Dạ Vương

Chương 39




.

Kiều Mộ Đình thổ lộ quá đột ngột, trong lúc nhất thời, Kiều Sanh không biết phải đáp thế nào.

Kiều Mộ Đình nhìn Kiều Sanh, trong đôi ngươi sâu thẳm hiện lên ánh sáng nóng rực, hoàn toàn không hợp với khí chất lạnh lùng của cậu ta.

Trình huống có hơi rối, Kiều Sanh trầm mặc gần nửa phút mới lên tiếng. Dĩ nhiên là từ chối không chút lưu tình, “Cậu nói rất cảm động. Nhưng, tôi không thích loạn luân!”

Tia sáng trong mắt Kiều Mộ Đình trở nên ảm đạm, nhưng cậu vẫn không chịu buông tay, “Tôi không quan tâm!”

“Vậy à? Nhưng tôi không có hứng thú với suy nghĩ của cậu!” Kiều Sanh nhếch môi, nụ cười tản mạn, dường như chứa vài ý mỉa mai, “Nếu không còn gì nữa, phiền cậu ra ngoài, tôi phải thay quần áo!”

Kiều Mộ Đình im lặng.

Kiều Sanh đi tới trước tủ quần áo, tùy ý chọn một bộ bình thường, thoải mái.

“Đừng nói là cậu cậu muốn xem tôi thay quần áo nha?” Thấy Kiều Mộ Đình còn chưa chịu đi, Kiều Sanh nhíu mày, “Tôi thấy tối nay cậu nên đến quán bar xem múa thoát y sẽ hay hơn đấy!”

Ánh mắt nhìn Kiều Sanh của Kiều Mộ Đình có chút mờ mịt, tựa như đang nhìn một người xa lạ.

“A Sanh, sao anh lại…”

“Hử?”

“Trước đây, anh không bao giờ nói ra câu đó…” Kiều Mộ Đình do dự.

Kiều Sanh cảm thấy buồn cười. Y không hiểu sao một người rồi lại hai người cứ nhắc mãi chuyện trước đây? Chuyện ngày xưa đó, y không muốn biết, cũng không có ý định tìm hiểu. Có lẽ trước đây y chỉ là một tên hèn yếu, nhưng giờ thì tuyệt đối không.

“Kiều Mộ Đình, nếu cậu muốn nhớ lại chuyện ngày xưa, cậu có thể tìm ảnh cũ xem lại, tôi không muốn bàn mấy chủ đề vô vị này với cậu nữa!” Kiều Sanh chế giễu, “Tôi không tin là cậu không có ảnh trước đây của tôi!”

Giọng của y không hề khách sáo, khiến sắc mặt Kiều Mộ Đình xanh trắng không ngừng. Cậu ta nghi hoặc, hỏi: “A Sanh, sao anh lại thay đổi nhiều như vậy?”

“Vậy cậu cảm thấy tôi phải như thế nào? Yếu đuối như lúc trước, dễ cho các người đùa giỡn?” Kiều Sanh cười lạnh.

“Các người?” Kiều Mộ Đình không hiểu lời y lắm, “A Sanh, anh hiểu lầm rồi! Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đùa giỡn với anh, tôi là thật lòng…”

Kiều Mộ Đình vội vã thanh minh. Nhưng Kiều Sanh cũng không bàn tiếp đề tài đó nữa, y nhìn đồng hồ, mười giờ rưỡi sáng, sắp tới giờ y huấn luyện rồi.

Tuy là y không muốn thay quần áo trước mặt người khác, nhưng Kiều Mộ Đình không phải là kẻ dễ xua đi. Y không muốn giằng co với cậu ta nữa, đành quay lưng, cởi bỏ áo ngủ trước mặt Kiều Mộ Đình.

Kiều Mộ Đình giật mình.

Sau một khoảng thời gian điều dưỡng và huấn luyện, thân thể Kiều Sanh rắn chắc không ít. Tuy là vẫn còn gầy, nhưng tốt hơn lúc y mới về nước rất nhiều. Phần lưng của y rất đẹp mắt, thon thon tròn trịa, bả vai rất rộng, eo cũng mảnh. Vì thế đã khiến người y trở nên mảnh mai, có một dáng người tam giác hoàn mỹ, không thua kém gì các nam người mẫu. Da y rất trắng, lại không có nhiều huyết sắc như người bình thường, nhưng điều đó lại chẳng làm người ta cảm thấy yếu ớt, mà cứ như loài quỷ hút máu trong tiểu thuyết ma huyễn phương Tây, thần bí, hoa lệ.

Cởi áo ngủ xong, Kiều Sanh lại cởi quần ngủ. Y không hề ngó tới phản ứng của Kiều Mộ Đình đứng cạnh bên.

Lúc ngày, cả người Kiều Sanh chỉ còn độc chiếc quần lót…

Y đứng bên giường, phía trước là ánh sáng chiếu vào từ khung cửa sổ. Ánh mặt trời sáng rực, động tác của y rất tùy ý, thậm chí cả bức mành cũng lười kéo lại. Cả người y gần như trần trụi, nhưng không phải dạng dẫn dắt nhục dục con người, mà rạng rỡ như một bức tranh đầy màu sắc.

Trong phút chốc, Kiều Mộ Đình nhìn tới ngây người.

Cái lần cậu nhìn thấy Kiều Sanh trần truồng, là vào ba năm trước. Y vẫn xinh đẹp, vẫn rung động không chút vấy bẩn như trong hồi ức của cậu.

Kiều Sanh mặc áo vào, đứng trước gương, cài cúc áo lại.

Vạt áo sơ mi che đi cái mông, chỉ để hai chân thon dài lộ ra bên ngoài. Y không mang giầy, mà đi chân trần, giẫm trên thảm lót sàn mềm mại. Đôi chân ấy như hòa làm một thể với thảm lót màu tím tao nhã, quyến rũ một cách kỳ lạ…

Trong nhất thời, Kiều Mộ Đình cảm thấy môi miệng mình khô khốc. Độ ấm trong phòng vừa đủ, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại thấy người mình nóng dần lên…

Cậu kìm lòng không được, đi tới, ôm Kiều Sanh vào lòng.

Kiều Sanh vừa cài chiếc cúc cuối cùng xong, vừa định mặc quần vào thì hai tay Kiều Mộ Đình đã ngăn ngay trước ngực y, cản trở y hành động.

Mắt Kiều Sanh phát lạnh.

Người thứ ba…

Kiều Mộ Đình là người thứ ba không có sự cho phép của y mà cả gan làm như vậy. Hai người trước đây là Kiều Tử Việt và Liên Mặc Sinh. Kiều Sanh thấy khó hiểu, chẳng lẽ mình trông dễ ức hiếp tới vậy? Vì hành động vô phép đó mà Kiều Tử Việt và Liên Mặc Sinh đều bị cho một bài học, dĩ nhiên là Kiều Mộ Đình cũng không ngoại lệ.

Bất kỳ một ai dám càn rỡ với y, y sẽ không tha cho bọn họ.

Kiều Mộ Đình không biết Kiều Sanh đang tức giận, cậu ôm chặt y, si mê ngửi mùi hương trên người y.

Tuy là cảm giác không còn giống như lúc trước, nhưng dù sao vẫn cùng là một người…

Hơi thở ấm áp phả vào gáy, tuy là Kiều Mộ Đình không có làm thêm hành động khó coi nào. Nhưng khoảng cách quá thân mật đó vẫn khiến Kiều Sanh không chịu nổi.

Y nắm cổ tay Kiều Mộ Đình, kéo mạnh một cái.

Kiều Mộ Đình nhận ra động tác của Kiều Sanh rồi, nhưng cậu cứ nghĩ là Kiều Sanh đáp lại mình, nên không đề phòng. Mãi cho đến lúc Kiều Sanh xoay người quẳng mình lên không trung, cậu mới phản ứng lại, nhưng đã không còn kịp nữa, cậu đã rơi xuống đất. Tuy trên đất là lớp thảm nhung, nhưng sau lưng vẫn phải chịu một lực va chạm không nhỏ, ngũ tạng lục phủ như dời vị trí.

Một cú ném qua vai vô cùng xinh đẹp.

Kiều Mộ Đình nằm ngửa trên sàn nhà, dường như là đang sửng sốt vì bị quẳng một phát. Từ Trên cao, Kiều Sanh liếc cậu một cái, tiếp tục mặc quần vào, giống như chuyện bạo lực vừa rồi hoàn toàn chưa phát sinh.

Đứng trước gương chỉnh chỉnh lại đầu tóc, lúc này Kiều Sanh mới xoay người qua, nhìn về phía Kiều Mộ Đình.

Kiều Mộ Đình ngồi trên sa lon, trừng to mắt.

Còn chưa từ bỏ ý định?

Kiều Sanh cười lạnh, hảo cảm ban đầu của y với Kiều Mộ Đình đã chẳng còn lại chút gì. Y ghét kiểu người tự cho là đúng, càng ghét loại người quấn chặt lấy mình.

Nhìn thẳng vào đôi mắt chán ghét của Kiều Sanh, mặt Kiều Mộ Đình có chút khó coi, qua một hồi lâu mới nghẹn ra được một câu, “A Sanh, anh đúng là làm tôi thấy bất ngờ!”

Kiều Sanh cười nói: “Tin tôi đi, nếu cậu còn ở lại đây, tôi sẽ càng làm cho cậu thấy bất ngờ hơn!”

Giọng điệu bình thản, nhưng lại quá lạnh lùng.

Kiều Mộ Đình không hề bị y dọa sợ, cậu im lặng một hồi, mới thở dài một hơi, đôi ngươi ánh lên chút ánh sáng kỳ lạ, “A Sanh, anh đã mạnh mẽ hơn rồi, tôi thấy mừng lắm. Trước đây anh rất yếu ớt, giống như thủy tinh dễ vỡ, tôi luôn lo sợ anh sẽ bị bất kỳ thương tổn nào. Anh của hiện tại không cần tôi bảo vệ nữa, cũng sẽ không dễ bị thương tổn như lúc trước!”

“Cho nên?” Kiều Mộ Đình nói được một nửa đã dừng lại, Kiều Sanh thấy hứng thú, hỏi thử.

“Tôi cũng không còn băn khoăn chuyện theo đuổi anh nữa rồi!”

“…”

“Từ năm mười ba tuổi tôi đã bắt đầu thích anh, nhưng bởi vì chúng ta là anh em, tôi không thể biểu hiện ra bên ngoài. Nếu không phải do mười bảy tuổi năm đó tôi uống say, thiếu chút nữa đã cưỡng bức anh, chắc có lẽ chúng ta vẫn giống như trước, mãi mãi là anh em tốt. Giờ tôi nghĩ thông suốt rồi, anh em thì sao chứ? Quan hệ huyết thống thì sao chứ? Tôi thích anh, chỉ vậy là đủ rồi, những chuyện khác đều không quan trọng!”

Kiều Sanh im lặng một hồi lâu, mới cười giễu: “Tôi nghĩ là cậu đã quên mất một chuyện. Cậu nói cậu yêu tôi, nhưng tôi lại chẳng có chút cảm giác nào với cậu!”

“Không sao cả!” Kiều Mộ Đình lại trở về với cái vẻ si tình ban nãy, cậu bình tĩnh, đẩy gọng kính trên sống mũi mình lên, trong mắt chứa đầy vẻ bá đạo, tự tin, “Trên thế giới này không có ai yêu anh hơn tôi, cho nên, anh chỉ có thể là của tôi thôi!”

“Vậy nếu như tôi đã ở cùng người khác?” Kiều Sanh thấy buồn cười.

“Tôi sẽ làm cho hắn rời khỏi anh, nếu hắn không chịu, tôi sẽ đích thân giết hắn!” Ánh mắt Kiều Mộ Đình lạnh như băng.

Kiều Sanh: “…”

Lúc này mặt y đúng là khó coi rồi.

Hai người đều im lặng, gian phòng cũng trở nên im ắng.

Thời gian như đọng lại.

Kiều Sanh chợt nhớ tới gương mặt tuấn tú và nụ cười xấu xa của Liên Mặc Sinh, không hiểu sao tâm trạng đang tồi tệ của y lại tốt hẳn. Y cong khóe môi lên, giễu cợt, “Chưa nói tới chuyện tôi muốn thế nào, chẳng lẽ cậu không thấy mình quá tự phụ rồi sao? Hắn cũng không phải người dễ đối phó vậy đâu!”

Y nói thẳng, tức nhiên cũng đã thừa nhận là mình đã ở cùng kẻ khác. Đôi mắt Kiều Mộ Đình như lạnh hẳn, cậu nói: “A Sanh, vậy là anh còn chưa biết trong bốn năm qua tôi đã làm gì ở Mỹ?”

Kiều Sanh gật đầu.

“Ở Mỹ, tôi mở một cửa hàng bán vũ khí đạn dược, cũng là người cung cấp vũ khí cho các tổ chức ngầm lớn nhất ở Bắc Mỹ!”

Kiều Sanh im lặng. Tại một nơi đầy mùi máu tanh ấy, nếu không có năng lực và thủ đoạn hơn người, e là đã bị nhai tới xương cốt cũng không còn. Kiều Mộ Đình buôn bán vũ khí, giao thiệp với cả hắc bạch lưỡng đạo, e là không dễ đối phó. Cậu ta bỏ nhà đi, chứng tỏ lúc ở Mỹ cậu ta là tay trắng làm nên sự nghiệp. Một người nơi đất khách, sau lưng không có bất kỳ thế lực nào, lại chỉ trong bốn năm ngắn ngủi có thể đi tới được bước này, có thể tính được cậu ta mạnh bao nhiêu.

Tuy nhiên, Liên Mặc Sinh cũng chẳng phải ngọn đèn cạn dầu…

Trên mặt Kiều Sanh thoáng hiện nụ cười thú vị. Không biết nếu như Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh đối đầu nhau, kết quả sẽ thế nào đây?

Chỉ nghĩ thôi, đã thấy thú vị rồi…