Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 51






Chu Thước phải đi.

Chu Ký Bắc ngồi trên giường giúp ông thu dọn đồ đạc.

Đồ đạc của Chu Thước chỉ có vài bộ quần áo, mà mấy món này đều đã cũ kỹ lắm rồi, cổ tay còn bị đổ bụi, Chu Ký Bắc cau mày nhìn sợi vải đã giặt qua nhiều lần, cúi đầu khẽ niết lên, vuốt ve cổ áo, cẩn thận cài nút lại.

Trong phòng không ai lên tiếng, hai người đều tự chiếm một góc để tách đồ ra, ngọn đèn mờ không đủ sáng, nhạt nhòa, Chu Thước cảm thấy rõ khoảng cách giữa hai bên.

Ông hé miệng, kéo người tới gần hơn, đầu ngón tay nắm lấy sợi chỉ trắng, tay trái không tự chủ được run rẩy.

Ông giơ tay lên chỉnh mắt kính, Chu Ký Bắc quay qua thấy cảnh này, trong lòng bàn tay là cúc áo lông.

“…… Đưa con đi.

” Chu Ký Bắc vươn tay ra với Chu Thước, ông ngẩng đầu, ánh mắt rời khỏi sóng mũi, hơi ngượng ngùng cười cười, đưa kim chỉ qua.

Khoảng cách Chu Ký Bắc hơi xa, cho nên phải nghiêng người về phía trước, khi đưa cánh tay qua, đầu ngón tay cọ vào mu bàn tay Chu Thước, cảm giác lạ lẫm.

Chu Thước đẩy mắt kính, có chút ngẩn người nhìn Chu Ký Bắc, bỗng hoảng hốt.

Cằm thẳng với xương hàm gầy gò, khóe môi không có độ cong của Chu Ký Bắc, tầm mắt Chu Thước dần mơ hồ không rõ, ngọn đèn mờ nhạt làm tầm nhìn người khác mềm mại hơn, ông có chút luống cuống nắm chặt ga giường, vội vàng né đôi mắt cậu.

“Xong rồi.

” Chu Ký Bắc trả kim chỉ lại, Chu Thước vội vàng nhận lấy.

Bàn tay già nua, hổ khẩu vì lạnh mà nứt ra, mu bàn tay thô ráp, loại thô ráp này không phải vì quanh năm cầm bút mà ra.


Chu Ký Bắc giật mình, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn ba mình, phát hiện ông đang rũ đầu, mấy sợi tóc bạc buông xuống, cái lưng cong cong, bỗng nhiên thấy ông đã già rồi.

Theo bản năng cậu sờ đầu gối, thời điểm hồi hộp cậu sẽ như vậy, phần thân thể tàn phế đó ngược lại như cái phao cứu mạng của cậu, ngón tay cậu cuộn tròn, yết hầu mất tự nhiên chuyển động.

“…… Con lấy cho ít đồ ăn mang theo mai ăn trên đường đi.


Mí mắt Chu Ký Bắc run rẩy dị thường, cậu nắm chặt xe lăn, ngón tay đặt ở bánh xe không ngưng được, bánh xe chuyển động nghiền lên mặt thảm, chiếc thảm đắt tiền vì thế không phát ra chút âm thanh nào.

Khi mở cửa, cậu xoay xe lăn về hướng khác, quẹo vào phòng bếp tối như mực.

Cậu cảm thấy hít thở không thông, tay nắm chặt thanh vịn, không khỏi cúi người, miệng mở to hớp lấy không khí.

“……” Có một bàn tay đặt lên lưng cậu, từ từ đi lên, Chu Ký Bắc run bắn người, sau lưng căng thẳng, cậu thảng thốt ngẩng đầu, Quý Quỳnh Vũ lập tức ôm cậu.

“Làm sao thế? Không thoải mái chỗ nào?”
Trong bóng đêm, âm thanh của Quý Quỳnh Vũ càng trở nên trầm thấp dễ nghe, bởi vì lo lắng mà giọng điệu có chút vội vàng, lỗ tai Chu Ký Bắc mẫn cảm, cậu trở tay nắm lấy cổ tay hắn, nhắm mắt lại.

Quý Quỳnh Vũ không thấy rõ mặt cậu, lòng nóng như lửa đốt, chỉ có thể lấy tay còn lại vuốt ve mặt cậu, sức lực cực kỳ nhẹ nhàng, từ đầu tới đuôi mắt, chỉ có thể an ủi cậu như thế.

“…….

Tôi không sao.

” Chu Ký Bắc chậm chạp mở mắt, cảm giác ngực nghẹn lại đã tan từng chút đi, khóe mắt như dính phải gì, chua xót, cậu rút tay khỏi vòng ôm của Quý Quỳnh Vũ, đây hắn ra một chút, nhẹ giọng nói “Tôi lấy chút đồ ăn.


“Tôi chuẩn bị rồi, để tôi lấy cho, cậu đi thay quần áo, chút chườm nóng.


” Quý Quỳnh Vũ ngồi xuống cạnh cậu, đưa tay đặt lên chân Chu Ký Bắc, cảm nhận độ lạnh ở đó mà hoảng.

“… Chu Ký Bắc!” Quý Quỳnh Vũ khẽ quát, phản ứng đầu tiên là quay trở lại phòng ngủ, Chu Ký Bắc cúi đầu cười, cậu khom người, hôn lung tung lên.

Cậu chuyển xe lăn, dựa vào tư thế ngồi xổm của Quý Quỳnh Vũ mà ép hắn vào tủ chén, xe lăn chặn đường Quý Quỳnh Vũ, hắn phải ngửa ra sau, hai tay chống xe lăn, nhẹ giọng cảnh cáo.

“Bối Bối!”
Ánh mắt Chu Ký Bắc như đốm lửa trại, Quý Quỳnh Vũ khó có thể dời đi, đáy mắt nóng bỏng như thế, trong phút chốc như thổ lộ cả chân tình, hắn không thể né cũng không chống đỡ nổi, rõ ràng cảm thấy tứ chi từ đầu tới chân đều bị mất hết hồn phách, xương đùi không thể ngăn được thân thể thần phục.

Chu Ký Bắc hôn hắn, trong khi hắn không chút phòng bị, muốn hôn liền hôn, Quý Quỳnh Vũ giơ tay đầu hàng, cả hai đụng vào tủ phát ra tiếng vang, mỗi một âm thanh đều đánh vào lòng người,
Quý Quỳnh Vũ nắm cổ áo Chu Ký Bắc, chính hắn cũng cảm thấy khó thở.

“… Ba tôi còn đang chờ kìa.

” Chu Ký Bắc dán sát môi Quý Quỳnh Vũ, nỉ non thốt ra, Quý Quỳnh Vũ như người say tỉnh rượu, mạnh mẽ đứng lên, bởi vậy đầu thoáng chút đen lại, chống đỡ tủ chén mới đứng vững.

Quý Quỳnh Vũ lấy gói to trên bàn đi vào phòng ngủ, Chu Ký Bắc đưa tay cọ cọ khóe miệng, ánh mắt nồng nàn.

Trong phòng ngủ.

“Thầy Chu.

” Quý Quỳnh Vũ gõ cửa phòng, giả vờ ‘khụ’ một tiếng che dấu xấu hổ, Chu Thước đứng lên đón hắn, hắn nhanh chân tiến lên, đưa gói đồ cho Chu Thước.

Hắn mở túi đồ, lật đật lấy đồ vật, nói: “Thầy Chu, em có mua chút đồ ăn, có bánh quy, điểm tâm linh tinh, thầy mang theo ăn trên đường, ngày mai em đưa thầy ra sân bay.



“Ôi trời, mua nhiều như thế sao mà ăn hết.

” Chu Thước liên tục đẩy ra, nhưng tấm lòng này không thể từ chối, chỉ có thể nhận lấy bỏ vào trong túi đựng đồ.

Quý Quỳnh Vũ giúp ông kéo lại kéo khóa balo, hai người phải hì hục cùng nhau lắm mới kéo được.

Chu Thước nâng mắt, nhìn mặt Quý Quỳnh Vũ, bỗng nhiên nghẹn ngào.

“Quỳnh Vũ, mấy năm nay làm phiền cậu rồi.


Trái tim Quý Quỳnh Vũ nảy lên, theo phản xạ lắc đầu, răng nanh thậm chí run lên cắn vào đầu lưỡi.

Chu Thước tháo kính xuống, nâng tay lên lau lau, chút bụi bặm mà lau mãi mới xong.

“Nó đi theo cậu mới lớn được từng này.

” Chu Thước khoa tay múa chân, bàn tay già nua cầm kính không ngừng run lên, Quý Quỳnh Vũ nắm tay thành nắm đấm, chống ở mép giường, ngồi xuống cạnh Chu Thước.

“Hiện tại đã cao hơn tôi rồi.

” Biểu tình Quý Quỳnh Vũ mềm mại, dường như nhớ lại, ánh mắt toán ra cưng chiều trước sau như một.

“Đúng vậy, lớn già đầu rồi.

” Chu Thước giao hai tay lại, không khỏi đánh giá Quý Quỳnh Vũ, trong trí nhớ của ông còn dừng lại bộ dạng của hắn năm hai mươi mấy tuổi, tuy không thay đổi nhiều nhưng năm tháng như dao, thoáng vụt bay đi.

“Có phải lúc vừa tới nó quậy lắm không?” Chu Thước quay đầu vuốt phẳng áo trước ngực, bỗng cười khẽ, Quý Quỳnh Vũ ngẩng ra nhanh chóng lắc đầu.

“Không quậy, không quậy chút nào.

Cực kỳ ít nói, không dám nhìn em cũng không dám nói chuyện với em.


Hỏi cái gì cũng nói được, nói thích.

” Quý Quỳnh Vũ cúi đầu vuốt ve bụng ngón tay, giọng điệu nhẹ nhàng, ký ức quay về giống như ngày hôm qua.

“Ngày mưa lớn chân sẽ đau, cho dù đau cũng yên lặng khóc, không làm phiền người khác.

Nhiều lần đau đớn tới sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi.

” Đáy mắt Chu Thước ướt nhòe, trước mặt xuất hiện một bóng dáng, Chu Ký Bắc mặc áo bông, thân hình gầy teo nho nhỏ, cuộn người trên giường, co người ôm đầu gối, đau đớn nức nở.

“Thật ra, tôi không nỡ cho nó đi theo cậu.

” Cảm xúc Chu Thước dâng trào, trái tim như dầm nát, hai tay ông che mặt, nước mắt tuôn như suối, bả vai điên cuồng run rẩy.

Biểu cảm Quý Quỳnh Vũ không nén được đau đớn, tay chân hắn luống cuống, tim gan phèo phổi bên trong như bị xé rách, không nhịn được, mũi thở mấp máy, môi run lẩy bẩy, áy náy trong lòng sau bao nhiêu ngày khó khăn, vào giờ phút này đồng loạt trỗi dậy.

“Thầy Chu… Thật lòng xin lỗi… Em…”
Quý Quỳnh Vũ quỳ xuống, Chu Thước vội vàng nâng tay hắn lên, ông khóc như mưa, không hề kiềm chế, khi giơ tay lên lung tung lau mặt, nước mắt nước mũi ướt đẫm.

“Tôi không trách cậu… Chỉ là trong lòng tôi… trong lòng tôi rất khó chịu…” Chu Thước hít sâu một hơi, lời nói đứt quãng, giọng điệu nức nở.

Chu Ký Bắc cách tấm ván gỗ, đứng bên ngoài, cậu vốn định gõ cửa rồi bỗng nhiên chán nản buông tay, cổ tay trong áo lộ ra dấu vết năm xưa.

Ba thấy rồi, chắc chắn ba đã nhìn thấy rồi.

______________________________
Tác giả có chuyện muốn nói.

Tiểu Chu đã lớn và không làm chính mình tổn thương nữa.

.