Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 8






Tay Quý Quỳnh Vũ run lên, đẩy Chu Ký Bắc ra.

Vẻ mặt như đã nhẫn nhịn tới cực điểm, lời Chu Ký Bắc giống như trái bom nguyên tử, oanh tạc đến mức khiến người khác không thể trốn tránh, chỉ có thể chịu chết.
“Bối Bối!” Quý Quỳnh Vũ khẽ quát một tiếng, hắn cúi thấp đầu, ánh mắt chạm vào chân của Chu Ký Bắc, tay nắm thành quyền, mỗi lần thở đều như muốn lấy mạng hắn.
Chu Ký Bắc đáy mắt không chút che giấu đau thương, cậu giống như một đứa trẻ đứng trên một cái thang cao, được người ta cho phép muốn làm gì cũng được, nhưng người ta không nói lời nào đã rút thang đi, khiến cho cậu té xuống từ trên cao, thịt nát xương tan.
“Không nói, tôi không nói nữa.

Không nói nữa còn không được sao.” Chu Ký Bắc lại muốn vươn tay ra, khoé mắt nhìn thấy Quý Quỳnh Vũ run rẩy thì rút tay lại, do dự một chút thì nhét tay vào trong áo.
“Tôi đi ngủ, chú cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Chu Ký Bắc chủ động nhượng bộ, lòng bàn tay cầm thanh sắt lành lạnh trên xe lăn, cậu dùng hết sức bình sinh để đẩy xe, bánh xe ma sát phát ra tiếng ‘Rít’ chói tai.
Chu Ký Bắc nhanh chóng lướt qua người Quý Quỳnh Vũ đi vào phòng ngủ, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Quý Quỳnh Vũ cảm thấy rất áp lực, hắn cong lưng, mười đầu ngón tay cắm vào tóc, dùng lực kéo khiến da đầu đau đớn.
Chu Ký Bắc ngồi trên xe lăn, ngưỡng cổ dựa vào ván cửa, bỗng cảm thấy lạnh, định lại giường lấy thêm quần áo phủ lên.
Cửa bị gõ vài cái.
Chu Ký Bắc cả kinh, vội vội vàng vàng mở cửa, Quý Quỳnh Vũ đứng bên ngoài.
“Chú Quý, có chuyện gì?”
Quý Quỳnh Vũ lê từng bước vào phòng, xoay người đóng cửa lại, ánh mắt đầy mệt mỏi.
“Bối Bối, chúng ta tâm sự đi.”
Chu Ký Bắc cười gượng gạo, có chút khẩn trương nhéo nhéo mép quần: “Tâm sự cái gì… khi nãy không phải…”
“Bối Bối, tôi hứa với cậu, từ hôm nay trở đi, ngày nào tôi cũng về nhà.


Cậu có thể sống thật tốt được không?”
Quý Quỳnh Vũ lại ngồi xổm xuống đối diện Chu Ký Bắc, hắn đặt tay lên chỗ vịn xe lăn, ánh mắt toát lên vẻ van xin.
Chu Ký Bắc ngẩn người, vô ý lại giày vò mép quần, liếm liếm môi, nói rất nhỏ: “Tôi vẫn sống tốt mà…”
“Bối Bối, làm một người bình thường.” Quý Quỳnh Vũ tựa hồ khó mở miệng, nắm chặt tay vịn, hình như chỉ như vậy mới làm hắn cảm thấy bớt áp lực.
Mí mắt cậu run lên, tay lại sờ lên vết thương trên đùi, trong mắt như tro tàn.
“… Cái gì gọi là người bình thường?”
“Không được trốn học, không được chơi trò mất tích, càng không được…”
Hai chữ cuối dường như rất khó để nói, Quý Quỳnh Vũ hung hăng cắn môi dưới, ngón tay như muốn vặn gãy tay vịn.
Trước đây Chu Ký Bắc có bệnh tự tổn thương bản thân, đã có tiền sử tự sát một lần.

Đó là chuyện của hai năm trước, chính là đêm cậu xác định được bản thân yêu Quý Quỳnh Vũ. 
Yêu gương mặt khiến người ta mê đắm kia, yêu đôi mắt hoa đào, yêu mùi thuốc lá vương vấn trên người hắn, yêu hắn đến phát điên.
Hận không thể moi tim mình ra cho Quý Quỳnh Vũ xem.
Chu Ký Bắc muốn thổ lộ, nói hết những suy nghĩ thẳng thắng trần trụi trong lòng mình, tình cảm nồng cháy như lửa đang thiêu rụi cậu.
Quý Quỳnh Vũ từ chối mấy lần, mới đầu là trốn tránh làm như không thấy, sau đó thì đơn giản hơn, không về nhà.
Cả hai từng có khoảng hai tháng không nói với nhau câu nào, Chu Ký Bắc muốn đánh cược một phen, cược trong lòng Quý Quỳnh Vũ có cậu.

Chỉ là hắn ngại cậu còn nhỏ, chưa có trưởng thành.
Khi cậu dùng dao rạch lên cổ tay, máu tươi trào ra, xương trắng thấy rõ, cậu nở nụ cười.
Cậu nhớ rõ lúc đó, Quý Quỳnh Vũ sợ hãi như thế nào, đau đớn như thế nào, ôm Chu Ký Bắc ở trên xe cấp cứu khóc rống.
Chu Ký Bắc bị hắn ôm sung sướng muốn chết, cả người như muốn tan ra, tham lam hưởng thụ giây phút ấm áp ngắn ngủi.

Lúc ấy, cậu tưởng mình đã thắng rồi.
“Được, tôi hứa với chú.” Chu Ký Bắc im lặng một hồi, ngẩng đầu cười với Quý Quỳnh Vũ.
“Tôi sẽ làm người bình thường, không trốn học, không mất tích, cũng không tự sát.”
Quý Quỳnh Vũ cảm thấy tim mình như bị ai đó nhéo thật mạnh, thảng thốt ngẩng đầu, giọng run lên.
“Thật sao?!”
Hắn kích động, cấp tốc muốn có được đáp án của đối phương.
Thì ra trong mắt hắn, mình chỉ là một đống phiền toái, liên luỵ cuộc sống của hắn.
“Thật.”
Quý Quỳnh Vũ nhẹ thở ra, đầu vai căng thẳng đã rũ xuống, đưa tay sờ mặt Chu Ký Bắc, nhưng rất nhanh đã rút lại.
“Ngủ ngon, Bối Bối.”
“Ngủ ngon, chú Quý.” Quý Quỳnh Vũ đi ra ngoài, Chu Ký Bắc vẫn luôn mỉm cười nhìn theo, đợi cánh cửa đóng lại, nụ cười tắt ngúm.
Một đêm bình thản trôi qua.
“Ông chủ, cậu Bắc Bắc đã đi học rồi, ông Chu tự mình đưa cậu ấy đến tường.”
“Được, tôi biết rồi.” Quý Quỳnh Vũ cúp điện thoại, sau đó lại lao đầu vào làm việc.
Sáng sớm, Chu Ký Bắc đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bàn dài ăn điểm tâm.
Chu Ký Bắc ăn trứng chiên của dì Vương nấu, Quý Quỳnh Vũ lúc đó còn nói: “Bối Bối thích ăn mì hoành thánh, dì nấu cho cậu ấy một chén đi.”
Chu Ký Bắc liên tục xua tay nói không cần, lùa hết trứng vào miệng, còn khách sáo nói ‘cám ơn’ với dì Vương, hoàn toàn là hành động của khách tới chơi.
Quý Quỳnh Vũ lại vui sướng khi thấy cậu thay đổi như vậy, giống như như vậy mới là bình thường, như vậy mới làm cho hắn an tâm.
Quý gia.
Quý Quỳnh Vũ nhớ kỹ lời bản thân đã nói, tan làm liền về nhà.

Vừa vào cửa đã thấy dì Vương ra đón, nhận cặp táp của hắn, nhẹ giọng báo cáo: “Cậu Bắc Bắc hiện đang ở trong phòng viết báo cáo tốt nghiệp, rất ngoan.”
“Vậy à?”
Quý Quỳnh Vũ vui sướng hỏi lại, bước vào bước vào phòng ngủ của khách, gõ cửa vài cái, Chu Ký Bắc ở bên trong đáp.
Quý Quỳnh Vũ đẩy cửa ra, hắn nhẹ tay nhẹ chân để không quấy rầy Chu Ký Bắc.
“Bối Bối, đang viết luận văn sao?”
“Đúng vậy, mấy ngày nữa phải nộp rồi.” Chu Ký Bắc không rảnh bận tâm đến Quý Quỳnh Vũ, mười ngón tay không ngừng lướt trên bàn phím.
Quý Quỳnh Vũ đưa mắt nhìn Chu Ký Bắc, bóp bóp vai cho cậu, giọng nói không giấu được vui mừng.
“Được, đừng để bản thân mệt mỏi, ngủ sớm một chút.” Quý Quỳnh Vũ tính ra ngoài thì bị Chu Ký Bắc giữ lại.
“Chú Quý, chủ nhật tôi muốn ra ngoài chơi.”
“Đi chơi? Cậu muốn đi đâu?”
Chu Ký Bắc ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi cùng bạn học hẹn đi bảo tàng, gần đây có triển rất nổi tiếng, tôi muốn đi xem.”
Chu Ký Bắc không có bạn bè.

Từ nhỏ tới lớn cậu đều từ chối những người muốn tiếp cận mình. 
Tự nhốt mình trong thế giới riêng, khoá chặt bản thân, không ai có thể đặt chân vào, cậu cũng không muốn ai bước vào.
Cho nên Quý Quỳnh Vũ cực kỳ kinh ngạc, không thể tin được.
“Bạn nào?” Quý Quỳnh Vũ không ý thức lời nói của mình có hơi dư thừa.
“Bạn cùng lớp.

Nếu chú không đồng ý thì tôi không đi.” Chu Ký Bắc nói rất bình thường, gảy gảy khăn trải bàn, móng tay xiêu xiêu vặn vẹo.

Cậu cúi đầu, có chút mất mác.
“Đồng ý chứ! Cậu đi đi, để tôi gọi chú Chu đưa các cậu đi, chủ nhật mấy giờ? Bảo tàng nào?” Quý Quỳnh Vũ cất cao âm lượng, hắn không biết nên nói thế nào cho phải, luống cuống nói lung tung, chốc lát nói bên ngoài không an toàn, chốc lại nói bên ngoài lạnh lẽo, đi thì phải mặc nhiều đồ vào.
Chu Ký Bắc nhìn chằm chằm Quý Quỳnh Vũ, bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác.

Ngày xưa cậu xem sự khẩn trương của Quý Quỳnh Vũ thành yêu thương.

Hôm nay, cậu lại va phải vào sai lầm lúc trước.
“Không cần, bạn học sẽ lái xe đón tôi.” Chu Ký Bắc dịu dàng nói.
Ánh mắt cố gắng không nhìn Quý Quỳnh Vũ, tay lại cấu xé khăn trải bàn.
“Cám ơn chú Quý, làm phiền chú rồi.” Chu Ký Bắc hơi cúi người, cả người ngồi trên xe lăn càng thêm ốm yếu.
Quý Quỳnh Vũ sửng sốt, không biết trong lòng mình là cảm giác gì.
Hắn còn muốn nói gì, nhưng Chu Ký Bắc đã xoay người tiếp tục viết luận văn.
Quý Quỳnh Vũ cũng không có cơ hội nói gì.
Chớp mắt liền tới chủ nhật, thật sự có một bạn học nam tới đón Chu Ký Bắc.
Quý Quỳnh Vũ giúp Chu Ký Bắc ra ngoài, cẩn thận để cậu vào sau xe, lại dặn dò: “Bạn học, phiền cậu chăm sóc cậu ấy nhiều hơn, nhất định phải cẩn thận, đừng để cậu ấy bị cảm.”
Lúc nói chuyện, Quý Quỳnh Vũ cúi người, quần áo dán vào người Chu Ký Bắc, mùi gỗ sam như có như không xộc vào mũi, luyến tiếc không rời.
“Được.” bạn học nam vui vẻ đáp, Chu Ký Bắc vẫy vẫy tay tạm biệt với Quý Quỳnh Vũ, Quý Quỳnh Vũ cũng vẫy lại, xe càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.
Chu Ký Bắc xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Quý Quỳnh Vũ, Quý Quỳnh Vũ càng ngày càng nhỏ càng nhỏ, nhỏ tới khi không thể thấy được.
“Dừng xe.” Tài xế giương mắt nhìn Chu Ký Bắc, bạn học nam ngồi ghế phó lại lặp lời cậu.
Xe chạy chậm dần, sau đó dừng lại ở ven đường.
“Phiền chú mở cốp xe giúp tôi, tôi muốn lấy xe lăn.”
Giọng nói của cậu vừa nhỏ nhẹ nhưng cũng lạnh lùng, từ trong túi quần móc tiền ra đưa cho hai người.
“Chu Ký Bắc, cần tôi giúp không?” bạn học nam ngồi ở phó lái quay đầu hỏi.
“Không cần, cậu về đi.” Chu Ký Bắc liếc tên kia một cái, nửa chữ cũng khinh thường nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Cho dù tổn thương, cũng muốn lấy bản thân ra đặt cược..