Dạ Vương

Chương 73




.

.

Ngay lúc Liên Mặc Sinh còn đang do dự không biết tiếp theo phải làm thế nào, chợt có tiếng lách cách vang lên phía sau cậu ta.

Với một sát thủ như Liên Mặc Sinh, âm thanh này quá quen thuộc.

Là tiếng tra đạn vào nòng.

Kiều Sanh nói: “Quả nhiên cậu cần phải được dạy dỗ thêm!”

Kiều Sanh có thể nổ súng bất cứ lúc nào, Liên Mặc Sinh không dám lơ là, vội xoay người qua, cười hề hề, nói: “Đừng nói vậy mà, tôi là vì thích cậu nên mới như vậy!”

“Vậy cậu đi làm phiền người khác đi!”

“Nhưng tôi chỉ thích mình cậu thôi!”

“Vậy à?” Kiều Sanh mỉm cười, nhưng ánh mắt của y lại rất bạo lực, “Vậy để xem cậu thích tôi được bao nhiêu, có vui lòng để tôi giải quyết cậu hay không…”

Liên Mặc Sinh khóc thầm trong bụng, sao cậu ta lại thích phải một người cuồng ngược đãi thế này…

Nói xong, Kiều Sanh định nổ súng, Liên Mặc Sinh thật bất đắc dĩ, không thể không phản kháng. Cho dù thân thủ cậu ta có nhanh nhẹn cỡ nào cũng không thể cam đoan hoàn toàn tránh khỏi mấy viên đạn, huống hồ kỹ thuật bắn súng của Kiều Sanh còn tốt như vậy.

Kiều Sanh bóp cò, bắn phát súng thứ nhất, Liên Mặc Sinh vội nắm cổ tay y, viên đạn bắn lên trần nhà.

Liên Mặc Sinh vô cùng căng thẳng, định đoạt lấy khẩu súng trên tay Kiều Sanh.

Kiều Sanh lập tức xoay cổ tay, tránh khỏi Liên Mặc Sinh.

Y bắn phát súng thứ hai.

Trong nguy cấp, Liên Mặc Sinh đẩy tay Kiều Sanh sang bên, bắt lấy hai tay y, đè y xuống giường.

Cuối cùng Kiều Sanh cũng nằm im, Liên Mặc Sinh mạnh hơn y, y không thích giãy giụa vô ích.

Liên Mặc Sinh thở dài: “Tôi nói rồi, cậu không thể nào đánh thắng tôi, cậu còn chưa hiểu sao?”

Kiều Sanh thản nhiên hỏi: “Cho nên cậu tính chơi trò ép buộc với tôi?”

Lúc này Liên Mặc Sinh mới để ý thấy tư thế của hai người quá mờ ám, hai tay của Kiều Sanh bị cậu ta kéo qua hai bên, lúc nãy đánh nhau áo ngủ bị đứt mất hai cái cúc, vạt áo thì mở rộng, nửa đồi ngực đang lấp ló trước mặt cậu ta, cộng với vẻ mặt lúc nào cũng lười biếng của Kiều Sanh, phải nói hiện giờ Kiều Sanh đúng là quá quyến rũ.

Liên Mặc Sinh nuốt một ngụm nước bọt, phía dưới của cậu ta nóng ran.

Cậu ta có phản ứng…

Kiều Sanh nhìn xuống đũng quần cậu ta, vẻ giễu cợt trong mắt càng thêm đậm.

“Quả nhiên tôi đoán không sai chút nào!”

“Cưng đã đoán sai rồi, cưng ơi!” Liên Mặc Sinh cố nén xúc động, giải thích: “Tôi chỉ muốn lấy khẩu súng mà thôi, nó quá nguy hiểm, rất dễ cướp cò!”

Kiều Sanh nhíu mày: “Giờ không phải cậu cũng sắp ‘cướp cò’ rồi sao? Nhạy cảm như vậy, đừng nói là suốt khoảng thời gian qua cậu luôn nhịn nha!”

Liên Mặc Sinh oán hận: “Tôi giữ mình trong sạch không được sao? Tôi không giống cậu, ngay cả em trai ruột của mình cũng không tha!”

Giọng cậu ta hơi khàn, và cũng đầy mùi ghen tuông.

“Cậu ghen?”

“Tôi ghen thì thế nào?” Liên Mặc Sinh dỗi.

“Chẳng thế nào cả, dù gì cũng không liên quan tới tôi!” Kiều Sanh mỉm cười, liếc cậu ta, liếc từ mặt xuống cái lều nhỏ dưới đũng quần.

Ánh mắt mờ ám ấy khiến toàn thân Liên Mặc Sinh khô nóng, nhất là khi Kiều Sanh nhìn chằm chằm chỗ đó…

Liên Mặc Sinh thở ngày càng dồn dập…

Hai người đều im lặng, Kiều Sanh bắt đầu cảm nhận được hơi thở nóng hổi đang phả vào mặt mình: “Cậu cứ đè tôi như vậy, định làm tôi thật à?” Câu nói của y thật rõ ràng, thật trực tiếp, hoàn toàn không tương xứng với vẻ tao nhã, tuấn mỹ của y, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy hạ lưu, mà có cảm giác kiêu ngạo, hấp dẫn…

Liên Mặc Sinh trừng mắt, nghe được câu thô tục đó thoát ra từ cái miệng duyên dáng của Kiều Sanh, máu trong người cậu ta đều sôi lên.

Kiều Sanh là cố ý dụ dỗ cậu ta sao?

Không, không phải!

Liên Mặc Sinh nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này, cậu ta hiểu Kiều Sanh, một mỹ nam thuộc loại hình bạo lực như thế thì không thể nào chịu được cảnh trói buộc, bị động, càng không có chuyện dụ dỗ cậu ta ngay lúc này…

Có trá.

Liên Mặc Sinh buộc mình phải tỉnh táo lại.

Nhưng, quá khó…

Cậu ta không chỉ phải đề phòng Kiều Sanh phản đòn bất cứ lúc nào, còn phải chịu đựng Kiều Sanh khiêu khích, đây quả là tra tấn.

Sợi dây lý trí trong đầu Liên Mặc Sinh căng như dây đàn, sắp hỏng mất.

Nhìn vẻ mặt thống khổ của Liên Mặc Sinh, Kiều Sanh giơ đầu gối lên cọ cọ vào đũng quần cậu ta.

“Ưm…”

Cả người Liên Mặc Sinh như nhũn xuống, cậu ta nhịn không nổi kêu ra tiếng.

Ban đầu cậu ta còn tưởng là Kiều Sanh muốn đá mình, không ngờ lại làm thế này.

Có ý gì? Chẳng lẽ Kiều Sanh muốn dụ dỗ mình thật sao?

Liên Mặc Sinh cố giữ bình tĩnh nhưng động tác của Kiều Sanh càng ngày càng quá đáng, da đầu Liên Mặc Sinh tê rần, thiếu chút nữa bắn ra…

Cậu ta vội đè chân Kiều Sanh lại, thở phì phò, cảnh cáo: “Đừng quậy!”

Kiều Sanh cong khóe môi: “Không phải cậu muốn thế sao?”

Liên Mặc Sinh nghiến răng: “Nói lung tung, tôi chỉ định cướp súng, không có ý định nào khác!”

“Không phải súng đã bị cậu đánh văng rồi sao?”

“…”

“Giờ cậu có thể buông ra chưa?”

Liên Mặc Sinh không nhúc nhích.

Kiều Sanh nhìn cậu ta, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ, đôi môi mỏng hé ra, thản nhiên thốt ra hai chữ: “Làm tôi!”

Liên Mặc Sinh run lên một cái, còn tưởng mình nghe nhầm.

Sao Kiều Sanh có thể chủ động thế này?

Tuy còn có chút chần chờ, nhưng Liên Mặc Sinh đã sớm chịu hết nổi, dục vọng lấn át lý trí.

“Tên yêu nghiệt này!” Cậu ta nghiến răng, hai mắt đỏ sậm nhào lên người Kiều Sanh, đồng thời cũng buông tay đang kìm giữ y ra, nắm vạt áo y, kéo qua hai bên.

Áo ngủ của Kiều Sanh bị mở làm hai, cúc áo văng ra ngoài. Liên Mặc Sinh cúi đầu hôn lên cổ y, hôn từ từ xuống ngực, ngậm thứ đang gồ lên, cắn thật mạnh.

Nhìn người đang thô bạo như con thú động dục phía trên mình, khóe môi Kiều Sanh cong lên.

Cuối cùng hai tay y cũng tự do.

Như thế là đủ rồi.

Liên Mặc Sinh hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang tới gần, cậu ta hôn ngực Kiều Sanh, hai tay ôm eo y, muốn cởi quần ngủ của y ra.

Vào lúc này.

Sau gáy cậu ta đau đớn.

Thân thể cứng đờ, Liên Mặc Sinh nằm xụi xuống người Kiều Sanh.

Ý thức dần mơ hồ, trước lúc bất tỉnh, Liên Mặc Sinh nhìn thấy nụ cười gian trá của Kiều Sanh.

Tiêu rồi, lại trúng kế…

Liên Mặc Sinh hôn mê bất tỉnh, Kiều Sanh thu tay lại, đẩy thân thể mềm nhũn của cậu ta ra, tao nhã ngồi dậy.

Thật là một gã ngu ngốc không cưỡng nổi hấp dẫn…

Nhưng, cũng thật đáng yêu.

Y nhịn không được muốn nhìn thấy vẻ khóc lóc xin tha của cậu ta…

Kiều Sanh nở nụ cười như quỷ Satan.



Lúc Liên Mặc Sinh tỉnh táo lại đã là hơn mười phút sau, cậu ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường.

“Tỉnh rồi à?” Giọng nói dịu dàng của Kiều Sanh vang lên bên cạnh.

Liên Mặc Sinh cả kinh, vội quay qua nhìn.

Kiều Sanh đã thay qua trang phục ở nhà, đang ngồi trên sa lon uống café.

“Cưng ơi, đây là…” Liên Mặc Sinh ngẩn người, sau đó sực nhớ tới chuyện vừa xảy ra, đen mặt: “Cậu đánh lén tôi?”

“Tôi chỉ quan tâm kết quả, để đạt được mục đích, dùng cách gì không quan trọng!”

“Nham hiểm!”

“Hử? Theo như cậu nói, không phải làm sát thủ càng nham hiểm hơn sao?” Kiều Sanh hớp một ngụm café, rồi mỉm cười.

Liên Mặc Sinh im bặt, không đáp lại được.

Cậu ta phát hiện, thì ra Kiều Sanh còn vô lại hơn cậu ta…

Liên Mặc Sinh thở dài, không muốn cãi với y nữa. Cậu ta vừa định ngồi dậy, lại phát hiện hai tay mình đều bị còng lại ở đầu giường, hai chân bị tách ra, buộc vào hai góc giường.

Đây là…

Liên Mặc Sinh lặng đi một lát, sau đó đen mặt nhìn Kiều Sanh: “Cậu muốn làm gì?”

Kiều Sanh mỉm cười: “Cậu nói thử xem?”

Liên Mặc Sinh thấy lạnh sống lưng: “Cậu, cậu, cậu… đừng nói cậu định…”

Kiều Sanh nở nụ cười mị hoặc, y đặt tách café xuống, từ từ đi tới trước mặt cậu ta, từ trên cao nhìn xuống.

“Cậu đừng làm bậy!” Liên Mặc Sinh hoảng sợ.

“Làm bậy là làm gì?” Kiều Sanh nhìn cậu ta, cười khẽ.

“Tôi tuyệt đối không làm bot!”

Kiều Sanh lại mỉm cười, sau đó leo lên giường.

Liên Mặc Sinh đau lòng, từ lúc bước vào giới gay tới giờ, cậu ta chưa từng làm bot, cũng không muốn làm, nhưng bây giờ xem ra không thể theo ý mình rồi…

Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải phá lệ? Lại còn bị cưỡng bức…

Liên Mặc Sinh hối hận, sớm biết thế này cậu ta sẽ không sơ suất như thế.

Nhìn cái mặt hết xanh lại trắng của cậu ta, Kiều Sanh cười khẽ.

Liên Mặc Sinh bình tĩnh lại, nhìn Kiều Sanh, nghiêm túc nói: “Tình yêu ơi, tôi yêu cậu, có thể tha thứ cậu làm bậy, nhưng chuyện gì cũng có điểm dừng nha!”

“Cậu cảm thấy tôi đang làm bậy?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Liên Mặc Sinh nói khẽ, gần như cầu xin: “Đừng giỡn nữa mà! Chuyện trước đó là lỗi của tôi, tôi không nên ép cậu, cậu đánh cho tôi một trận không được sao?”

“Không được!” Kiều Sanh cười nói: “Nếu cậu cảm thấy tôi đang làm bậy, vậy tôi sẽ làm bậy cho cậu xem!”

Dưới đôi mắt gần như phát điên của Liên Mặc Sinh, Kiều Sanh ngồi lên người cậu ta, bắt đầu cởi cúc áo…

Liên Mặc Sinh tuyệt vọng.

Động tác của Kiều Sanh rất chậm, giống như cố tình tra tấn Liên Mặc Sinh. Y từ từ kéo vạt áo cậu ta ra, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào đồi ngực rắn chắc.

Không thể nhịn được nữa, Liên Mặc Sinh giãy giụa, tiếng còng tay vang lên không ngừng.

Chiếc cúc cuối cùng bị cởi ra, Kiều Sanh kéo áo cậu ta tới bả vai, ghìm chặt hai tay cậu ta lại.

Liên Mặc Sinh trừng Kiều Sanh, hai mắt như sắp phun lửa.

Kiều Sanh không tức giận, bởi vì lúc này Liên Mặc Sinh thật hấp dẫn, giống như một con thú bị bao vây đến đường cùng. Kiều Sanh muốn từ từ bẻ gãy móng vuốt và răng nanh nó…

Vuốt ve thân thể rắn chắc của Liên Mặc Sinh, Kiều Sanh tháo thắt lưng cậu ta ra.

Sau đó, Liên Mặc Sinh cảm giác nửa người dưới của mình lạnh lạnh.

Quần đã bị cởi ra, chỉ còn quần lót…

Kiều Sanh không vội vàng tiến hành bước kế tiếp, y xuống giường, đi tới bàn, mở ngăn kéo ra.

Đừng nói là ‘Dụng cụ điện động’ nha…

Mạch máu trên thái dương Liên Mặc Sinh nảy lên thình thịch, bao tử cuồn cuộn.

Kiều Sanh lấy gì trong ngăn kéo vậy? Liên Mặc Sinh liếc muốn mỏi cả mắt, cho đến khi Kiều Sanh xoay qua, cậu ta mới phát hiện đó là một chiếc roi da.

Liên Mặc Sinh vừa thở phào, lại lập tức đen mặt.

Roi da?

Đừng nói là…

Quả nhiên Kiều Sanh cuồng ngược đãi mà!

Liên Mặc Sinh không có thời gian để suy nghĩ tiếp, Kiều Sanh đã đi tới bên giường, mỉm cười, sau đó vung roi lên…

Chát!

Kiều Sanh quất xuống một roi, thiếu chút nữa Liên Mặc Sinh đã kêu ra tiếng.

Kiều Sanh vừa quất roi, vừa ung dung nói: “Cậu biết không? Tôi thích nhất là thuần thú, con Lang vương tôi mua lần trước ấy, tôi đã dạy dỗ nó như vậy, nó rất nhanh chóng bị thuần phục!”

Liên Mặc Sinh vừa thở gấp vừa gào lên: “Tôi không phải thú vật!”

“Tôi biết!” Kiều Sanh cười híp mắt: “Tuy nhiên, chỉ số thông minh của cậu cũng không hơn nó bao nhiêu!”

“Ây ây! Mau, mau dừng tay!”

“Có thể, nhưng không phải bây giờ. Nếu cậu đã tự tìm tới cửa, tôi mà không cố gắng ‘thuần hóa’ một chút, thì không phải là có lỗi với cậu sao?”

“…”

Kiều Sanh ra tay rất nặng, Liên Mặc Sinh cắn chặt răng, cố không kêu ra tiếng. Cuối cùng thì cậu ta cũng sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo.