Dạ Vương

Chương 67




Thi thể của Khai Thang Thủ và xe cứu thương bị lửa thiêu thành tro. Kiều Sanh gọi điện thoại cho Kiều Mộ Đình, chỉ vài phút sau cậu đã tới nơi.

Cậu và cảnh sát ở cách đó không xa, tất cả đều nằm trong kế hoạch.

Dù biết năng lực của Kiều Sanh, nhưng Kiều Mộ Đình vẫn luôn lo lắng, mãi cho tới khi tận mắt nhìn thấy Kiều Sanh an toàn cậu mới thở phào một hơi.

Kiều Mộ Đình đi nhanh về trước, ôm chặt Kiều Sanh.

Trong mắt những cảnh sát, hai người họ là huynh đệ tình thâm. Chỉ có Đằng Mộc đứng cạnh mới biết rõ mối quan hệ thật sự giữa hai người bọn họ.

Kiều Mộ Đình quả thật đã yêu Kiều Sanh điên cuồng.

Tuy là trước đây Đằng Mộc vẫn luôn không ủng hộ mối tình ngang trái này, nhưng hiện tại anh ta vẫn cảm động.

Nếu họ muốn yêu nhau, anh em thì có làm sao?



Kiều Sanh quay lại bệnh viện, sau khi lấy khẩu cung xong, cảnh sát cũng rút về.

Bác sĩ cẩn thận làm kiểm tra cho Kiều Sanh, ngoài vết thương ở chân lại vỡ ra, trên người y không còn tổn thương nào khác. Tuy nhiên, vết thương ở chân y cứ vỡ tới vỡ lui mãi, tình huống không lạc quan cho mấy.

Kiều Sanh luôn bị tai nạn, Kiều Mạc Nhiên lo lắng, không muốn để y ở lại bệnh viện nữa.

Vì thế, sau khi khâu lại vết thương, Kiều Sanh xuất viện, trở về Kiều gia.

Vốn định nghỉ phép một tháng, giờ Kiều Sanh lại bắt đầu kéo dài vô thời hạn, cho đến khi vết thương lành hẳn mới đi làm lại.

Cuộc sống của Kiều Sanh cũng trở về với trạng thái nhàn nhã ban đầu.

Buổi sáng hôm nay, Kiều Sanh dậy rất sớm. Y ngồi trên xe lăn, để Kiều Mộ Đình đẩy mình tản bộ trong hoa viên.

Thật ra thì vết thương của y cũng không nghiêm trọng tới mức phải ngồi xe lăn, nhưng Kiều Mạc Nhiên sợ y lại xảy ra chuyện, nên buộc y phải dùng.

Thời tiết tốt, nắng sớm thật rạng rỡ, ấm áp.

Kiều Sanh tựa vào đệm lót trên xe, lười biếng nheo mắt lại.

Y cảm thấy hiện giờ mình giống như một ông già, nhưng y thích cảm giác đó.

Hai người dừng lại giữa hoa viên.

Người hầu cũng đã dậy từ sớm, bắt đầu quét dọn hoa viên. Hệ thống tưới nước tự động đã vận hành, những tia nước như chiếc ô xòe bị ánh sáng chiếu vào lóng lánh, xinh đẹp vô ngần.

Kiều Mộ Đình nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “A Sanh, theo tôi qua Mỹ đi!”

“Mỹ?” Kiều Sanh ngẩng đầu, nhìn cậu: “Sao tôi phải theo cậu qua Mỹ?”

“Đi dưỡng thương!”

“Không phải ở đây cũng vậy sao?”

“Đương nhiên là khác. Ở Mỹ tôi có chút thế lực, có thể bảo vệ anh, Kiều gia không thể!”

“Tôi có thể tự bảo vệ mình!” Kiều Sanh cự tuyệt không chút do dự.

“Nhưng tôi không muốn thấy anh bị thương nữa!” Kiều Mộ Đình đi tới trước mặt y, cúi người, hai tay khoác trên hai thành xe, nghiêm túc nhìn y: “Anh biết không? Anh có biết cái cảm giác lúc Khai Thang Thủ kéo anh xuống đất không? Lúc ấy tôi hận không thể bước tới xé gã ta thành từng mảnh. Tôi biết anh có thể tự bảo vệ mình, nhưng anh không thể chắc chắn là anh sẽ không chịu bất kỳ thương tổn nào. Giờ anh còn chưa đủ mạnh, tôi không thể để cho anh tùy ý như thế được nữa!”

Kiều Sanh nhìn cậu, y không nói gì, như đang suy nghĩ gì đó.

Bình thường Kiều Mộ Đình vẫn rất điềm tĩnh, ít nói, cũng ít khi để lộ tình cảm của tình… Ít nhất cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy nặng nề như hiện giờ.

Kiều Mộ Đình lại nói: “Chủ mưu muốn ám sát anh tới giờ vẫn chưa xuất hiện, lúc nào người đó cũng có thể tiếp tục thuê sát thủ ám sát anh. Họ đang trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, như vậy rất bất lợi với chúng ta. Cho nên, giờ tới Mỹ tránh trước, chờ vết thương anh lành lại mới trở về tiếp tục đối phó họ, đến khi đó chúng ta sẽ không còn bị động thế này nữa!”

Kiều Sanh cau mày, nói: “Ý cậu tôi là gánh nặng?”

“Tôi không có ý đó…”

“Cậu nói đúng lắm!” Kiều Sanh sờ cằm, gật đầu: “Tôi như vậy đúng thật là gánh nặng!”

“A Sanh…”

“Tôi đồng ý với cậu!”

“Đi Mỹ sao?”

“Ừ!”

Kiều Mộ Đình đẩy mắt kính lên, xác định Kiều Sanh đang nói thật, khóe môi cậu cong lên.

Kiều Sanh sờ đầu cậu, cười bảo: “Cậu thật đáng yêu!”

Đáng yêu…

Cách hình dung đó khiến khóe mắt Kiều Mộ Đình giật giật mấy cái.

Kiều Mộ Đình định đứng thẳng dậy, nào ngờ lúc này Kiều Sanh lại nắm cằm cậu, kéo mặt cậu tới gần y.

Kiều Mộ Đình cau này, nói: “Anh định làm gì…”

Còn chưa nói hết câu, đôi môi đã bị Kiều Sanh ngậm lấy.

Kiều Mộ Đình cứng người.

Đây là lần đầu tiên Kiều Sanh chủ động hôn cậu…

Bọn họ ở trong hoa viên, Kiều Mộ Đình sợ bị kẻ khác nhìn thấy nên có chút bài xích, nhưng Kiều Sanh lại không quan tâm, đẩy khớp hàm cậu ra.

Đầu lưỡi hai người như quyện vào nhau.

Kiều Mộ Đình trầm mê rồi.

Kiều Mộ Đình chuyển từ bị động thành chủ động, cậu nâng mặt Kiều Sanh lên, hôn y. Dĩ nhiên Kiều Sanh cũng không cam yếu thế, tấn công lại.

Hai người hôn nhau thật bá đạo, không ai chịu nhường ai.



Hai người đàn ông cường thế, ngay cả chuyện hôn nhau cũng phải phân chia cao thấp.

Ngay lúc hai người đang hôn nhau quyết liệt thì đột nhiên Kiều Sanh lại đẩy Kiều Mộ Đình ra.

Toàn bộ lực chú ý của Kiều Mộ Đình đều đặt trên người Kiều Sanh, cậu giật mình, vấp một cái, thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Cậu nhìn Kiều Sanh bằng ánh mắt khó hiểu, còn tưởng là mình bị trêu cợt.

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên phía sau.

Bấy giờ Kiều Mộ Đình mới kịp phản ứng lại.

Có người tới đây.

Kiều Mộ Đình chán nản. Tại sao vừa rồi Kiều Sanh nhận ra mà cậu lại không phát hiện gì.

Rõ ràng ban nãy Kiều Sanh cũng tập trung hôn lắm mà…

Người quấy rầy chuyện tốt của hai người là Kiều Tử Việt, anh ta mặc đồ thể thao, đang chạy thể dục buổi sáng.

Nhìn thấy họ, Kiều Tử Việt giật mình, “Hai người ở đây làm gì?”

“Tản bộ!” Kiều Mộ Đình lạnh lùng đáp.

“Sớm thật!”

“Không phải anh cũng vậy à? Không ngờ một người phong lưu phóng khoáng như Kiều đại thiếu gia sáng sớm cũng sẽ chạy bộ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, có khi nào sẽ trở thành đầu đề trên các tạp chí lớn không ta?” Kiều Sanh cười khẽ. Mấy ngày qua, tai tiếng tình cảm của Kiều Tử Việt tuôn ra không ngớt. Trong lúc Kiều Mạc Nhiên trách mắng anh ta, y vô tình biết được hiện giờ Kiều Tử Việt lại đang bao hai người mẫu nổi tiếng, cuộc sống đúng là có tư có sắc.

“Thói quen này cũng đã duy trì nhiều năm rồi!” Kiều Tử Việt vờ như không nghe thấy mấy câu chế giễu của y, thản nhiên nói.

Kiều Sanh nhún nhún vai.

Chủ động chào hỏi cũng chỉ khiến mình mất mặt thêm thôi, Kiều Tử Việt buồn bực, chạy trở ra…

Kiều Mộ Đình nhìn quanh, phát hiện nơi này là góc chết, trừ phi đi thẳng tới, nếu không sẽ không ai phát hiện tình huống trong này.

Kiều Mộ Đình hiểu rõ mọi chuyện, lại hôn Kiều Sanh.

Kiều Sanh đẩy cậu ra.

Kiều Mộ Đình cảm thấy khó hiểu.

Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cậu, Kiều Sanh cong khóe môi, nói: “Phơi nắng đủ rồi, tôi muốn trở về phòng!”

“Được!” Kiều Mộ Đình đành phải gật đầu.



Sau khi đưa Kiều Sanh trở về phòng, Kiều Mộ Đình đi thẳng tới thư phòng Kiều Mạc Nhiên.

Kiều Mạc Nhiên đang xem báo.

Kiều Mộ Đình đi tới trước bàn, nói thẳng: “Con muốn đưa A Sang sang Mỹ tịnh dưỡng một thời gian!”

“Tại sao?” Kiều Mạc Nhiên buông tờ báo xuống.

“Ở đó an toàn hơn!”

Kiều Mạc Nhiên từ chối ngay tức khắc: “Nực cười, đừng cho là tôi không biết cậu đang làm gì ở Mỹ. Cậu cảm thấy ở cùng đám xã hội đen đó sẽ an toàn?”

Kiều Mộ Đình nói: “Không phải khi đó Kiều thị ta cũng bắt đầu từ xã hội đen sao?”

“Chuyện từ mấy chục năm trước rồi, còn nhắc tới làm gì?”

“Con không hề muốn nhắc tới những chuyện đó, con chỉ muốn đưa A Sanh sang Mỹ mà thôi!”

“Tôi nói không được là không được, chuyện này không bàn nữa!”

“Vậy à?” Kiều Mộ Đình thản nhiên nói: “A Sanh đã đồng ý với con rồi, mấy ngày nữa con sẽ dẫn anh ấy đi. Giờ con tới là để nói với ba một tiếng mà thôi, còn về ba có đồng ý hay không lại là chuyện khác!”

“Hỗn xược!” Sắc mặt Kiều Mạc Nhiên trầm xuống, ông ta vỗ bàn: “Thái độ của cậu là thế nào?”

“Vậy còn thái độ của ba với A Sanh trước đây thì sao?” Giọng của Kiều Mộ Đình thật thản nhiên, “Trước kia ba không hề liếc A Sanh một cái, ba cảm thấy anh ấy vô dụng, giờ anh ấy biểu lộ tài năng ba mới bắt đầu coi trọng anh ấy. Ở trong mắt người khác, ba là cắn rứt lương tâm, thật ra ba quan tâm tới anh ấy không phải anh ấy là con ba, ba chỉ quan tâm tới Kiều thị, chỉ có người có năng lực quản lý nó mới có tư cách trở thành con ba, con nói không sai chứ!”

Từng câu nói của Kiều Mộ Đình như đâm trúng tim đen khiến Kiều Mạc Nhiên tái mặt. Ông ta chỉ ra cửa, quát: “Biến ngay!”

Kiều Mộ Đình thản nhiên liếc ông ta một cái, xoay người bước đi.