Suốt khoảng thời gian sau đó, Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình vẫn luôn duy trì trạng thái không ngó ngàng gì đến nhau, thậm chí cho đến lúc Kiều Sanh cai nghiện xong, Kiều Mộ Đình vẫn không nói lời nào với y, cũng không đến thăm y một lần.
Sau khi cai nghiện thành công, Kiều Sanh ở nhà bồi bổ thêm ít lâu.
Chạng vạng hôm đó, Kiều Sanh ngủ trưa tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, đã thấy một người đàn ông ngồi trên sofa đối diện.
Là Hoắc An Đạt.
Cũng lâu rồi không gặp, cơ hồ là Kiều Sanh sắp quên mất sự tồn tại anh ta, trong mắt y, người từng năm lần bảy lượt tỏ tình với y cũng chẳng là gì.
Hoắc An Đạt không nhận ra Kiều Sanh đã thức giấc, anh vẫn cúi đầu đọc sách.
Mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào, cả người Hoắc An Đạt chìm trong ánh hoàng hôn, xung quanh anh như được bao phủ một vầng sáng nhạt.
Trông anh như một bức họa, lại có chút mơ hồ, hình ảnh này khiến Kiều Sanh ngây ra.
Dường như phát hiện ra ánh mắt Kiều Sanh, Hoắc An Đạt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của y: “Dậy rồi à?”.
Kiều Sanh hỏi: “Anh tới đây làm gì?”.
“Tới thăm anh!” Hoắc An Đạt cười khẽ, gập sách để lại lên bàn: “Nghe Tử Việt nói anh bệnh nặng, vừa hồi phục không lâu, dạo trước tôi lại luôn bận chạy lịch trình, không cách nào phân thân ra được, hôm nay rảnh được một lát nên ghé qua đây”.
Có lẽ do ánh sáng phản chiếu, ánh mắt anh ta dịu dàng đến khó tả…
Dù nói là bệnh nặng, nhưng với quan hệ giữa anh ta và Kiều Tử Việt, Kiều Sanh tin là anh ta đã biết hết mọi chuyện rồi.
Nhưng cũng chẳng sao, đó đã là quá khứ, Kiều Sanh không muốn nhắc lại.
“Chỉ là chút bệnh vặt, không cần quá khoa trương”.
“Tôi lo cho anh!” Hoắc An Đạt nhìn y.
Nếu là trước đây, khi nghe những lời này Kiều Sanh sẽ thấy khó chịu, nhưng giờ tâm tình của y khác trước đây nhiều lắm, y chỉ cười trừ.
“Dạo này công việc của anh sao rồi?” Kiều Sanh đổi đề tài.
“Cũng không tệ lắm!” Thấy thái độ của Kiều Sanh với mình không còn lãnh đạm như trước, Hoắc An Đạt rất vui, cười đáp: “Qua mấy ngày nữa là bắt đầu tour diễn rồi”.
“Rất tốt!” Kiều Sanh gật đầu.
Hoắc An Đạt nhìn y, do dự một chút, hỏi lại: “Bao giờ anh về lại công ty?”.
Kiều Sanh đáp: “Có lẽ thêm một thời gian nữa đã!”.
“Nhân viên ở công ty đều rất nhớ anh”.
“Nhớ tôi ?” Kiều Sanh nhướn mày: “Sợ là Kiều Tử Việt càng được hoan nghênh hơn chứ”.
Khoảng thời gian y vắng mặt, chuyện ở Tinh Quang đều do Kiều Tử Việt và Kiều Thục Lệ giải quyết, nghe nói hiệu quả cũng không tệ.
Hoắc An Đạt mỉm cười: “Đâu có, mọi người đều được hoan nghênh”.
Kiều Sanh nhún vai.
Hai người nói chuyện thêm một lúc, Hoắc An Đạt đột nhiên nhận được điện thoại từ người đại diện, buổi họp báo vốn được xếp vào buổi tối giờ bị dời lên buổi chiều, anh phải trở về công ty ngay.
Hoắc An Đạt không có cách nào, đành phải về giải quyết công việc.
Đi tới cửa, anh quay đầu lại, nhìn Kiều Sanh thật lâu mới dịu dàng nói: “Thấy anh vẫn bình an, tôi rất vui!”.
Một câu đầy hàm ý.
Kiều Sanh vờ như không thấy ánh mắt dạt dào tình cảm ấy, chỉ đáp khẽ: “Cảm ơn”.
Hoắc An Đạt đi rồi, Kiều Sanh ngồi một mình trên giường, nhìn ra ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.
…..
Tối đó, Kiều Sanh ở cùng với Liên Mặc Sinh.
Dạo trước Liên Mặc Sinh nhận được nhiệm vụ, đều là ở nước ngoài, mãi cho tới hôm qua mới về nước. Suốt một khoảng thời gian dài không gặp được Kiều Sanh, khi về tới cậu ta liền bám y như sam.
Hai người lên ban công hóng gió.
Đêm dần buông, một mảnh trăng sáng treo phía chân trời, bầu trời không mây, tinh tú lấp lánh ánh ngọc.
Kiều Sanh cầm môt ly vang đỏ, tựa vào lan can.
Liên Mặc Sinh đứng cạnh y, mắt nhìn ra phía ngoài ban công.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay vạt áo Kiều Sanh.
Y chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng, hai cúc trên cùng để mở, lộ ra xương quai xanh và ***g ngực, kết hợp với vẻ biếng nhác nhìn vô cùng gợi cảm. Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, bồi bổ, thân thể gầy gò đã bắt đầu có chút da thịt lại, tuy vẫn còn gầy, nhưng cũng không còn trơ xương như trước đây.
Liên Mặc Sinh mê muội.
Kiều Sanh ưu nhã nhấp một ngụm rượu, sau đó khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận vị nồng của rượu lưu luyến trong khoang miệng mình, cái cảm giác ấy thật sự rất tuyệt diệu.
Liên Mặc Sinh không quên nhắc nhở y: “Thân thể cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đừng uống nhiều”.
“Ừ!” Qua một hồi lâu, Kiều Sanh mới lơ đễnh đáp một tiếng, giọng mang chút âm mũi.
Rất êm tai, rất dụ hoặc.
Các phân tử không chịu ở yên trong cơ thể Liên Mặc Sinh bắt đầu xao động.
Đi tới trước mặt Kiều Sanh, Liên Mặc Sinh đưa tay ôm lấy eo y: “A Sanh…”.
Kiều Sanh chậm rãi nâng mi lên: “Sao?”.
“Tôi rất nhớ cậu!” Liên Mặc Sinh vùi đầu vào cổ Kiều Sanh, hít hà mùi hương trên cơ thể y.
“Không phải tôi đang ở trước mặt cậu sao?”
“Như vậy vẫn rất nhớ, ai bảo tôi quá yêu cậu chứ!”
Kiều Sanh cong môi: “Tôi thấy cậu là muốn đưa tôi lên giường thì đúng hơn.”
Liên Mặc Sinh cười gian: “Đó cũng là một phần thôi!”
Kiều Sanh mỉm cười, không đáp.
Liên Mặc Sinh khẽ nắm cằm y, hôn lên môi y.
Kiều Sanh cứ vậy mà đáp lại.
Đôi lưỡi hai người quấn lấy nhau, Liên Mặc Sinh từ từ cởi áo ngủ của Kiều Sanh ra, hai tay cậu ta nhanh nhẹn tiến vào, bàn tay không ngừng vuốt ve da thịt Kiều Sanh.
Nụ hôn này thật dài, cũng không biết qua bao lâu hai người mới tách ra, cả hai cùng thở hổn hển.
Liên Mặc Sinh nói: “Tối nay tôi muốn làm kiểu đứng.”
Kiều Sanh nhìn cậu ta bằng ánh mắt khiêu khích: “Thể lực cậu tốt vậy sao?”
Liên Mặc Sinh cong khóe môi, cười đểu: “Không phải cậu đã biết quá rõ rồi sao? Chỉ sợ đến lúc đó cậu chịu không được mà thôi.”
Kiều Sanh cũng không chịu thua: “Chúng ta có thể so xem, đến cuối cùng là ai đầu hàng trước.”
“Được chứ.” Liên Mặc Sinh đúng là cầu được ước thấy.
Sau cuộc trò truyện đầy mờ ám, hai người lại hôn nhau, Liên Mặc Sinh ôm Kiều Sanh lên, để chân y quấn lấy hông mình, cứ giữ tư thế đó mà trở về phòng.
Áo ngủ của Kiều Sanh rất bóng, phải mạnh tay lắm mới giữ được y, nhưng với Liên Mặc Sinh mà nói thì chỉ như một bữa sáng.
Không khí thật nóng bỏng, Bạch Nhận vốn đang nằm trong phòng thấy cảnh này lập tức thức thời đứng dậy đi ra ban công.
Lúc này Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian cho khúc dạo đầu, mà đi luôn vào chủ đề chính.
Tiểu biệt thắng tân hôn, câu này quả nhiên không phải nói đùa, bị đè nén quá lâu cho nên tối nay Liên Mặc Sinh rất cuồng dã, cũng rất sung mãnh. Kiều Sanh bị cậu ta làm từ giường tới bàn sách, từ bàn sách ra tới phòng tắm. Thậm chí Liên Mặc Sinh còn muốn tiếp tục làm trên ban công, nhưng cuối cùng lại bị Kiều Sanh gạt đi: Y không muốn bị người khác nhìn thấy.
Kiều Sanh thích một Liên Mặc Sinh như thế, cái cảm giác được yêu thương mãnh liệt như vậy thật tiêu hồn…..
……
Lại nghỉ ngơi thêm nửa tháng, cơ thể Kiều Sanh đã hồi phục hoàn toàn.
Kiều Tử Việt vừa quản lý Kiều thị và Tinh Quang, đã sắp mệt đứt hơi. Vì thế Kiều Sanh đành thay đổi kế hoạch, về Tinh Quang phụ giúp anh ta một tay, lúc này cũng vừa đúng vào dịp sinh nhật Kiều Sanh.
Vì vậy Kiều Tử Việt và Hoắc An Đạt bắt tay chuẩn bị, cùng toàn bộ nhân viên ở Tinh Quang làm một buổi tiệc sinh nhật thật hoành tráng cho Kiều Sanh.
Mặc dù không thích những nơi náo nhiệt, nhưng lần này thì khác, Kiều Sanh cảm thấy rất vui, lần đầu tiên y thả lỏng bản thân, hòa mình cùng mọi người.
Cũng nhờ sinh nhật lần này mà y biết, thật ra y ngày càng thích đại gia đình này hơn.
Sau khi Kiều Sanh về lại công ty, gánh nặng của Kiều Tử Việt nhẹ đi rất nhiều. Lại thêm một Kiều Thục Lệ không màng thế sự nay cũng là một thành viên tích cực của Tinh Quang, còn là Phó giám đốc dưới một người trên vạn người, mặc dù nhìn cô nhu mì hiền thục vậy đó, nhưng về mặt quản lý thì quả là rất có năng lực. Hơn nữa trời ban cho cô có trực giác tinh tế, nhạy cảm, cho nên công việc quản lý cũng đạt hiệu quả tốt.
Hiện giờ Tinh Quang đã có nhiều nghệ sĩ có tiếng tăm, tất cả đều là những người mới, phần lớn là do Kiều Sanh tuyển chọn. Nhờ vào họ mà Tinh Quang không còn như trước đây – chỉ có mình Hoắc An Đạt vẫn nắm quân át chủ bài.
Xem báo cáo của Tinh Quang trong mấy tháng qua, Kiều Sanh rất hài lòng.
Quả nhiên việc tập trung bồi dưỡng người mới là quyết đính chính xác.
…
Sắp tới, Hoắc An Đạt sẽ bắt đầu chuyến lưu điễn toàn quốc của mình, suốt mấy ngày qua anh luôn chạy đôn chạy đáo từ luyện giọng cho đến tập vũ đạo, hầu như không có thời gian rảnh. Tuy nhiên, anh vẫn thường xuyên dành chút thời gian tới gặp Kiều Sanh, dù Kiều Sanh có lạnh lùng anh cũng không để ý.
Với một kẻ trồng cây si lẳng lặng dùng cách ‘bám riết’ thế này, ban đầu Kiều Sanh còn thấy phiền, nhưng dần dần y cũng mặc kệ, xem như ngầm cho phép hành vi của anh ta.