Dạ Vương

Chương 63




.

Kiều Tử Việt đứng đơ tại chỗ, anh ta đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc không nói thành lời.

Từ ngày Kiều Sanh nằm viện tới giờ, anh ta không hề tới thăm y, cũng cố để bản thân không chú ý tới chuyện này.

Nhưng anh ta lại làm không được.

Mỗi ngày, mở TV lên, đập vào mắt anh ta chính là tin tức oanh động và tất cả đều là tin về Kiều Sanh. Các tờ báo, tạp chí, báo mạng, thậm chí chủ đề tám nhảm gần đây trong công ty đều là chuyện về y, dường như đi đâu cũng nghe thấy chuyện của y. Kiều Tử Việt cảm thấy rất bực bội, cho nên dạo này dù anh ta có ở cùng với bất kỳ người nào mình bao nuôi, anh ta cũng không thấy chút hứng thú nào.

Do dự rất lâu, cuối cùng anh ta cũng quyết định đến xem Kiều Sanh một lát.

Nhưng có thế nào anh ta cũng không ngờ là vừa mở cửa phòng bệnh ra, anh ta lại nhìn thấy cảnh này.

Gã đó rõ ràng là tên bảo tiêu mà Kiều Sanh mời về, giờ lại đang đè lên người Kiều Sanh và chỗ mà anh ta đứng lại đúng là chỗ có thể thấy rõ nơi đang kết hợp chặt chẽ giữa hai người họ…

Chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, mặt Kiều Tử Việt xanh mét.

Rõ ràng là khi đó anh ta đã mở cửa ra, vậy mà thằng nhãi con không biết liêm sỉ ấy vẫn đâm vào cơ thể Kiều Sanh và anh ta đã nhìn thấy hết cả quá trình.

Thấy hết toàn bộ…

Thằng nhãi con đó rõ ràng là cố ý.

Kiều Tử Việt đóng cửa lại, nhìn Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh đang ở trên giường, cơn giận của anh ta không cách nào kiềm nén được.

“Hai người đang làm cái gì?”

Kiều Sanh nhíu mày, vừa rồi y định bắn cho Liên Mặc Sinh một phát súng, nhưng tự nhiên Kiều Tử Việt xuất hiện làm y không kịp ra tay. Đã thế y còn bị xâm phạm, hơn nữa rõ ràng là Liên Mặc Sinh cố tình để Kiều Tử Việt nhìn thấy.

Y tức giận.

“Chúng tôi đang làm gì, chẳng lẽ Kiều đại thiếu gia anh không nhìn thấy?”

Chuyện tốt bị quấy rầy, Liên Mặc Sinh vô cùng bực tức, trả lời không hề khách khí. Không chỉ dừng lại ở đó, Liên Mặc Sinh còn ưỡn thẳng eo ngay trước mặt Kiều Tử Việt.

Không có tiền hí mà bị xâm nhập đúng là không phải dễ chịu gì. Động tác của Liên Mặc Sinh lại rất nhanh, Kiều Sanh nhịn không được hô ra tiếng.

Kiều Tử Việt nắm chặt tay, cố dằn xuống xúc động muốn đánh người, quát: “Chân bị thương còn chưa chịu an phận, ban ngày ban mặt mà làm ra chuyện xằng bậy ngay trong bệnh viện, cậu đói khát tới mức này à? Không bị đàn ông đè cậu không chịu được sao?”

Ngay từ đầu anh ta đã biết thằng bảo tiêu mà Kiều Sanh mời về này không phải là bảo tiêu gì, mà là trai bao. Anh ta chỉ không ngờ là Kiều Sanh lại là người bị đè, điều này khiến cho anh ta không thể nào chấp nhận nổi.

Ánh mắt Kiều Sanh lạnh xuống hoàn toàn.

Hành động của Liên Mặc Sinh rất càn rỡ, còn Kiều Tử Việt cứ lải nhải khiến y cảm thấy quá ồn ào.

Y nổi giận.

Móc khẩu súng dưới gối ra, Kiều Sanh không thèm nhìn mà bắn về phía Liên Mặc Sinh. Lúc y vừa ra tay, Liên Mặc Sinh đã cảnh giác, quay đầu tránh thoát.

Viên đạn sượt ngang qua mặt Liên Mặc Sinh, cậu ta cảm thấy trên mặt mình vừa nóng vừa đau đớn.

Mắt Kiều Sanh đầy sát khí, ánh mắt không có chút độ ấm nào, giống như con báo con bị chọc giận, không còn cái vẻ lười biếng như trước đây.

Chất lỏng ấm áp chảy xuống mặt mình, Liên Mặc Sinh đưa tay sờ, lòng bàn tay đỏ tươi, tất cả đều là máu.

Bị thương…

Cuối cùng Liên Mặc Sinh cũng tỉnh táo lại, bắt đầu lo lắng.

Tình huống không tốt lắm.

Dường như mình đã đùa quá trớn rồi…

Liên Mặc Sinh rút thứ nọ ra khỏi người Kiều Sanh, kéo quần lên, trong thoáng chốc không biết phải kết thúc thế nào.

“Ờ, tôi…” Mới vừa mở miệng, Kiều Sanh lại bắn phát súng thứ hai về phía cậu ta.

Liên Mặc Sinh vội vàng lăn xuống giường, may mắn tránh thoát viên đạn đó.

Khẩu súng mà Kiều Sanh dùng là Desert Eagle nổi tiếng thế giới, lực sát thương rất mạnh. Là một sát thủ, Liên Mặc Sinh rất rõ điểm này, nếu như thật sự bị bắn trúng, không chết cũng tàn phế.

Kiều Sanh bắn liên tục mấy phát súng, tuy là Liên Mặc Sinh đều tránh khỏi nhưng vẫn bị thương nhẹ. Kiều Sanh không định lấy mạng cậu ta nên không bắn vào chỗ hiểm, nhưng y cũng không muốn tha cho cậu ta dễ dàng như vậy, ít nhất phải cho cái tên liều lĩnh này chịu chút đau đớn mới được.

Dùng hết tám viên đạn, Kiều Sanh buông súng xuống, Liên Mặc Sinh cũng tựa vào tường thở hổn hển.

Nửa người trên của cậu ta bị đạn trượt ngang thương tích đủ chỗ, vết thương trên mặt hiện đang chảy máu.

Kiều Sanh lấy chăn che thân thể trần truồng của mình lại, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu bị đuổi việc, có thể cút ngay bây giờ!”

Cơn giận của Kiều Sanh vượt khỏi dự tính của Kiều Tử Việt, thời gian qua thái độ của Kiều Sanh với cậu ta rất tốt, khiến cậu ta cảm thấy gió xuân phơi phới, cho nên mới quên mất bản tính bạo lực của Kiều Sanh.

“Ấy, cưng à, đừng giận…” Liên Mặc Sinh cười hề hề.

“Trong ngăn kéo của tôi vẫn còn đạn chưa dùng tới, cậu có muốn thử thêm lần nữa hay không?” Kiều Sanh cười lạnh.

Liên Mặc Sinh toát mồ hôi.

“Cút!”

Kiều Sanh chỉ ra cửa, giọng cực lạnh.

Kiều Sanh nói là làm, Liên Mặc Sinh cũng hiểu nếu mình còn tiếp tục ở lại đây, nhất định Kiều Sanh sẽ nổ súng bắn mình, nhưng cậu ta lại không cam lòng ra đi như vậy.

Liên Mặc Sinh khó xử.

Kiều Sanh cười lạnh, lấy dây đạn trong ngăn kéo ra.

Liên Mặc Sinh cười khổ một tiếng, xem ra lần này đúng là đùa quá trớn rồi.

Kiều Sanh lại giơ súng lên, nhắm ngay Liên Mặc Sinh.

“Đừng, đừng bắn, tôi đi!” Vội nhặt áo lên, mặc nhanh vào người, cậu ta lập tức đi ngay.

Mở cửa, Liên Mặc Sinh còn quay đầu lại, cười hề hề, nói: “Vết thương của tôi cũng ổn rồi, đã có thể tiếp nhận công việc. Nhưng chắc chắn gã ‘Khai thang thủ’ đó còn có thể làm phiền cậu. Cưng à, cưng phải cẩn thận một chút, chờ cưng xuất viện, tôi sẽ trở về bảo vệ cưng!” Nói xong, còn không sợ chết, quăng cho y cái hôn gió.

Kiều Sanh không hề do dự, bóp cò.

Liên Mặc Sinh cũng vừa đóng cửa lại, viên đạn liền ghim vào ván cửa.

Nhìn cảnh đó, Kiều Tử Việt há hốc mồm, dù biết Kiều Sanh không dễ chọc, nhưng anh ta lại không ngờ là y lại hung hãn tới vậy.

Nhớ tới mấy câu châm chọc ban nãy của mình, Kiều Tử Việt ứa mồ hôi lạnh.

Kinh thật…

“Có phải là anh cũng nên cút hay không?” Kiều Sanh thu súng lại, lạnh lùng nhìn người nọ.

“Ờ, cậu từ từ dưỡng thương, tôi không quấy rầy…”

Kiều Tử Việt trộm lau mồ hôi.

Ngoài cửa.

Liên Mặc Sinh vừa vội vàng sửa áo lại vừa thở dài một hơi. Phát súng vừa nãy của Kiều Sanh thiếu chút nữa đã bắn trúng cậu, cũng may cậu mau lẹ, kịp thời lui ra.

Xem ra là rất giận…

Chịu thôi, giờ giữ mạng là quan trọng nhất, còn về phần người tình đang nổi đóa đó để từ từ dỗ sau vậy.

Còn dỗ thế nào à? Chỉ nghĩ thôi cậu ta đã thấy đau đầu rồi…

Hậu quả của việc Kiều Sanh nổi giận lần này là trong phòng bệnh lại có thêm mấy vết đạn. Tan ca, Kiều Mộ Đình tới thăm không khỏi kỳ quái.

“Đã xảy ra chuyện gì à? Sao có nhiều vết đạn thế này?”

Kiều Sanh không đáp.

Kiều Mộ Đình lại hỏi: “Liên Mặc Sinh đâu?”

“Chết rồi!” Kiều Sanh lạnh lùng nói.

“…”

Mặt Kiều Sanh lạnh lùng, còn Kiều Mộ Đình thì không hiểu đầu đuôi gì cả. Nhưng nhìn mấy vết đạn ghê người này, đại khái thì cậu cũng hiểu là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Hai người họ trở mặt…

Tốt lắm!

Kiều Mộ Đình cong khóe môi lên. Dù không biết nguyên nhân là gì, nhưng cậu đang rất hài lòng với tình huống này.

“Vậy liệu cậu ta có ‘sống lại’ không?”

“Cậu nói xem?” Kiều Sanh nhìn cậu, cười lạnh rồi hỏi lại.

Kiều Mộ Đình đẩy mắt kính, lóe ra một tia sáng, nhấn mạnh: “Không đâu! Cho dù có ‘sống lại’, tôi cũng sẽ giúp anh nã thêm mấy phát, đuổi cậu ta về địa ngục…”

“Rất tốt!”

Vào lúc này, tại sân bay X.

Ngồi ở phòng chờ bỗng nhiên Liên Mặc Sinh rùng mình, hắt hơi một cái.



Phòng bệnh của Kiều Sanh bị y biến thành một đống lộn xộn, phía bệnh viện cũng không biết tại sao lại ra thế này. Họ không dám hỏi nhiều, hôm sau bèn mời y sang một phòng khác.

Từ ngày chuyện mờ ám giữa Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh bị một y tá nhìn thấy, chuyện Kiều Sanh là gay và có một bạn tình đẹp trai điên cuồng lập tức truyền khắp bệnh viện, khiến mấy nữ bác sĩ, y tá bị y làm cho thần hồn điên đảo phải vỡ mộng. Dĩ nhiên đó cũng chỉ là tạm thời, trời sinh phụ nữ có tính tò mò, sau khi tiếp nhận sự thật, các cô bắt đầu thấy vô cùng hứng thú với người yêu của Kiều Sanh. Và do không rõ tình hình, mục tiêu của bọn họ đã tập trung trên người Kiều Mộ Đình – một thanh niên anh tuấn, phong độ.

Vì thế, mỗi ngày đều có một vài tin tức nho nhỏ truyền ra từ phòng bệnh Kiều Sanh.

Mấy tay nhà báo luôn chờ đợi ngoài bệnh viện rất thính mũi, tuy là bệnh viện đã phong tỏa tin tức nhưng không biết là bọn họ dùng cách nào mà moi được một vài tin. Thế là khắp nơi lại chuyển từ đề tài Kiều Sanh gặp nạn sang tính hướng của y và cả người bạn trai thần bí có ngoại hình xuất sắc giống y…