Xếp chữ: Bjn Bé
.
.
P/s: Ngủ quên >_< . Tuy đang trong thế giằng co với Kiều Sanh, nhưng từ giọng điệu cho tới nội dung đều giống như Alex đang tán tỉnh y vậy. Kiều Sanh luôn là một bộ mặt lạnh lùng, không thèm để ý, trong khi đó mặt Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh thì đã đen từ lúc nào. Alex ôm eo Kiều Sanh, một tay vuốt ve mặt y. Kiều Sanh không nhúc nhích. Ngón tay Alex chạm vào môi dưới của Kiều Sanh, vuốt nhè nhẹ. Tư thế thân mật ấy càng khiến cơn giận của Kiều Mạc Nhiên khó nén. Ông ta vừa mất đi mấy trợ thủ đắc lực, giờ ngay cả đứa con trai mà ông ta xem trọng nhất cũng bị một gã khác trêu ghẹo như phụ nữ. Mặc dù trước đó ông ta đã sớm biết Kiều Sanh có khuynh hướng đồng tính, nhưng ông ta chưa tận mắt chứng kiến, cũng không rõ đầu đuôi thế nào, cho nên chỉ xem đó như trò đùa. Giờ tận mắt thấy Kiều Sanh có hành động thân mật với một gã đàn ông, dù là bị ép buộc đi nữa, thì ông ta cũng không thể nhẫn nhịn được. Trong lúc tức giận, ông đã rút súng ra, nhắm về phía Alex. Mấy tên thuộc hạ của Alex cũng lập tức rút súng chỉ vào Kiều Mạc Nhiên. Kiều Mạc Nhiên thấy vậy cũng không đắn đo, bóp cò. Một tên trong số thuộc hạ của Alex đã nổ súng ngay, trước khi viên đạn của Kiều Mạc Nhiên bay ra khỏi nòng thì họng súng đã bị bắn lệch sang một bên. Phát súng đầu tiên không trúng, ông ta định bắn tiếp phát thứ hai. Chẳng qua lần này, súng trong tay ông ta bị bắn rớt xuống đất. Chuyện xảy ra quá nhanh, Kiều Tử Việt nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, vội vàng ngăn cản Kiều Mạc Nhiên. Đám thuộc hạ của Alex cũng chẳng phải đèn hết dầu, nếu Kiều Mạc Nhiên còn làm vậy nữa, nhất định sẽ khiến bọn họ tức giận. Ban đầu Kiều Mạc Nhiên không chịu, sau đó mới từ từ bình tĩnh lại. Ông ta từng là người có tiếng tăm trong giới hắc đạo, là bậc anh cả của thành phố Y này, nhưng hiện giờ tuổi đã cao, không còn như xưa nữa. Đừng nói là mấy tên thuộc hạ của Alex, ngay cả đứa kém cõi như Kiều Tử Việt cũng có thể dễ dàng hạ ông ta. Kiều Mạc Nhiên cúi đầu, buồn bã. Kiều Sanh nói: “Đây không phải Italia, mày khoa trương như vậy không sợ rắc rối à?” Alex trả lời: “Đương nhiên là không sợ rồi, tôi lớn lên tại Trung Quốc đấy!” Kiều Sanh chợt hiểu ra. Chẳng trách tiếng Hoa của Alex lại lưu loát như vậy….. Với tình huống hiện tại, Alex hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Còn Kiều Sanh, dù đang bị Alex kiềm chế nhưng y vẫn rất bình thản. Alex không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, gã hôn lên mặt y một cái: “Được rồi, chúng ta về Italia thôi!” Kiều Sanh cười lạnh: “Sao tao phải đi với mày?” Ánh mắt Alex rất bá đạo: “Bởi vì… chuyện này đều do tôi quyết định” “Mày tự tin quá rồi đấy!” Dừng một chút, Kiều Sanh cong môi, cười tà ác: “Đáng lẽ mày nên mang theo nhiều người hơn nữa!” Y nói rõ là có ẩn ý, Alex chợt cảm thấy có gì đó, đang định hỏi rõ ràng thì từ ngoài cửa sổ, một loạt đạn bắn vào trong. Thuộc hạ của Alex không kịp phòng bị, tất cả đều trúng đạn, hai người chết ngay tại chỗ. Mấy người còn lại thấy vậy vội vàng lui về một bên. Cũng may là Kiều Mạc Nhiên đã được Kiều Tử Việt đưa đến nơi an toàn. Tuy Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh cũng đang đứng trong đại sảnh, nhưng chỉ với vài viên đạn đó làm sao có thể uy hiếp được bọn họ. Những người bắn súng ở bên ngoài dường như còn rất đông, có không ít cửa kính ở đại sảnh bị bắn nát vụn, mãnh vỡ li ti rơi đầy đất. Mấy tên thuộc hạ của Alex không chết cũng bị thương. Tình thế đảo ngược trong nháy mắt. Nụ cười trên mặt Alex tắt dần, thay vào đó là sự lo lắng. Kiều Sanh hài lòng thưởng thức gương mặt đầy tức giận của gã ta. Alex lạnh lùng hỏi: “Em đã xếp người ẩn nấp ngay từ đầu?” Kiều Sanh mỉm cười: “Mày thấy thế nào?” “Em đùa quá trớn rồi đấy, Sanh” “Vậy sao.” Kiều Sanh nở nụ cười tàn nhẫn, nhìn Alex: “Nhưng tao còn muốn chơi nữa…” “Hử? Em còn muốn chơi cái gì nào?” “Chơi cái mạng của mày!” Kiều Sanh vừa nói xong, Alex đột nhiên nở nụ cười rồi nắm lấy cằm y: “Sanh của tôi, em của hiện tại thật khiến tôi kinh ngạc đấy.” Kiều Sanh nói: “Nhờ mày ban cho thôi!” Alex cúi đầu, kề sát mặt Kiều Sanh. “Tôi vốn định dạy dỗ em thành một tính nô hoàn mỹ, không ngờ lại tạo thành một tiểu ác ma!” “Vậy có phải tao nên cảm ơn mày ha?” “Em nói xem, Sanh?” Alex nhướn mày. Mặt hai người cách nhau rất gần, gần tới nỗi trong mắt cả hai chỉ có khuôn mặt của đối phương Kiều Sanh im lặng. Dừng một lát, Alex lại nói: “Nhưng mà, tiểu ác ma đến cuối cùng vẫn chỉ là tiểu ác ma, chỉ có thể bày chút trò trẻ con mà thôi!” Nói xong, gã bóp cổ Kiều Sanh, bất ngờ xoay người qua đối diện với Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh. Kiều Mộ Đình cùng Liên Mặc Sinh cũng vừa giơ súng lên, sẵn sàng nổ súng. Alex nhìn bọn họ, tựa tiếu phi tiếu: “Chơi trò đánh lén sau lưng người khác chẳng phải chuyện hay ho gì đâu!” Kiều Mộ Đình lạnh lùng nói: “Thả A Sanh ra!” “Đương nhiên là sẽ thả!” Alex đáp: “Nhưng không phải bây giờ.” “Tao nhắc cho mày nhớ, bây giờ mày chỉ có một mình, bên ngoài lại có vài chục tên lính đánh thuê đang chờ sẵn.” Kiều Sanh nói. “Tôi có em là đủ rồi!” Alex cười, rồi cúi đầu hôn gáy Kiều Sanh, liếm liếm cái cổ trắng nõn của y: “Em nghịch quá, bao giờ lên giường tôi sẽ dạy dỗ cho em một trận!” “Mày cho là mày có thể rời khỏi nơi này sao?” Kiều Sanh nhíu mày, cảm giác ngứa ngáy trên cổ khiến y rất khó chịu. Y nghiêng đầu, nhưng lại không thể nhúc nhích. Alex lại liếm y ngay trước mặt mọi người… Alex đáp: “Đương nhiên!” Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh bị bỏ quên một bên, mắt thấy hành vi của Alex ngày càng quá đáng, bọn họ sắp không nhịn nổi nữa, nhưng bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn. Alex vẫn bóp cổ Kiều Sanh, chỉ cần gã ta mạnh tay một chút, Kiều Sanh sẽ đi đời nhà ma ngay. Tuy nhìn gã ta có vẻ rất thích Kiều Sanh, nhưng những thủ đoạn nhẫn tâm của gã bọn họ đã từng nghe qua, cả hai đều không dám mang tính mạng Kiều Sanh ra mạo hiểm. “Xem ra trong lúc em rời khỏi tôi, em đã dụ dỗ thêm không ít thằng nhỉ!” Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh, Alex nói khẽ vào tai Kiều Sanh. “Mày ghen à?” Kiều Sanh nhíu mày. “Đương nhiên rồi!’ Alex không hề giấu giếm tâm trạng của mình, “Tôi vất vả dạy dỗ thành thượng hạng thế này mà lại để thằng khác chơi, em nói xem tôi có ghen hay không đây?” “Vậy thì đúng là tiếc thật!” Kiều Sanh cố tình khiêu khích gã, “Ngủ với tao đâu chỉ có hai người đó!” “Hử? Vậy thì có bao nhiêu?” “Nhiều lắm, tao đếm không hết!” “Vậy à?” Alex không giận, chẳng qua ánh mắt gã ta càng thêm hung ác, gã cắn nhẹ vành tai Kiều Sanh một cái, nói: “Thật ra cũng chẳng sao, dù gì hiện tại em cũng đã trở về cạnh tôi rồi. Còn mấy thằng đó, thằng nào ăn nằm với em bao nhiêu lần, thì tôi sẽ làm em gấp bội, sẽ dùng t*ng trùng của mình rửa sạch chỗ đó của em, xóa đi dấu vết của bọn chúng!” Giọng gã rất từ tốn, rất tao nhã, nhưng lời thốt ra lại vô cùng thô bỉ. Kiều Sanh hạ mi. Mặt Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh lại đen thêm… Nụ cười của Alex thật tà ác, tuy những gì gã nói là để Kiều Sanh nghe, nhưng ánh mắt gã vẫn nhìn chằm chằm Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh, quan sát từng phản ứng của hai người. Quả nhiên Kiều Sanh đã có quan hệ với hai người đó. Hai thằng này, phải chết. Alex nghĩ thầm. Tuy nhiên, quan trọng là gã phải nhanh chóng thoát thân trước đã. Đúng là gã ta đã quá xem thường Kiều Sanh, gã không ngờ rằng Kiều Sanh đã chuẩn bị kỹ càng. Đám thuộc hạ của gã đều là tinh anh, giờ thằng chết thằng bị thương, chỉ còn mình gã, đúng là có chút phiền phức. Tuy nhiên, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Trường hợp thế này gã đã gặp nhiều rồi. Tuy không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng từ đầu tới cuối Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh không hề buông lỏng tay súng, Alex chế ngự Kiều Sanh, nhìn như tùy ý, nhưng lực lại mạnh vô cùng, khiến Kiều Sanh không thể động đậy. Y từng thử giãy ra mấy lần, nhưng không được. Hai bên giằng co căng thẳng. Lúc này, đám lính đánh thuê của Kiều Sanh cũng đã vào đại sảnh, vây quanh Alex. Dẫn đầu là Đỗ Nhất Sam. Kế hoạch lần này là do anh ta và Kiều Sanh trù hoạch, những người được thuê đều là đồng nghiệp ngày trước của anh ta. Alex lạnh lùng nhìn bọn họ, rồi hỏi Kiều Sanh: “Em định liều mạng với tôi sao?” Kiều Sanh mỉa mai: “Hiện giờ mày có tư cách sao?” Alex lắc đầu: “Sanh, em quá xem thường tôi rồi, em cho rằng vị trí thủ lĩnh Mafia là bù nhìn à? Đám người này có thể giữ chân được tôi sao?” Kiều Sanh nhíu mày, nói: “Không phải bây giờ mày đang bị bao vây à?” “Còn chưa chắc đâu!” Alex tự tin đáp. Sau đó, gã lấy súng ra chĩa về phía đám lính đánh thuê. Đỗ Nhất Sam không dám xem thường, nháy mắt ra hiệu với bọn họ. Nhận được hiệu lệnh, bọn họ lập tức chia nhau hành động, một số tiến lên ép sát Alex, một số tản ra xung quanh, nhằm phân tán lực chú ý của Alex. Tình thế ngày càng trở nên căng thẳng…