Dạ Vương

Chương 35




.

Mặt Kiều Tử Việt xám ngắt. Bấy giờ, Kiều Sanh – đang hôn cuồng nhiệt với Liên Mặc Sinh – thấy anh ta còn đứng đó, cười lạnh: “Kiều Tử Việt, đừng bảo là anh muốn ở đây xem biểu diễn trực tiếp nha?”

“Vô sỉ!” Kiều Tử Việt hừ lạnh một tiếng, không nói thêm câu nào, đá cửa ra ngoài.

Âm thanh nặng nề ấy vang vọng khắp phòng, khiến kẻ đang bị dục hỏa thiêu thân – Liên Mặc Sinh tỉnh táo lại một ít.

Nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy giữa Kiều Sanh và Kiều Tử Việt, không hiểu sao cậu thấy có chút không vui. Cậu nâng cằm Kiều Sanh lên, hỏi lại: “Tôi chỉ là bữa khuya của cậu?”

Kiều Sanh nhíu mày, “Cậu có ý kiến gì à?”

“Đương nhiên rồi!” Liên Mặc Sinh nhấn mạnh, “Trước đây, những người muốn lên giường với tôi vô số, nhưng dám xem tôi như một món đồ thì chỉ có mình cậu mà thôi!”

“Nếu cậu cảm thấy bất mãn, có thể đi tìm những người đó!” Thản nhiên đáp lại, Kiều Sanh vờ như muốn đẩy cậu ta ra.

“Chờ chút!” Sao Liên Mặc Sinh có thể chịu được cảnh món ngon đưa tới miệng mình rồi bay mất? Cậu kéo tay y lại, cười khan: “Đừng vậy mà, tôi chỉ nói đùa thôi, bữa khuya thì bữa khuya vậy!”

Kiều Sanh nhìn cậu ta bằng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, nhưng cuối cùng vẫn ngầm đồng ý.

Liên Mặc Sinh không cò kè gì nữa, cậu như con sói đói vồ mồi, đè y xuống.

Kiều Sanh lại đẩy cậu ta ra.

Toàn bộ thể trọng của Liên Mặc Sinh đều đặt hết lên người Kiều Sanh, thành ra do sơ suất, mém chút nữa cậu ta đã rơi xuống đất.

Chuyện tốt bị cắt ngang, cậu phẫn nộ, rống: “Sao vậy? Đừng nói là cậu định đổi ý nha!”

Kiều Sanh đáp: “Cậu đi tắm đi!”

“Trước lúc tới, tôi đã tắm rồi!”

“Tắm thêm lần nữa!” Giọng của Kiều Sanh gần như là ra lệnh, không cho cự tuyệt.

“Nè, nè! Cậu đừng có ngăn nắp thế có được không? Người tôi sạch lắm, tôi sẽ chú ý vệ sinh!” Liên Mặc Sinh thật bất đắc dĩ.

Kiều Sanh lại chẳng thèm nghe cậu ta nói, nhíu mày, “Không đi à?”

Giọng y rõ ràng là có chút lạnh lùng, mới đầu Liên Mặc Sinh còn định kiên trì, nhưng khi cậu ta nhìn vào mắt y, thấy không ổn, vội càng cười hề hề, sửa miệng, “Được rồi, tôi đi, tôi đi là được chứ gì…”

Lúc này, mày của Kiều Sanh mới giãn ra.

Liên Mặc Sinh cũng hết cách, cậu không cam lòng, bò khỏi người Kiều Sanh, rồi từ từ quay người lại, giống như sợ trong lúc cậu đi vắng, Kiều Sanh sẽ thừa dịp trốn mất. Cái dáng vẻ lưu luyến ấy khá là đáng yêu, làm Kiều Sanh thấy buồn cười.

Tâm trạng của Kiều Sanh rất khá, nhưng Liên Mặc Sinh thì hoàn toàn ngược lại, cậu ta sắp nổi điên rồi. Sau khi bước vào phòng tắm, cậu lập tức nện vào tường một đấm, nghiến răng nghiến lợi, “Đồ khốn! Cậu nhớ đó cho tôi, để xem tôi làm cậu khóc lóc thế nào!”



Liên Mặc Sinh tắm vội, cũng chẳng kịp lau khô nước trên người, đã trần truồng bước ra ngoài.

Kiều Sanh đang tựa vào đầu giường, uống rượu đỏ.

Động tác của y rất tùy ý, ngón tay thuôn dài khẽ nâng ly thủy tinh lên. Làn da trắng nõn như làm nổi bậc chất lỏng màu đỏ trong ly, mê hoặc khác thường. Y híp mắt lại, giống như con mèo lười, nhưng mèo lại không có khí thế mạnh mẽ như y vậy.

Nhìn thấy cảnh đó, Liên Mặc Sinh thấy người mình nóng lên, khó khăn lắm cậu ta mới làm giảm bớt dục vọng bằng nước lạnh…

Cậu cố nén xúc động hóa thành thú dữ, đi tới đầu giường, ngồi xuống cạnh Kiều Sanh.

Kiều Sanh miễn cưỡng quay đầu qua, tầm mắt dừng trên người cậu.

Liên Mặc Sinh luôn rất tự tin với cơ thể mình, cậu muốn khoe thân hình đã được rèn luyện điều độ đó với ai kia.

Kiều Sanh nhìn cậu một hồi, khen ngợi: “Dáng cậu trông được lắm!”

“Dĩ nhiên rồi!” Cậu ta nhíu mày, “Tôi thường hay tới phòng tập thể thao!”

Kiều Sanh mỉm cười.

Liên Mặc Sinh leo lên giường, nằm xuống cạnh y.

Do bất cẩn, cậu đã đụng vào ly rượu trên tay Kiều Sanh. Rượu đỏ trong ly vơi ra ngoài, nhỏ lên người y.

Kiều Sanh nhíu mày.

Rượu đỏ chảy theo ngực y, đi tới vùng bụng, để lại mấy vệt sáng trên da. Sau đó, chúng lại chui vào trong chiếc áo ngủ màu trắng…

Liên Mặc Sinh kéo dây lưng y ra, giọt rượu ấy lập tức chui khỏi vùng bụng trơn bóng, tiếp tục đi xuống.

Rượu đỏ có hơi lạnh, nhưng ánh mắt của Liên Mặc Sinh lại rất nóng. Bị ánh mắt nóng rực đó quét lên người, cảm giác vừa lạnh vừa nóng, khiến y khó chịu. Tuy nhiên, cũng chưa tới mức là không nhịn được…

Kiều Sanh đặt ly lên đầu giường, từ từ cởi bỏ chiếc áo ngủ khoác trên người mình ra.

Liên Mặc Sinh thở dốc, không cầm được nữa, đè y xuống. Nụ hôn nóng rực lập tức giáng xuống nơi rượu đỏ vừa đi qua, đầu lưỡi đảo quanh những vệt nước. Vị của rượu đỏ rất nồng, khỏi cần nghĩ cũng biết nó giá trị cỡ nào, nó đã kích thích dục vọng của Liên Mặc Sinh, để cậu ta hận không thể nuốt ngay người quyến rũ dưới thân vào trong bụng…

Làm xong tiền hí, Liên Mặc Sinh đẩy mạnh một cái, vùi vào thân thể Kiều Sanh.

Kiều Sanh hừ khẽ, cau mày, nói: “Nhẹ chút!”

Liên Mặc Sinh thở phì phò, đáp: “Ừm!”

Tuy là nói vậy, nhưng eo lại càng di chuyển mạnh thêm…

Thân thể hai người bị quấn chặt trong chăn, chiếc giường to rung động, phát ra những tiếng vang kẽo kẹt liên hồi. Bị làm, Kiều Sanh thấy rất thoải mái, cho nên y cũng không tính sổ chuyện Liên Mặc Sinh dám lấn lướt mình. Y thở hào hển, hai tay ôm lấy tấm lưng Liên Mặc Sinh, thở vào người cậu, ướt át, nóng rực. Dần dà, cơ thể hai người đều rỉ mồ hôi, dưới ánh đèn nhàn nhạt, tỏa ra thứ ánh sáng làm say lòng người…

Bầu không khí ấm dần lên, tình cảm mãnh liệt, mãi cho tới rạng sáng mới dừng lại…



Kiều Sanh ngủ một giấc tới tận trưa hôm sau mới bừng tỉnh.

Bức mành trong phòng chưa buông, ánh sáng ban trưa xuyên qua lớp thủy tinh, chiếu thẳng lên giường, chói lóa.

Kiều Sanh từ từ mở mắt ra, ngồi dậy.

Theo động tác của y, chiếc chăn bằng tơ tằm từ bả vai rớt xuống bên hông, để lộ làn da trắng phủ đầy những dấu hôn, từ xương quai xanh tới ngực, từ ngực tới bụng…Chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ thôi cũng biết, nửa thân dưới được chiếc chăn che lại có cảnh sắc mê người thế nào.

Phần eo và phía sau hơi ê lên, tuy là tối qua y đã kiềm chế lắm, nhưng thân thể luôn cấm dục suốt tạm thời chưa thể thừa nhận được, đầu cũng thấy hơi choáng.

Quả nhiên là đã chơi quá lố rồi!

Kiều Sanh tiện tay với lấy bộ đồ ngủ, xoay người xuống giường.

Vào lúc này, từ phía sau, một cánh tay mạnh mẽ đã ôm lấy eo y, kéo y trở về…