Bên trong Tinh Vân các một mảng tối đen, tất cả các cửa sổ đều đóng kín, chỉ có những tia sáng nhỏ nhoi lọt qua khe cửa.
Trác Hạc Dao lần mò trong bóng tối, một lúc lâu sau ánh mắt có thể thích nghi được liền cẩn thận dò xét.
Xung quanh bốn bề tĩnh lặng, tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở của bản thân.
Đột nhiên từ phía xuất hiện thân ảnh nam nhân, hắn nhanh chóng vòng tay ôm lấy cả người nàng, thanh âm trầm thấp nóng bỏng phả vào tai.
Trác Hạc Dao nhếch miệng châm chọc: “Dạ vương gia, không phải còn ba ngày nữa sẽ thành hôn sao? Ngài vì sao lại gấp rút như vậy?”
Nghe vậy nam nhân cũng không giận, chậm rãi đáp lời nàng: “Nàng nói xem, bản vương gọi nàng đến đây để làm gì?”
“Ta nào dám suy đoán ý nghĩ của vương gia.”
“Thật sự không dám đoán sao?”
Trác Hạc Dao trầm ngâm một lát, lên tiếng: “Dạ vương gia, rốt cuộc ngài để ý ta ở điểm nào? Ta xuất thân là nữ nhân thanh lâu, ngài địa vị cao quý, thật sự sẽ không để tâm sao?”
Nghe nàng hỏi vậy Dạ Vô Khạng cũng không bất ngờ: “Không phải bản vương đã nói rồi sao? Bản vương muốn cùng với nàng là để cho lão hồ ly kia tức chết!”
Lão hồ ly mà hắn nói, không cần nghĩ nàng cũng biết là nói thái hậu.
“Chỉ với một mình ngài là đã đủ để bà ta ăn không ngon ngủ không yên rồi, cần gì phải có thêm ta?”
Dạ Vô Khạng lúc này mới buông nàng ra, tiến đến đôn mộc hạ tọa: “Trác Hạc Dao, nàng quả thực rất đẹp, nhưng lại không biết điều.”
Thấy nàng không đáp, hắn nói tiếp: “Có một số chuyện phải làm rõ chân tướng, nhưng cũng có một số chuyện muốn biết cũng không thể.”
“Ta hiểu rồi.”
Dạ Vô Khạng dùng tay gõ nhẹ vào mộc bàn, cất ngôn: “Những gì của nàng ở Mộng Lâu bản vương sẽ cho người mang đến đây, bây giờ thì đi theo Nguyệt di học hỏi gia quy đi.”
“Được.” Dứt lời, nàng liền xoay người bước ra khỏi Tinh Vân các.
***
Hai ngày sau, hạ nhân trong phủ tất bật đi đi lại lại chuẩn bị cho đại hôn của Dạ Vô Khạng, người người ra vào dâng tặng lễ vật nhiều không kể xiếc, đến mức sắp chất thành núi rồi.
Bên trong Tinh Vân các, có mấy nha hoàn đang giúp nàng vận giá y.
Giá y mang màu một đỏ tươi khiến người ta nhìn lâu có chút chói mắt. Từ thắt lưng kéo dài đến gấu váy có kết những viên châu sa rực rỡ, trước ngực có thêu một con phượng hoàng đang sải rộng đôi cánh. Hình thêu được dùng chỉ khổng tước, phải mượn cả tú nữ trong cung để nhanh chóng hoàn thanh giá y trong hai ngày.
Tiếp theo là mão phượng được trang trí tinh xảo, một màu vàng kim thật khiến người ta nhìn thấy chói chang. Ở giữa mão đính một con phượng hoàng lớn, hai mắt của nó được đính hai viên đá đỏ, xung quanh đều có tua rũ xuống, quả thực là bộ giá y độc nhất vô nhị.
Kể từ khi nàng đến Tinh Vân các, Dạ Vô Khạng liền ngày đêm giải quyết chính sự ở Thần Phong điện, thời gian gặp hắn hai hôm nay cũng rất ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nha hoàn còn đang loay hoay vấn tóc cho nàng, Dạ Vô Khạng từ bên ngoài bước vào, mang trên mình khí chất vương giả, lạnh lùng cất ngôn: “Các ngươi lui hết đi.”
“Vâng.” Nha hoàn trong các liền hành lễ cùng hắn, sau đó từng người một đều lui ra, thuận tay đóng cửa.
Cũng từ khi đến đây, nàng không còn đeo mạng che nữa.
Chuyện nàng cũng Dạ Vô Khạng thành hôn, Tô mama sau khi nghe được liền ngất xỉu tại chỗ. Bà chỉ cầu mong nàng tìm được một phu quân tốt, không cầu mong nàng trở thành phượng hoàng.
Mới hôm qua Dạ Cổ Phong cùng thái hậu làm ầ ĩ một hồi, hôm nay Dạ vương gia lại muốn lấy nàng, vậy chẳng phải là quá nhanh rồi sao?
“Cuộc đời bản vương sống hai mươi mấy năm, chỉ một lòng vì gian sơn xã tắc, nay lấy được một phi tử xinh đẹp như nàng, bản vương có chết cũng cam lòng.”
Trác Hạc Dao nghe vậy thì hừ một tiếng, bắt đầu châm chọc: “Cuộc đời ta sống cũng đã hai mươi năm, vẫn chưa làm được gì cho gian sơn xã tắc giống ngài, hôm nay lại bị một kẻ vô liêm sỉ ép thành hôn cùng hắn, ta nếu bây giờ có chết thì nhất định sẽ không cam lòng.”
Dạ Vô Khạng nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, không giận mà cười, nói: “Hôm qua Nguyệt di vẫn chưa dạy quy tắc trong vương phủ cho nàng sao? Nói chuyện với bản vương mà dùng giọng điệu này?”
“Ngài cũng đừng trách tội Nguyệt di, là do ta chậm chạm, không thể tiếp thu nhiều quy tắc nhanh như vậy.”
“A, thì ra là như vậy.”
Dứt lời, Dạ Vô Khạng liền xoay người định bước ra ngoài, nhưng lại nhớ đến còn chưa có nói một điều cùng nàng: “Còn nữa, ngày mai sẽ là đại hôn của chúng ta, nàng tốt nhất nên ngoan ngoãn như hai ngày nay, tránh để bản vương động tâm…” Nói đến đây hắn liền bật cười: “Ta lại quên mất, nàng không có cái gan này!”
Nói xong, hắn liền xoay người ra khỏi Tinh Vân các, ngay sau đó là những nha hoàn lúc nãy tiến đến giúp nàng thay y phục.
Một nha hoàn đang chải tóc cho nàng nói: “Trác tiểu thư, người thật là có phúc! Hoàng thượng không biết bao nhiêu lần hạ chỉ ban hôn cho vương gia, nhưng mà ngài ấy không hề lưu tâm, chỉ duy có tiểu thư là khiến vương gia tốn công sức như vậy.”
“Đúng đó!” Nha hoàn đứng cạnh bên cũng nói vào: “Vương gia nhà nô tì tuy là tính khí có chút cổ quái, nhưng là người rất coi trọng lời nói! Nếu sau này người trở thành Dạ vương phi, vương gia nhất định sẽ không để người chịu ủy khuất!”
Trác Hạc Dao nhếch miệng: “Thích thì các ngươi đi mà làm! Cút đi cho ta!”
Đám nha hoàn thấy nàng nổi giận liền hoảng loạn rời khỏi Tinh Vân các. Nữ nhân này đúng là có phúc mà không biết hưởng a, bọn họ nếu có thể thì đã làm vương phi rồi, cần đợi nàng ta nói sao?
Đêm trước ngày thành hôn, ngoài trời không có trăng, trừ ánh đèn trong tẩm điện thì bên ngoài tối đen như mực, cộng thêm Tinh Vân các gần như tách biệt với vương phủ, càng khiến người ta có cảm giác trống vắng.
“Rộp.”
Tiếng động mặc dù rất nhỏ, nhưng tai Trác Hạc Dao lại nghe rõ ràng đây chính là phát ra từ trên nóc của tẩm điện.
Khóe miệng nàng liền vẽ ra một nụ cười nham hiểm, sau đó lại thấy một bóng đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Trác Hạc Dao còn không nhìn xem đó là ai, liền vung roi hướng y liên tiếp tung chiêu.
Nam nhân khó khăn lắm mới giữ được roi của nàng, liền nói: “Hạc Dao, là ta!”
Thanh âm quen thuộc vang lên, nàng gần như còn tưởng mình nhìn nhầm.
“Dạ Cổ Phong? Tại sao lại là ngài?”
***
Dạ Cổ Phong tức giận đập mạnh tay lên mộc bàn: “Khốn khiếp! Hóa ra là tên Dạ Vô Khạng đó giở trò.”
Trác Hạc Dao nhớ đến lần ba người gặp nhau tại trà quán, liền nói: “Không phải hai người là huynh đệ sao? Tại sao…”
“Ai là huynh đệ với hắn? Lần đó trong câu nói của bọn ta nàng không nhìn ra sự châm chọc sao?”
“Ta làm gì có tâm trạng để ý chuyện đó.” Vừa nói, nàng vừa rót trà cho y: “Làm sao ngài lại vào đây được? Còn nữa, lần đó trở về thái hậu có làm khó ngài không?”
“Nàng nghĩ chỉ mấy tên lính quèn kia sẽ làm khó được ta sao?” Nói xong, Dạ Cổ Phong nâng chén trà lên uống cạn: “Còn về mẫu hậu của ta thì không sao, nàng không cần lo lắng.”
Đột nhiên nàng lại thấy có gì đó không đúng, liền nhỏ giọng hỏi: “Vậy nếu giữa ngài và hắn ta không xem nhau như huynh đệ, tại sao hôm đó ngài lại đưa thái hậu đến đây? Còn nữa, thái hậu có bí mật gì mà lại để Dạ Vô Khạng nắm thóp? Tại sao thái hậu lại sợ hắn như vậy?”
“Hôm đó nếu không đến đây, chẳng lẽ ta phải đi bộ cùng mẫu hậu sao? Một người là thái hậu, một người là vương gia, cả hai dìu nhau đi bộ về hoàng cung không phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?” Trầm ngâm một lát, y tiếp tục nói: “Còn về bí mật giữa Dạ Vô Khạng cùng mẫu hậu, ta thật sự không biết.”
Dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng của A Thanh: “Trác tiểu thư, vương gia nói trong phủ có thích khách, bảo thuộc hạ đến xem người có ổn không. Trác tiểu thư?”
Trác Hạc Dao thấy vậy liền giật mình, tên Dạ Vô Khạng này tuyệt đối không phải là người mà!
“Mau, vào trong trốn đi.” Nàng bước đến kéo Dạ Cổ Phong đứng dậy: “Khi nào ta ra hiệu, ngài lập tức rời đi.”
Dạ Cổ Phong cũng không ngốc, nếu để Dạ Vô Khạng bắt được hắn ở đây, không những hắn cùng nàng gặp chuyện, mà thái hậu cũng sẽ nguy hiểm.
Sau khi chắc chắn Dạ Cổ Phong đã an toàn, lúc này nàng mới chậm rãi mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, A Thanh lập tức cùng với bốn tên thị vệ xông vào trong phòng.
“Ngươi dắt theo nhiều người như vậy làm cái gì?”
A Thanh bước đến trước mặt nàng, chấp tay cung kính nói: “Thuộc hạ chỉ là phụng mệnh hành sự.”
“Phụng mệnh hành sự?” Trác Hạc Dao nghe vậy thì bật cười: “Ngay cả ngươi cũng không đánh thắng ta, còn dắt theo bốn tên thị vệ này là muốn làm ta vướng chân?”
A Thanh vừa sợ vừa giận, nhất thời không biết đáp trả thế nào.
“Ta nói cho ngươi biết, nếu thích khách có bước vào Tinh Vân các thì cũng đã sớm bị ta đánh chết, còn cần các ngươi đến bắt sao?”
“Lời Trác tiểu thư nói rất đúng, thuộc hạ xin cáo lui.”
Nói xong, A Thanh tức giận trừng mắt với nàng, sau đó cùng bốn tên thị vệ rời khỏi Tinh Vân các.
Trác Hạc Dao ỷ mình có một chút dung mạo thì hay lắm sao? Những uất ức hôm nay hắn phải chịu, nhất định sẽ có ngày bắt nàng ta trả lại gấp bội!
Sau khi A Thanh rời khỏi, Dạ Cổ Phong liền bước ra, khuôn mặt mang một chút nham hiểm: “Ta và nàng cũng chưa có tỷ thí cùng nhau, làm sao nàng biết nàng sẽ thắng ta?”
“Ngài còn đùa được sao? Mau đi đi!”
“Tiểu mỹ nhân, nếu ta nói sẽ có ngày ta đoạt lại nàng, nàng có tin không?”
Trác Hạc Dao nghe vậy thì rũ mắt: “Thật ra ta không có tình cảm với ngài, cũng không có tình cảm với Dạ Vô Khạng. Nếu thành hôn chỉ là để có chốn nương tựa thì với ta, ai cũng như nhau. Ngài sau này đừng hao tâm tổn trí về ta nữa. Bảo trọng.”
Dứt lời, Trác Hạc Dao liền nhìn y khẽ cười, sau đó không chờ cho Dạ Cổ Phong đi khỏi, nàng liền vào tẩm điện đóng chặt cửa.