.
Thân thủ của Hoắc An Đạt rất tốt, đám lưu manh vây quanh anh ta gục hết gã này tới gã khác. Ban đầu Mạc Lâm Lâm còn cười lạnh chờ anh ta xin tha, nhưng càng về sau nụ cười cô ta càng cứng, sắc mặt cũng trắng bệch, vẻ mặt ngày càng kinh khủng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, mười mấy tên lưu manh ấy chỉ còn hai, ba tên cố chống chọi.
Thấy tình hình này, mấy gã canh cửa cũng vội vàng nhào tới hỗ trợ.
Tuy nhiên, đó cũng là tự tìm đường chết. Chỉ với hai ba quyền, Hoắc An Đạt đã giải quyết hết.
Mới đó, Hoắc An Đạt đã dọn dẹp sạch sẽ đám lưu manh.
Mấy gã lưu manh vốn rất hung hăng giờ bị đánh cho răng rơi đầy đất, lăn lộn rên rỉ. Hoắc An Đạt lau vết máu dính trên người, mặc áo khoác vào.
Anh ta thờ ơ liếc Kiều Sanh nãy giờ luôn đứng xem một cái, rửa sạch tay lần nữa, định bỏ đi.
Vào lúc này, một gã lưu manh nằm trên đất đột nhiên đứng dậy, dùng dao găm đâm về phía mặt anh ta.
Không kịp phòng bị, chờ tới lúc Hoắc An Đặt phát hiện đã không còn kịp, dao găm cách mặt anh ta còn không tới mười phân. Phía sau Hoắc An Đạt lại là bồn rửa tay, không có đường lui, anh ta đành phải đưa tay ngăn lại.
Cơn đau được dự đoán không hề tới, một tiếng súng vang lên, dao găm trong tay tên lưu manh bị bắn văng ra, cắm thẳng vào tấm ván cửa phía sau Mạc Lâm Lâm, chỉ cần lệch một tí là sẽ đâm vào người cô ta.
Mạc Lâm Lâm quay qua nhìn cây dao găm lóe sáng bằng ánh mắt hoảng sợ, hai chân cô ta nhũn ra, ngã vào phòng vệ sinh, ngồi bệt trên bồn cầu.
Gã lưu manh vừa đánh lén nọ tưởng là mình bị bắn trúng, thiếu chút nữa ngất đi, sau khi kiểm tra lại thấy mình không bị tổn thương gì, thở phào một hơi, lại phát hiện đã tè ra quần.
Mấy người đó đồng loạt nhìn về phía Kiều Sanh.
Kiều Sanh cong khóe môi, cất khẩu súng vào.
Hoắc An Đạt buông tay, cũng nhìn về phía Kiều Sanh.
Hai người nhìn nhau mấy giây, Kiều Sanh dời tầm mắt, tao nhã rời khỏi đó.
Mấy phút trước trong bar vừa đổi một bài nhạc sôi động, thanh âm đinh tai nhức óc, không ai nghe được tiếng súng ban nãy.
Hoắc An Đạt – may mắn thoát nạn – nhìn theo bóng lưng Kiều Sanh, cũng đi ra cửa.
Lúc đi ngang qua người Mạc Lâm Lâm, cô ta bỗng run lên một cái, Hoắc An Đạt lạnh lùng nhìn cô ta: “Đây là lần cuối cùng, sau này tránh xa tôi một chút, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Mạc Lâm Lâm – bị hù mém khóc – không còn vẻ kiêu căng như lúc nãy, mà gật đầu như giã tỏi.
Sau đó, Kiều Sanh rời khỏi quán bar, đi thẳng về nhà, cũng không để chuyện xảy ra hôm nay vào lòng.
Hôm sau, y vẫn tới công ty trễ như mọi khi.
Thang máy vừa tới, có người từ phía sau cũng bước vào thang máy cùng y.
Kiều Sanh cũng không chú ý đối phương là ai, y ấn phím số đến tầng lầu của mình.
“Lầu mười lăm, cám ơn!”
Một giọng nam trong trẻo vang lên phía sau y, rất quen, Kiều Sanh xoay qua, nhìn thấy gương mặt thờ ơ…
Hoắc An Đạt…
Kiều Sanh cong khóe môi: “Đúng thật là có duyên!”
Hoắc An Đạt nhìn y: “Hôm qua cám ơn anh đã giúp đỡ!”
Kiều Sanh miễn cưỡng nói: “Tôi chỉ là không muốn nghệ nhân công ty tôi bị hủy dung thôi, nếu anh là người xa lạ, cho dù anh có bị bọn họ phanh thây tôi cũng không để ý!”
Hoắc An Đạt: “…”
Thang máy từ từ đi lên.
Hai người đàn ông khác tính cách nhưng đều dũng mãnh ấy không ai nói câu nào.
Bầu không khí lạnh vô cùng.
Thang máy dừng ở tầng mười lăm, Hoắc An Đạt bước ra thang máy, sau đó xoay người nhìn Kiều Sanh, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Kiều Sanh cúi đầu, dường như đang đi vào cõi thần tiên, không nhận thấy tầm mắt của anh ta.
Sau đó, cửa thang máy khép lại, thang máy tiếp tục đi lên.
…
Hôm sau, trên một tờ tạp chí tin đồn nọ xuất hiện tin tức về thân thế Hoắc An Đạt, viết rất khó coi. Kiều Sanh đọc tin một lần, sau đó xem tư liệu về Hoắc An Đạt trong cơ sở dữ liệu về các nghệ sĩ ở công ty.
Tư liệu thực viết là:
Cha của Hoắc An Đạt vốn là quản lý của một công ty, sau nghiện đầu tư cổ phiếu, xui xẻo là gặp phải khủng hoảng kinh tế năm 1998, bị táng gia bại sản, nhảy lầu tự sát. Mẹ anh ta bị đám cho vay nặng lãi ép vào một quán rượu làm gái tiếp khách, sau đó tự sát. Hoắc An Đạt có diện mạo xuất sắc đáng lẽ cũng bị đưa đi làm Ngưu lang, nhưng lão đại của bang Phi Long đã giúp anh ta chuộc thân, sau đó bước vào giới giải trí, bắt đầu từ nghề người mẫu. Anh ta nổi tiếng rất nhanh, hiện giờ là một nam nghệ sĩ nổi tiếng trong nước.
Xem xong đoạn sơ yếu lý lịch đó, Kiều Sanh đóng hồ sơ lại, như suy nghĩ gì đó.
Thân thế khá thê thảm…
Còn cả việc người chuộc thân cho anh ta là lão đại bang Phi Long…
Thú vị thật…
Tuy là thân thế của Hoắc An Đạt khiến người ta thương cảm, nhưng nếu bị truyền ra, sẽ rất có hại cho Tinh Quang.
Hoắc An Đạt từng đổi tên, vốn anh ta cũng không phải họ Hoắc, không ai biết về gia cảnh của anh ta, phía lãnh đạo trước đây của Tinh Quang cũng cực lực giấu giếm thân thế anh ta, nhờ quan hệ xã hội cũng khá, cho nên bên ngoài vẫn cho là anh ta lớn lên ở Mỹ bla bla… Sau khi báo đưa tin, điều này khiến dư luận sôi trào.
Ngay hôm sau, tờ tạp chí đó lập tức đưa ra thông báo bác bỏ tin tức hôm trước, cũng trịnh trọng xin lỗi Hoắc An Đạt.
Hôm sau nữa, Tinh Quang kiện tòa soạn báo đó ra tòa.
Hành vi của tòa soạn ấy bị xem là cố tình làm xấu hình tượng nghệ sĩ, fans của Hoắc An Đạt nổi giận, Thậm chí có một số fans cuồng còn thuê hacker đánh sập website tờ tạp chí đó.
Vụ kiện kết thúc với chiến thắng của Tinh Quang, nhân khí của Hoắc An Đạt vốn như mặt trời ban trưa, giờ lại nhờ sự kiện ‘cố tình bôi nhọ’ mà tiến thêm một bước mới.
Một tháng sau, tòa soạn báo ấy tuyên bố phá sản.
Nhận được kết quả, Kiều Sanh ngồi trên ghế ở văn phòng, lười biếng nhìn báo mạng đưa tin, khóe môi cong lên một nụ cười trào phúng.
Giới giải trí là như thế đấy, cái gì cũng có thể là giả, chỉ có nhân khí mới là thật. Viết láo là cần, nhưng phải biết đâu là giới hạn, vượt quá giới hạn… phải chết.
…
Khá lâu sau đó, Kiều Sanh và Hoắc An Đạt chưa hề chạm mặt nhau lại.
Sau vụ kia một tháng, Hoắc An Đạt ra album mới, Kiều Tử Việt tới Tinh Quang xem tình hình hoạt động.
Album của Hoắc An Đạt đã được chuẩn bị từ mấy tháng trước, ca khúc và demo đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ Hoắc An Đạt thu âm nữa là xong. Nhưng dạo gần đây anh ta phải đóng phim liên tục, không có thời gian rảnh, đành bị kéo dài ra.
Tinh Quang có nhiều phòng thu âm, cách văn phòng Kiều Sanh không xa có một phòng, là phòng đặc biệt chuẩn bị cho một vài ca sĩ nổi tiếng.
Hoắc An Đạt được sắp xếp thu âm ở phòng này.
Hôm nay, Kiều Sanh về sớm. Vừa ra khỏi phòng làm việc, tình cờ gặp phải Kiều Tử Việt và Hoắc An Đạt cùng sóng vai nhau rời khỏi phòng thu.
Hai người không nhìn thấy Kiều Sanh, cả hai đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Trông tâm tình Kiều Tử Việt rất khá, người luôn thờ ơ như Hoắc An Đạt cũng phá lệ tươi cười, hai người họ rất tuấn tú, một lạnh lùng một hào phóng, đi cùng nhau rất hợp, cho dù giữa hai người họ không có bất kỳ hành động mờ ám nào, nhưng lại tỏa ra không khí không thể nói rõ.
Ánh mắt Kiều Sanh trở nên nghiền ngẫm.
Thời gian qua tin đồn tình cảm giữa hai người này chưa hề ngừng, lại còn thường xuyên xuất hiện cùng nhau mà không sợ đội cẩu tử chụp ảnh. Một vài lãnh đạo của Tinh Quang sợ tai tiếng đồng tính luyến ái sẽ ảnh hưởng tới nhân khí của Hoắc An Đạt, nhưng sự thật chứng minh lo lắng của bọn họ là dư thừa, từ lúc có tin đồn tình cảm với Kiều Tử Việt, nhân khí của Hoắc An Đạt lại tăng lên, chiếm được cảm tình một lượng lớn fans nữ. Thú vị nhất chính là tuy giữa hai người họ có quan hệ mờ ám, nhưng không có bất kỳ đội cẩu tử nào chụp được ảnh thân mật của họ. Cho nên có một vài ký giả nghi ngờ hai người đang đóng giả, nhưng không có mấy người tán đồng với giả thuyết này, đa số đều tin rằng họ có quan hệ với nhau.
Đầu năm nay, trò mờ ám đồng giới đã trở thành xu thế trong giới giải trí, nhất là những nam nghệ sĩ có đông fans nữ.
Mãi cho tới khi Kiều Sanh đi tới trước mặt bọn họ, Kiều Tử Việt và Hoắc An Đạt mới nhìn thấy y.
Kiều Tử Việt thản nhiên liếc Kiều Sanh một cái, không thèm bắt chuyện, Hoắc An Đạt thì gật đầu với y một cái.
Từ sau khi Kiều Sanh về nước, thái độ của Kiều Tử Việt với y luôn là thản nhiên, rất ít tiếp xúc. Nếu không phải chuyện thu mua dạo trước làm bọn họ thiếu chút nữa trở mặt, Kiều Sanh đã nghĩ là anh ta cố tình trốn tránh y.
Kiều Sanh cong khóe môi, không thèm chào hỏi, mà đi ngang qua người bọn họ.
…
Tối đó, sau khi tắm xong, Kiều Sanh ngồi một mình trên giường nghe nhạc.
Dạo này Kiều Mộ Đình bận rộn nhiều việc, thời gian ở cùng y cũng ít hơn. Do khoảng thời gian ở Mỹ y cùng Kiều Mộ Đình ăn chơi quá độ, nên giờ y quyết định tạm thời cấm dục.
Cũng chưa phải khuya lắm, nhưng tiếng nhạc quá êm đềm khiến Kiều Sanh buồn ngủ.
Kiều Sanh tắt nhạc, rồi tắt đèn đi nghỉ.
Phòng rất yên tĩnh, ngay khi y sắp ngủ, có tiếng động ngoài cửa sổ khiến y bừng tỉnh.
Cửa sổ bị mở ra, trong bóng đêm, có một bóng đen chui vào.
Giấc ngủ bị quấy rầy, Kiều Sanh vô cùng khó chịu.
Y lấy khẩu súng dưới gối ra.
Bóng đen nhẹ nhàng đi tới bên giường, không làm gì cả, chỉ nhìn Kiều Sanh.
Phong cách lén lúc thế này, Kiều Sanh lập tức nghĩ tới người nọ.
Lại còn không mời mà tới…
Tên này còn chưa rút ra được bài học à?
Kiều Sanh cười lạnh. Trong chăn, khẩu súng đã nhắm ngay bóng đen đó, chỉ cần đối phương có hành động gây rối, y sẽ lập tức nổ súng.
Nhưng…
“Tôi biết cậu đã tỉnh, không cần giả vờ!”
Im lặng một hồi, bóng đen lên tiếng, giọng điệu không chứa chút cảm xúc nào, cũng hoàn toàn xa lạ.
Không phải Liên Mặc Sinh.
Kiều Sanh kinh ngạc, nhíu mày, cầm chặt khẩu súng trong tay.
Lai giả bất thiện…
“Nửa đêm không mời mà tới, anh cũng thật là không lễ phép!” Kiều Sanh lên tiếng.
“Tôi tới tìm cậu dĩ nhiên là có nguyên nhân, nói xong tôi sẽ đi!” Đối phương tiếp tục nói.
Kiều Sanh mở đèn lên.
Ngoài dự tính, đứng trước mặt y là một gã người nước ngoài tóc nâu mắt xanh lam, nhưng lại có thể nói tiếng Trung lưu loát.
Kiều Sanh nhìn người nọ: “Anh là ai?”
Gã nói: “Cậu không cần biết tôi là ai, Alex bảo tôi tới nói cho cậu biết, anh ta nhớ cậu, tốt nhất cậu nên nhanh chóng trở lại bên anh ta, nhẫn nại của anh ta là có giới hạn!”
“Anh là thuộc hạ của anh ta?”
“Tôi chỉ tới truyền lời thay anh ta!”
“Đừng bảo là anh ta ngu tới nỗi không biết dùng điện thoại hay email!” Kiều Sanh cười lạnh, cái tên Alex đó khiến ánh mắt y trở nên lạnh lùng hơn.
“Điều này không quan trọng… Quan trọng là tin của tôi đã truyền xong!”
“Anh đúng là rất có trách nhiệm với tin tức cần truyền đạt. Từ xưa tới nay, không giết sứ giả truyền tin giữa hai bên địch, nhưng mà… Nếu như hiện tại tôi không muốn tuân theo quy tắc này?” Kiều Sanh lơ đễnh vuốt vuốt khẩu súng trong tay, nở nụ cười đầy thâm ý.