Đá Viên Và Rượu Trắng - Bạch Đào Ô Long Tây Dữu Băng

Chương 12: Mật đào




Những ngày tháng như này tiếp tục được vài hôm, tuy tần suất làm quá nhiều, di chứng đau nhức sau khi xong việc cũng khiến Sở Hà có chút sầu muộn, nhưng nói cho cùng thì mỗi một giây phút ở bên cạnh Kỷ Quân đều đáng quý vô cùng, thậm chí có cảm giác mong ước đã được thực hiện, mọi việc đều thuận theo anh. Hơn nữa, thời gian cô ở bên Kỷ Quân mới được hơn một tuần, nhưng những trải nghiệm đẹp đẽ liên quan đến tình dục đều khiến cô cảm nhận được dư vị vô cùng, lần tiếp theo cũng khó lòng từ chối.

Một bên đòi hỏi vô độ, một bên vui vẻ hòa vào, có cung có cầu, đương nhiên chẳng thể gọi là vấn đề nữa rồi. Điều khiến Sở Hà âu sầu hiện giờ là đối diện với cuộc chia xa ngắn ngủi tới quá nhanh, sinh ra cảm giác không nỡ mãnh liệt. Do Kỷ Quân chưa tốt nghiệp đã bắt đầu tiếp quản sự vụ trong công ty gia đình, tuần này bắt buộc phải xin nghỉ hai ngày bay về thành phố A để tham gia mấy cuộc xã giao không thể hủy bỏ được. Rõ ràng mới yêu đương mấy ngày, mới trong trạng thái ngày nào cũng dính laaysy nhau đã phải tách ra, cho dù Kỷ Quân hứa rằng ngày nào cũng sẽ liên lạc, nhưng đối diện với một nửa căn phòng trống rỗng, cảm giác lạc lõng xua mãi không đi hay là bản chất thực sự.

Rõ ràng mới tách nhau ra chưa tới một ngày, Sở Hà đã không thể chịu đựng nổi, khiến bản thân mình biến thành hòn vọng phu mất rồi.

Rõ ràng trước kia cô không phải như vậy. Thờ ơ lạnh lùng không để ý đến thứ gì mãi là chiếc áo giáp mạnh mẽ nhất, nếu đã không có thứ gì vướng bận, thì sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào, cũng chẳng thể bị bất cứ thứ gì giữ chân, cho dù cô không bằng lòng thừa nhận những thứ cô cố gắng che giấu dưới lớp áo giáp này thực ra là thiếu đi cảm giác an toàn.

Chẳng có người nào cảm thấy cô có lý do để thiếu đi cảm giác an toàn. Xuất thân ưu tú, gia đình hòa thuận, diện mạo tuyệt vời, còn có tài hoa ngập tràn, bất cứ ai nhìn vào cũng đều coi cô là tiêu chuẩn nữ chính trong tiểu thuyết Mary Sue, ngay cả người nhà cũng cảm thấy như vậy, cô có thể tìm ra được chút khuyết điểm chỉ là lười biếng và hơi lầm lì mà thôi. Nhưng Sở Hà vẫn luôn biết rõ điểm yếu của mình, nhát gan và mờ mịt.

Có lẽ bởi vì ông trời đối xử với cô quá tốt, cô chẳng cần tốn nhiều công sức đã có thể làm tới mức độ khiến nhiều người khen ngợi. Công chúa nhỏ nhà họ Sở gần như chẳng có chút khuyết điểm nào, hoàn hảo tới cỡ đó cũng nên kiêu ngạo, nhưng cô chỉ cảm thấy vô vị. Nhưng trưởng thành trong những lời khen ngợi nịnh hót mà chưa từng trải qua mặt tối tăm và nhữn tiếng chửi rủa, thực ra cô rất để bụng tới cái nhìn của người khác. Nếu như duy trì hình tượng hoàn hảo không tì vết trước mặt người khác còn mang theo chiếc mặt nạ lạnh lùng xa cách thì có thể ngăn cản những tầm mắt nhạt nhẽo, vậy cô chẳng nề hà gì mà đeo lên.

Nhưng thực ra có một số thứ cô rất thích, vì dụ như âm nhạc Ramp;B, ví dụ như nằm ườn trên ghế sô pha lười đọc sách, nhưng những thứ này vẫn chưa đủ để khiến cô tìm được “Phương hướng tương lai của cuộc đời” . Ngay đến việc lựa chọn ngành pháp luật, cũng là do cô thấy mình có sở trường, thích hợp, theo đó mà làm, thì có thể tiếp tục cuộc sống thảnh thơi như thế này.

Từ nhỏ đã trưởng thành trong vòng hương phấn rực rỡ, thấy những người hư vinh lại nhạt nhẽo kia, thực sự trong nội tâm cô cực kì kháng cự hòa nhập vào xã hội. Nhưng cô cũng thật hâm mộ, ít nhất cô từng nghĩ vậy, khéo lẽo, xã giao phong phú, những cô gái xinh đẹp biết giận hơn nhõng nhẽo càng thu hút ánh mắt của người khác giới hơn, chẳng trách cô luôn độc thân cho tới giờ.

Một bên miễn cưỡng đi theo từng bước, cuộc sống tầm thường nhàm chán hư vinh, một bên vừa mê mang trống trải, chẳng có chuyện gì lạ đời muốn làm thử cả, chỉ bày ra bộ mặt không để bất cứ chuyện gì ở trong lòng, khó mà tiếp cận, cô nhát gan sợ hãi núp đầu trong biệt thự sâu trong núi của mình làm một thiếu nữ tự kỷ lánh đời, cô tự thấy bản thân làm màu mè không chịu nổi.

Hiện tại Kỷ Quân là chấp niệm của cô, nghĩ tới người trong lòng cô xuất sắc vô hạn, cảm giác không an toàn và tự ti càng sâu hơn, chỉ khi hai người dính vào nhau, cô mới không có thời gian phân tâm đi lo được lo mất mà thôi. Một khi rơi vào cô độc, những suy nghĩ ngớ ngẩn kia lại ào ra làm loạn.

Những sũy nghĩ linh tinh này của cô cuối cùng bị một tin nhắn của Kỷ Quân dập tắt.



“Hôm nay trên bữa tiệc với bên hợp tác có rượu trắng, không có em bên cạnh. Chẳng ngon bằng nước của em. Rất nhớ em.”

Anh lại nói mấy lời càn rỡ khiến người ta đỏ mặt thế này chứ…..Làm gì có tâm trạng mà nghĩ linh tinh nữa, một tin nhắn đã khiến trái tim cô nhộn nhạo, gần như là ướt đẫm.

Tâm thần không yên, gần như chẳng cần suy nghĩ, chiếc váy ngủ bằng lụa tơ tằm chẳng rõ đã được cởi xuống từ lúc nào. Vậy thì cô dứt khoát buông thả bản thân đi, Sở Hà trần truồng đi vào trong căn phòng có chiếc gương toàn thân.

Lúc Kỷ Quân làm từng đã từng nói sẽ tìm thời gian làm cô trước chiếc gương toàn thân này, nhưng người vừa đi, cũng chẳng rõ khi nào mới có thể thực hiện được.

Cô quét mắt nhìn cơ thể mình từ trên xuống dưới, Sở Hà bỗng nhiên ý thức được, hình như cô đã bị anh chơi hỏng rồi. Trên cơ thể trắng ngần vẫn còn mang theo dấu vết mờ ám mà hôm qua anh để lại, vết bú cắn tím xanh, vết móng tay đỏ ửng, từng chùm dâu tây lốm đốm, cơ thể không lâu trước đó vẫn non nớt đã bị anh khai phá, không nói đến khẽ chạm vào, mà cho dù là hiện tại chỉ cần nhìn như vậy thôi cũng đã rất mẫn cảm. Hệt như quả mật đào chín mọng, bắt đầu tỏa ra hương thơm dục vọng mê người, thậm chí còn mang theo mùi rượu khi chín nẫu.

Mấy ngày nay được yêu thương quá nhiều, đã dưỡng thành thói quen dâm đãng, giờ chỉ cần rảnh ra một chút nhớ tới anh, cô sẽ không kìm được mà ham muốn. Làm tình với anh quá đỗi thoải mái, có sự dịu dàng hòa vào trong xương tủy, có lúc lại mạnh mẽ xâm lược thô bạo, nhưng không cần biết là dạng nào, có lẽ vẫn là nguyên nhân từ người kia, đều khiến người ta thoải mái tới nỗi lo sợ nghiện yêu.

Nhưng hình như cô đã nghiện anh mất rồi, rõ ràng người luôn không có chấp niệm lại càng khó đối phó với chấp niệm hơn, còn tự mình hãm sâu xuống vũng bùn.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Sở Hà dùng ánh mắt thưởng thức tỉ mỉ đánh giá cơ thể mình. Là một cơ thể rất có sức hấp dẫn, cô nghĩ vậy. Ngay đến cả bên trong, Kỷ Quân cũng thường xuyên than thở rằng quá chặt, quá mẫn cảm còn nhiệt tình hút lấy, dường như anh cũng rất thích.

Hay là sau này thử quyến rũ anh nhiều một chút? Tuy khóa học hè còn hai tuần nữa là kết thúc, không biết rằng sau khi trở về quỹ đạo cuộc sống trước kia bọn họ sẽ thế nào, nhưng bọn họ nhất định vẫn còn quãng thời gian rất dài, cô sẽ không bao giờ buông tay. Dù sao cũng hãm sâu trong bùn lầy rồi, vậy thì kéo anh xuống sâu hơn một chút, trói chặt anh lại, không bao giờ thả ra nữa là xong.

Vú rất lớn, tuy không đến mức vĩ đại, nhưng hình dạng bầu vú rất đẹp, đầu vú cũng rất xinh. Không cần biết là màu hồng phấn hay màu đỏ khi chìm sâu trong tình dục, anh đều từng khen rất đẹp. Có lẽ đủ để đàn ông yêu thích không buông nhỉ.



Eo cũng rất nhỏ, hơn nữa mềm mại, hình như anh cũng rất thích eo cô, mỗi lần làm tình đều siết rất chặt, bịn rịn ở nơi đó mãi không buông, mấy ngày nay dấu vết trên eo cô cũng chẳng hề biến mất.

Bờ mông tuy không có cảm giác thịt thà đầy đặn như các cô gái Âu Mỹ, nhưng trong các cô gái Châu Á cũng được coi là gợi cảm rồi, ít nhất là rất cong, có thể coi là mông quả đào. Sở Hà không kìm được đỏ mắt giơ tay ra xoa nắn, tính đàn hồi rất tốt, như một cục bột, lúc làm tình mà xoa bóp chắc thoải mái lắm, chẳng trách anh cứ nắm mãi, thi thoảng còn tét mấy cái. Tuy rất đau, nhưng lúc bị đánh hình như bản thân cô cúng hứng hơn…..Không thể nghĩ nữa, anh không có ở đây, người khó chịu cũng là bản thân mình, trong lòng Sở Hà vội vã kêu ngừng.

Bình thường là dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng, nhưng cơ thể hình như lại rất thích hợp làm tình. Suy nghĩ này khiến cả người Sở Hà như bốc cháy lên.

Mặc bộ nội y tình thú như nà dường như cũng rất đẹp nhỉ. Bình thường anh đã dâm lắm rồi, nếu như mặc nội y tình thú chủ động quyến rũ anh, liệu bản thân cô có chết trên giường không….Sở Hà xẩu hổ che mặt lại.

Nhưng có cần lên mạng xem thử chút không nhỉ? Mình đã trở nên dâm đãng như thế này từ bao giờ vậy…..Đúng là xấu hổ, Sở Hà không nén nổi mà ghét bỏ bản thân, nhưng cuối cùng dục vọng muốn anh vẫn chiến thắng.

Nếu như anh vui vẻ, hình như cô có thể làm bất cứ thứ gì. Nhưng nếu như anh càng si mê mình hơn, vậy thì càng tốt.

Lý trí lại vọt lên, Sở Hà không ngừng quan sát bản thân có giống với những kỹ nữ chủ động dâng tới cửa gạ ch*ch, dựa vào cơ thể để quyến rũ cầu hoan, mời gọi người đến làm.

Không giống đâu, anh thích mình, cho dù không phải là yêu nhưng nhất định có tình.

Không phải không chắc chắn, không phải cô chưa từng tự hỏi chính mình, rốt cuộc bọn họ là quan hệ gì. Tuy mất ngày nay gần như đều chỉ là làm tình, cũng chẳng hứa hẹn gì với nhau, nhưng trong lúc vô ý đều lộ ra dịu dàng, ánh mắt đẹp đẽ sáng rực kia sẽ không gạt người.

Cô là Sở Hà, không phải người điếc kẻ mù trong tình yêu, cũng chẳng phải kẻ ngốc nghi ngờ người yêu của mình.

Vậy thì hôm nào đó giả bộ đưa anh ngang qua tiệm đồ tình thú để anh chọn bộ anh thích đi. Tuy gương mặt Sở Hà đỏ ửng lên, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.