Dạ Vương

Chương 6




Từ Italia tới Trung Quốc, ít nhất thì chuyến lữ trình này phải tốn hơn một tuần, nhưng giữa đường thuyền lại đụng phải gió lốc, phải kéo dài thêm mấy ngày, cho đến khi cập bến, thì đã là chuyện của nửa tháng sau.

Là một người nhập cư trái phép, Kiều Sanh chỉ ở dưới khoang ngầm của thuyền, không được ra ngoài. Tuy vậy, nhưng y cũng không ngại.

Trong khoang ngầm còn có thêm mười mấy người nhập cư trái phép khác, phần lớn họ đều là dân địa phương ở Italia, có một số là vì phậm tội, sợ pháp luật chế tài, những người còn lại là những kẻ không thể sống trong nước nữa, đành vượt trùng dương, đến bờ Châu Á ở đối diện đãi vàng, cũng có vài người là vì đắc tội với nhà quyền quý nào đó ở Italia, bị Mafia đuổi giết…

Khoang ngầm không lớn, nhưng do phải chen chúc mười mấy người mà vừa chật chội lại vừa ồn ào. Tuy nhiên, Kiều Sanh lại lấy đó làm thích thú, y thường trao đổi ít nhiều với những người ấy, thậm chí là y còn theo một tay cờ bạc học chơi bài. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, y đã học được rất nhiều kỹ xảo, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy, thắng đậm, khiến tay tự cho là cao tay nghề ấy thua đến không ngốc đầu lên nổi. Ngoài ra, y còn được một tay lính đánh thuê khen ngợi, dạy y cách chiến đấu và các mưu mẹo trong nghề, chỉ cần học xong chỗ đấy, thì không cần dùng nhiều sức y cũng có thể giết chết một tay cường tráng. Tuy vết thương trên người còn chưa lành hẳn, không thể vận động quá mạnh, nhưng Kiều Sanh vẫn có thể xuất sắc nắm vững hết những gì người lính đánh thuê ấy dạy cho y.

Nửa tháng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, thuyền cập bến, mọi người chào từ biệt nhau rồi mỗi người mỗi ngả.

Bước ra khỏi khoang ngầm, biển xanh, trời xanh và ánh nắng rực rỡ chiếu thẳng vào mắt y.

Kiều Sanh hít sâu một hơi.

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy ánh mặt trời trong suốt nửa tháng qua, lâu nay vẫn luôn ở nơi tối tăm, giờ đột nhiên xuất hiện dưới ánh mặt trời, mắt y có chút không quen, nhưng dĩ nhiên là điều này cũng không hề ảnh hưởng gì tới tâm trạng đang rất tốt của Kiều Sanh.

Nghe tiếng ồn ào ở xung quanh, Kiều Sanh tựa vào lan can, có cảm giác như đã trọng sinh một lần.

Những chuyện xảy ra ở Italia, y sẽ gạt nó sang bên, bắt đầu một cuộc sống mới. Ít nhất, trước khi y khôi phục trí nhớ, tên của y chỉ có thể là Cổ Vị Minh…

Hóa trang thành công nhân vệ sinh vượt khỏi hàng rào hải quan, sau khi thuận lợi nhập cảnh, chuyện đầu tiên mà Kiều Sanh làm chính là đi làm giả giấy chứng nhận, giấy chứng minh, hộ khẩu, thậm chí là hộ chiếu. Đối phương làm việc rất nhanh, chỉ mới hai ngày đã hoàn tất. Tuy nhiên, chi phí cho vụ này cũng không phải rẻ, chính xác là tiêu hết chút tiền mặt còn lại trên người Kiều Sanh.

Sau đó, Kiều Sanh vác tấm thân vô sản của mình vào một sòng bạc.

Dùng kỹ thuật mà tay cờ bạc nọ từng dạy cho y, Kiều Sanh thuận lợi thắng được mấy ngàn. Nhưng y cũng hiểu thời điểm nào là nên thu tay lại, trước lúc khiến những người quản lý ở sòng bạc chú ý, y đã vô cùng khiêm tốn ôm tiền đi ngay.

Ra khỏi sòng bạc, sắc trời đã tối.

Đối diện với sòng bạc là một quán bar, quán bar ấy có tên là ‘Falling-angle’ vừa ác tục lại vừa tràn ngập sự ám chỉ ái muội. Nhìn thoáng qua bảng hiệu, Kiều Sanh nở nụ cười trào phúng rồi đi vào, bởi vì dù sao thì y cũng không còn chỗ nào để đi.

Không ngoài dự kiến, đập vào mắt y chính là cảnh tượng *** mỹ, hỗn loạn. Dưới ánh đèn mê ly, những giai điệu mãnh liệt như dội thủng màng tai, trên vũ đài, hai cô gái xinh đẹp trang điểm thật đậm, mặc nội y kiểu ren, dáng người nóng bỏng đang múa những bài khiêu khích. Thân thể họ dính sát vào nhau, làm ra những điệu múa bắt chước động tác ái tình.

Dù có hơi ồn, nhưng bầu không khí ở đây cũng rất khá. Kiều Sanh đi tới trước quầy bar, ngồi xuống, chàng bartender thấy thế, lập tức đi tới, cười hỏi: “Anh đẹp trai, anh muốn uống gì nào?”

“Tùy tiện đi!” Kiều Sanh đáp.

“Vậy làm một ly Bloody Mary đi nhé!”

“Ừ!”

Nhìn bề ngoài, anh chàng bartender ấy không lớn lắm, nhiều nhất thì chỉ khoảng hai mươi đổ lại thôi. Anh ta nhìn Kiều Sanh một lượt, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.

“Anh là lần đầu tiên tới đây phải không? Trước đây tôi vẫn chưa gặp anh lần nào?” Bartender vừa pha chế rượu vừa nói chuyện với Kiều Sanh, “Tôi là Lý Duy!”

“Cổ Vị Minh!” Cũng chẳng quan tâm mấy, Kiều Sanh đáp lại, tầm mắt của y dừng trên vũ đài, hai vũ nương múa thoát y đó ngày càng ‘thoáng’, không ngừng phóng điện với những kẻ dưới đài, xung quanh cũng vang lên không ít tiếng hút khí và không ít những kẻ háo sắc tựa vào thành vũ đài, nhét tiền vào trong áo và quần lót của vũ nương, thuận tiện còn ăn chút đậu hủ.

“Anh thích biểu diễn như thế à?” Lý Duy hỏi.

“Chưa nói là thích!”

“Vậy coi như anh bình thường!” Lý Duy nheo mắt, cười nói: “Thật ra, hai người trên đài đó đều là gay!”

“Gay?” Kiều Sanh cong khóe môi lên.

“Đúng vậy, đó là hàng cao cấp ông chủ vừa mới mua từ Thái về, rất được hoan nghênh đấy…” Lý Duy hưng phấn nói, rồi lại liếc ra cửa, kinh ngạc, hô lên, “A, ông chủ tới rồi kìa!”

Theo tầm mắt của anh ta, Kiều Sanh nhìn ra cửa, lập tức trong thấy ông chủ mà anh ta mới vừa hô.

Đó là một anh chàng có ngoại hình rất phát triển, dáng người cao lớn, dung mạo anh tuấn, đứng trong đám đông thì bảo đảm là rất dễ nhận ra.

“Ông chủ của chúng tôi tuấn tú lắm phải không? Y tên Kiều Tử Việt, là người thừa kế được sếp tổng của tập đoàn Kiều thị chỉ định đấy!”

Lý Duy bắt đầu khoe khoang, dù giọng không lớn lắm, nhưng cái giọng ngày càng hưng phấn ấy đã khiến Kiều Sanh phải nhìn người nọ thêm một chút.

Người nọ mặc chiếc áo da màu đen, khóa kéo chỉ kéo tới xương quai xanh, để lộ đồi ngực rắn chắc, kết hợp với chiếc quần bò bó sát màu xanh đậm, như tô điểm thêm cho đôi chân thon dài xinh đẹp, phía dưới là đôi giày kiểu quân trang. Anh ta chỉ mặc tùy ý mà lại hợp thời, thậm chí còn nổi hơn cả những ngôi sao thần tượng. Tuy anh ta nở nụ cười, nhưng hơi thở nguy hiểm vẫn đang tỏa ra không ngừng. Đi cạnh là một cô gái trẻ ăn mặc lóa mắt, dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng, dáng người cũng không kém phần cao ráo, thanh mảnh.