Dạ Tổng. Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 87: Đám cưới chị lớn!!




" Đây là chỗ của 4 người. Làm việc có gì khó khăn thì hỏi mọi người xung quanh nhé" Nhân viên phỏng vấn dẫn 4 người vào phòng làm việc sắp xếp xếp. Có sẵn tài liệu làm việc trên bàn chỉ còn chờ họ bắt đầu thôi..

" Sau này mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn" Cả 3 cùng nhau nói với mọi người xung quanh. Riêng Hoài Vi vênh váo, vừa vào chỗ thì chê ỏng chê eo thấy phát chán.

"Xin chào tớ là Diệu Chi " Diệu Chi đưa tay ra tỏ ý lịch sự chào An Lan

" Còn tớ là Gia Ninh" Gia Ninh cũng làm y chang Diệu Chi

"Chào, tớ là An Lan. Mới về nước nên không rõ nhiều thứ sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn nhé" An Lan cười tươi niềm nở nhìn cả 2. Quả thật chưa thấy tiên nữ nhưng nhìn An Lan không khác gì tiên nữ giáng trần. Vẻ đẹp không có chỗ chê..

***************

1 thời gian sau..

Hôn lễ của Ngọc Ly và Lữ Thanh được tổ chức tại khách sạn lớn của Minh Nam. Vì là ngày trọng đại đặc biệt nên

Minh Nam không nhận khách để cả tòa nhà cao chót vót lại để tổ chức đám cưới cho đôi tình nhân ấy.

Trước sảnh tiệc, Ngọc Ly khoác lên mình bộ váy trắng tinh lấp lánh xinh đẹp bao trùng khắp nơi. Đầu đội chiếc voan xinh xắn trông vô cùng đẹp. Trên tay của Ngọc Ly là bó hoa cưới vô cùng đẹp, hình như là hoa hồng được tô điểm thêm nhẹ vài hoa baby nhỏ tạo cho bó hoa thêm tươi thắm khi được Ngọc Ly cầm trên tay. Bên cạnh đứng khoác tay là Lữ Thanh hôm nay không còn là áo trắng

Đã hơn 6 giờ chiều, sắp đến giờ làm lễ. Bạn bè người thân của cả 2 đến cũng đồng hơn. Diệu Chi lo lắng suốt ruột hơn cả chính chủ liên tục kiểm tra lại toàn bộ mọi thứ trước khi đám cưới diễn ra...

" Mau bật lại đoạn video đó để tôi xem, thêm chút hoa chỗ kia nhé,.." Diệu Chi nói..

Đúng 7 giờ chiều buổi lễ diễn ra.

Khi cánh cổng mở ra, Hoàng Quốc cùng Ngọc Ly tiến đến giữa sân khấu

" Ta trao con gái lại cho con. Mau con hãy đối xử với con bé thật tốt " Nói xong Hoàng Quốc cầm Ngọc Ly đặt lên tay Lữ Thanh.

Sau cùng cả 2 làm lễ, trao nhau nụ hôn ngọt ngào trước bao ánh mắt chúc mừng của mọi người..

Diệu Chi đứng phía dưới nhìn lên, từng giọt nước mắt lăn nhẹ trên má..

( Anh đang làm gì vậy?) Diệu Chi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tư Thần. Nhưng đã hơn 20 tin gửi đi kèm thêm 5,6 cuộc gọi nhỡ nhưng lại chẳng thấy ai bắt máy cả.

Diệu Chi đưa mắt nhìn về phía Minh Nam và Gia Ninh đang đứng cạnh nhau mà lòng came thấy chút tuổi thân.

Có lẽ do Tư Thần bận quá chẳng có thời gian đến đây.

Cả 2 năm nay do tìm kiếm thêm tung tích nên Tư Thần liên tục ra vào trong và ngoài nước, Diệu Chi cũng có lần đi theo nhưng rồi sau đó lại chỉ có Tư Thần đi. Minh Nam vì công việc lo luôn phần Tư Thần nên không thể đi vì thể thời gian bên cạnh Gia Ninh cũng nhiều hơn Tư Thần bên cạnh Diệu Chi...

Đến lúc bắt hoa, mọi người ai nấy đều thi nhau đứng chờ. Chỉ mong bắt được hoa đế lấy chồng chứ sao, riêng bạn bè đồng nghiệp là bác sĩ của cả 2 cũng hơn 20 người. Minh Nam cố chen để bắt lấy hoa tặng Gia Ninh..

"Được rồi mọi người chuẩn bị nha, 1..2..3" Sau tiếng đếm của Ngọc Ly, bó hoa được nâng cao lên không trung.

Mọi người đưa mắt nhìn như muốn chạm đến, bất ngờ từ phía sau 1 bàn tay chồn tới bắt lấy..

Diệu Chi còn đang đứng ở góc nhìn vào đoạn tin nhắn. Chẳng lo để ý việc bắt hoa gì cả

Lúc này 1 bó hoa xuất hiện dưới tầm nhìn của Diệu Chi khi đang cúi mặt. Diệu Chi bất ngờ ngước mặt lên nhìn hóa ra không ai khác đó là Tư Thần. Thì ra là anh đã về chỉ là muốn tạo bất ngờ cho cô mà thôi...

" Bé con, đợi lâu không?" Tư Thần nói xong thì quàng tay qua eo Diệu Chi kéo cô sát lại bên mình. Đặt nụ hôn lên môi Diệu Chi, khiến cho Diệu Chi bất ngờ chưa kịp phản ứng lại nhưng rồi cũng theo nhịp mà hài hòa cùng Tư Thần. Sau khi rời môi nhau, Diệu Chi bất giác nhìn Tư Thần cười rồi nước mắt nhẹ nhàng tuôn rơi trên khóe mi..

" Anh về rồi" Diệu Chi giọng nói vui vẻ nhưng nước mắt không kìm được mà trào ra

Tư Thần thấy vậy thì đau lòng không thôi.Anh trách bản thân mình sao quá tệ bỏ rơi người con gái mình yêu..

Tư Thần ôm lấy Diệu Chi vào lòng khẽ xoa xoa mái tóc của cô..

Cảnh cơm thơm ngon này tất nhiên là tất cả mọi người ở đó ai cũng thấy cả..