà thôi!”

Kiều Sanh chế giễu: “Mày cũng chuẩn bị kỹ càng thật đấy!”

Alex nhún vai.

Alex nhìn ra cửa sổ ra hiệu. Tức thì, đám thuộc hạ thu tên lửa lại, leo lên mấy chiếc xe gần đó.

Đoàn người kéo nhau rời khỏi.

Biết Alex không có ý định tiêu diệt Kiều gia, Kiều Sanh an tâm một chút, cúi đầu như suy nghĩ gì đó.

Sau sự việc lần đó, Kiều Mạc Nhiên đã thuê rất nhiều bảo tiêu canh gác tại Kiều gia, ngày đêm thay phiên liên tục. Nhưng vừa rồi lúc Alex mang y đi, bảo tiêu của Kiều gia lại không có ai.

Lạ thật.

Xem ra là có người cố tình điều bọn họ đi.

Kiều Sanh nheo mắt, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh.

Kiều gia có nội gián…

Tác dụng của thuốc suy cơ phát huy tác dụng rất nhanh, mới đó cơ thể Kiều Sanh đã không thể nhúc nhích, y phải dựa vào lòng Alex. Lúc này Tâm trạng của Alex rất tốt, dọc đường đều nở nụ cười, thi thoảng còn sờ mó Kiều Sanh. Kiều Sanh cũng lười để ý tới gã, mặc kệ gã làm sao thì làm. Chỉ tội lái xe ngồi phía trên luôn luôn căng thẳng, không dám nhìn vào kính chiếu hậu, sợ nhìn thấy gì đó không nên thấy.

Mười mấy phút sau, bọn họ đã tới một sân bay tư nhân.

Alex ôm Kiều Sanh xuống xe, leo lên máy bay trực thăng.

Phi cơ từ từ bay lên, tâm trạng của Kiều Sanh ngày một nặng nề.

Y biết điều này có nghĩa là gì.

Là giam cầm, là đùa giỡn, là ngược đãi… Alex nhất định sẽ dùng mọi cách buộc y phải khuất phục.

Phi cơ nhanh chóng rời khỏi đại lục, đi vào tuyến ven biển. Kiều Sanh nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không có bất kỳ diễn cảm nào, nhưng đôi con ngươi lại quạnh quẽ như bóng đêm ngoài cửa sổ.

Mấy giờ sau.

Tại Kiều gia.

Cũng sắp tới giữa trưa rồi mà Kiều Sanh còn chưa dậy. Hôm nay là ngày y quay lại công ty làm việc, không thể để quá muộn được.

Liên Mặc Sinh gõ cửa phòng y.

“A Sanh! A Sanh! Dậy thôi!”

Không có tiếng trả lời.

Liên Mặc Sinh cười, dạo này Kiều Sanh ngày càng ngủ nướng…

Lần này cậu ta lại gõ cửa thật mạnh, nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, cậu ta quyết định tông cửa vào.

Trong phòng không có ai.

Không khí đầy hơi thở nam giới, ra giường thì lộn xộn, rõ ràng là vừa trải qua một trận làm tình kịch liệt.

Liên Mặc Sinh hoang mang, liền đi vào trong.

Chưa được mấy bước, cậu ta cảm giác như đã đạp vỡ thứ gì đó, nhìn lại thấy là một ống tiêm.

Liên Mặc Sinh ngày càng nghi ngờ.

Cậu ta khom người nhặt ống tiêm đã vỡ vụn lên, dùng ngón tay quệt một ít chất lỏng còn sót lại bên trong đưa lên mũi ngửi. Trước khi làm sát thủ, cậu ta từng được huấn luyện về mặt này, hầu hết các loại thuốc phiện, hay thuốc này nọ linh tinh cậu ta đều có thể phân biệt được.

Đây là thuốc suy cơ…

Có một cảm giác bất an điên cuồng nảy lên, mặt Liên Mặc Sinh trầm xuống.

Xem xét chiếc ra giường hỗn loạn, đến khi nhìn thấy vết máu trong góc, đôi đồng tử Liên Mặc Sinh co lại…