Đá Viên Và Rượu Trắng - Bạch Đào Ô Long Tây Dữu Băng

Chương 1: Áng mây chiều




Hôm nay sân bay thành phố A vẫn tấp nập ngược xuôi như trước, trong sảnh xuất phát gần chen chúc di động toàn là người. Sở Hà đang vội vã đi về hướng cửa xuất cảnh, nhưng bỗng nhiên cô ngây người ngay tại chỗ.

Ánh mắt cô dừng trên một bóng người cao gầy trong đoàn người đối diện. Mặt mũi sắc lẹm như dao cắt mang theo chút bướng bỉnh của con lai, đẹp trai tới độ lu mờ cả giới tính, nhưng làn da trắng ngần và ánh mắt thờ ơ kia lại mang theo luồng hơi thở cấm dục. Nhất là đôi mắt như được tô thêm nhũ lấp lánh kia, cho dù cách một đoàn người, nhưng lúc đối mắt nhau có lẽ cũng sẽ sinh ra cảm giác nguy hiểm như con mồi rơi vào bẫy.

Ánh mắt vừa đụng vào anh, lại giống hệt như bị bỏng, tới nỗi Sở Hà lúng túng không biết phải làm sao, gương mặt trắng nõn kia dần ửng đỏ.

Lúc hòa hoãn lại, khóe miệng lại không tự chủ nở nụ cười tràn đầy hứng thú. Người đàn ông kia không chỉ đẹp trai, mà còn khá kín đáo nữa. Rõ ràng có bề ngoài lạnh lẽo sắc nhọn, nhưng lại mặc chiếc áo khoác bomber chất lụa màu xanh đen của hãng GAP, với chiếc mắt kính gọng vàng hình tròn, nhưng cho dù anh khống chế tốt cỡ nào, cũng chỉ khiến người khác càng không thể rời nổi mắt, ngày cả trái tim dường như cũng bị bóp chặt.

Vừa nổi ý lên, cô lại không nhịn được âm thầm kinh hãi. Một câu “Anh đẹp trai” này, đã bao lâu từ trừ anh trai của mình ra cô không dùng tới rồi?

Người quen biết Sở Hà, đa số đều cảm giác cô là một người lãnh đạm. Từ trường cấp ba quý tộc cho tới trường đại học đỉnh chóp của nước A, xung quanh cô có biết bao nhiêu nam thần điên cuồng theo đuổi, nhưng một cô gái xinh đẹp rạng ngời như cô lại độc thân từ trong bụng mẹ, đúng là phí phạm gương mặt kia rồi.

Không phải không có người muốn hái đóa hoa lạnh lùng kiêu ngạo này xuống, nhưng chẳng cần biết cô ở nơi nào, vẫn luôn mang dáng vẻ lười biếng chẳng để tâm thứ gì, cô mà không chào hỏi gì mấy, căn bản cô chẳng đặt bạn vào trong lòng. Trên thực tế người quen biết cô không hề cảm thấy cô khó ở, mà ngược lại thấy cô hòa đồng và trượng nghĩa, chẳng qua đúng thật là sẽ cho người khác cảm giác xa cách mãnh liệt.

Nhưng bọn họ không hề biết chính là, chẳng qua cô chỉ là một con nhan cẩu* lười biếng. Cô nhìn vào nhan sắc không xem mặt mũi, xem tâm trạng, đã nhìn quen nhan sắc như thần của anh trai mình, nên nhìn anh đẹp trai nào cũng cảm thấy nhạt nhẽo. Ngay cả trong dàn người nổi tiếng, cũng chẳng có gương mặt nào được cô yêu thích. Còn về việc ra ngoài xã giao, cô thấy còn chẳng bằng nằm lì trên ghế sô pha nhìn ngắm mảnh trời trong rừng rậm ngoài cửa sổ, cô có thể nằm liệt 10.000 năm.

*Nhan cẩu: chỉ người si mê những người có vẻ ngoài cực kì xinh đẹp

Nhưng trái tim hơn hai chục năm nay không biết rung động là gì lại nhộn nhạo khắp nơi, gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cảm giác từ tận đáy lòng rằng anh đẹp trai tới nỗi không rời nổi mắt.



Nhưng núi băng cũng sẽ tan chảy, người đàn ông kia nhận điện thoại, khóe môi nhếch lên, giống hệt như đóa tuyết tan vào ngày xuân, trong đôi mắt như hồ băng lạnh lẽo kia lại có ánh nước dịu dàng tràn ra.

trái tim dường như ngưng đập một nhịp, sau đó bắt đầu điên cuồng đập rộn ràng. Sở Hà bất giác nghĩ lung tung. Anh đang trò chuyện điện thoại với ai, bạn gái sao? Cũng đúng, đẹp trai nhường này sao bên người lại không có ong bướm vây quanh kia chứ.

Nhưng cho dù đối phương có độc thân, cô thực sự có cơ hội sao? Không phải không thể hành động, cho dù sẽ rất xấu hổ rất khó khăn. Nếu cảm thấy không hợp, cũng không phải không thể bỏ chạy. Nhưng Sở Hà hiểu rõ, người này giống hệt như ma túy. Nếu như thực sự động tới sau đó cai đi, chắc chắn phản ứng cai nghiện sẽ đau đớn tới mức chẳng dám tưởng tượng. Mà cô lại là người sợ phiền phức.

Rõ ràng trái tim kêu ngừng, nhưng trông thấy nét mặt dịu dàng kia của anh, vẫn như bị bão táp cuốn đi mất. Đầu óc trắng xóa một mảnh, chỉ còn lại suy nghĩ lạ lùng: bạn gái của anh có lẽ rất hạnh phúc nhỉ.

Nếu như gương mặt như thần, nụ cười nơi khóe môi và ánh mắt dịu dàng kia, tất thảy chỉ dành cho một mình cô….

Sở Hà cố gắng chặt đứt dòng tưởng tượng lạ lùng kia của mình đi. Trên thực tế hiếm khi cô thực sự mất mát. Những thứ cầu mà không được rất ít, hơn nữa tự cô sẽ thoát ra, cô quen tự nói với chính mình không đáng đặt trong lòng. Nhưng hệ thống tự cứu của cô hình như hôm nay mất linh rồi.

Trong lòng càng lặp đi lặp lại kêu ngừng, mất mát càng giống như xông thẳng từ trong tim phọt ra ngoài, đè lên lồng ngực cô căng tức.

Cô không có cách nào giấu giếm chính mình nữa, chẳng qua chỉ là tôi nhát gan. Cô hơi rũ đầu xuống, nhưng hai chân không nghe theo khống chế đã bước nhanh tới phương hướng của anh.

Nhưng trong đám người bỗng nhiên trống rỗng, trước khi cô tỉnh táo lại, bóng dáng kia đã không thấy tăm hơi rồi. Sở Hà chạy qua đó, nhìn quanh dòng người huyên náo, nhưng không hề có anh.

Người ấy hệt như áng mây ban chiều, lướt ngang qua bở vai cô, sau đó biến mất trong màn đêm ập tới.