Sau khi Mã An Nhiên kể lại toàn bộ sự việc lúc ở quán ăn. Mã Trình Long nghe xong cũng thấy nóng giận trong người, cô em gái duy nhất mà hắn ta yêu thương chiều chuộng lại bị con nhỏ ấy ơ nào đó làm nhục mặt trước bao nhiêu người. Từ khi có An Nhiên trên đời này đến nay, từ bé Mã Trình Long luôn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa An Nhiên mà nay lại bị ăn hiếp như vậy. Thật không thể tưởng tượng được cảm xúc trong lòng hắn lúc bấy giờ như thế nào..
" Nhiên Nhiên à, bây giờ em cùng bạn về nhà trước đi. Hay là bây giờ cả 2 đứa đi đâu đó chơi đi hay đi shopping gì đó thì tùy, chuyện này để cho anh hai giải quyết cho" Mã Trình Long nói rồi rút ra thẻ đen trong túi áo đưa cho An Nhiên
" Anh nhớ đấy, vậy em về nhé. Tạm biệt anh" An Nhiên nói rồi vui vẻ đứng lên tươi cười nhìn Mã Trình Long xong nắm tay kéo Lưu Na đi ra khỏi phòng
" Chào anh nhé" Lưu Na nói vừa xong thì đã bị An Nhiên kéo đi ra khỏi cửa...
Quay về thực tại. Ở quán ăn
" Thôi kệ đi, nào gặp lại tớ sẽ cho con nhỏ đó biết tay." An Nhiên nói với giọng điệu nghiến răng nghiến lợi
" Thôi đừng tức giận nữa. Hay gọi anh ba cậu xuống ăn cùng đi" Lưu Na nói, trong lòng thì vui sướng không thôi
"Ừm chắc không được ă, anh ba tớ bận học ôn thi cho kì cuối này rồi" An Nhiên nói. Nghe những lời như vậy, trong lòng Lưu Na bỗng dần tắt đi sự mong chờ nhung nhớ chưa hề nguôi ngoai..
" Vậy..vậy thôi. Bây giờ chúng ta lên lớp đi, bữa giờ bỏ tiết cũng nhiều rồi á" Lưu Na nói
"Ừm, đi thôi. Để tớ đi thanh toán" An Nhiên nói
" Thôi để tớ, bữa cậu trả rồi" Lưu Na nói
Nghe Lưu Na muốn trả tiền, lúc đầu An Nhiên còn đắn đo suy nghĩ nhưng rồi cũng đồng ý...
Sau khi thanh toán xong, cả 2 nhanh chóng cầm cặp đi nhanh lên phòng học không thì sẽ lại muộn giờ mất thôi..
冰水***水水***水水**水水
Tại trung tâm mua sắm lớn nhất của thành phố. Ngọc Ly đang tay trong tay với Lữ Thanh
" Bây giờ đi coi phim ha. Lâu rồi chưa đi cùng anh, từ lúc về nước mải mê công việc quá mà bỏ quên cả anh mất tiêu " Ngọc Ly nói
"Ừm, vậy đi thôi. Em muốn xem phim gì?"
"Em sao cũng được, hay là coi Âm Khí mới ra đi anh. Nghe bảo hay lắm" Ngọc Ly nói với vẻ hoài hứng không thô...
" Vậy đi thôi" Lữ Thanh nói rồi quay sang nhìn Ngọc Ly cười, nắm chặt tay Ngọc Ly đi nhanh đến thanh máy để nhanh chóng lên tầng chỗ rạp chiếu phim để xem..
Chỗ Tư Thần và Diệu Chi
" Sao anh cứ nắm tay em hoài thế? Sợ em chạy hay sợ em bỏ trốn hả??" Diệu Chi hoài nghi hỏi Tư Thần vì từ lúc đến đây thì anh đã luôn nắm chặt lấy tay cô mà không rời nửa bước khiến cho cô thắc mắc không thôi
" Anh sợ em lại bị tổn thương đến cơ thể. Cả 2 lần như 1, anh không có bên cạnh là em bị thương. Nên bây giờ anh cần nắm chặt lấy tay em bảo vệ em chu toàn mới được" Tư Thần nói, 2 tay quay vai Diệu Chi sang đối diện với mình véo nhẹ má Diệu Chi rồi xoa xoa nhẹ mái tóc cô. Trên môi Diệu Chi cũng nở 1 nụ cười vui vẻ đã lâu rồi Tư Thần không thấy
Tay Tư Thần từ từ rơi xuống chạm vào môi Diệu Chi. Lúc này đầu Tư Thần cúi xuống chạm nhẹ vào cánh môi mỏng kia, trước bao ánh mắt nhìn của mọi người. Tưởng trao cho Diệu Chi nụ hôn nhưng chỉ chạm chứ không làm gì cả. Sau 1 lúc thì rời ra kéo theo sợi dây trong suốt 1 đoạn nhỏ rồi đứt..
Sau khi rời môi nhau. Cả 2 lại nhìn nhau mà cười ngại ngùng. Tuy bây giờ có lẽ Diệu Chi không nhớ kí ức có Tư Thần nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để giúp cô lấy lại trí nhớ đã mất và xử lí bọn dám gây tổn thương đến người anh yêu thương..
" Đi anh, em dẫn anh đến nơi này" Diệu Chi nói
"Đi đâu??" Tư Thần hỏi. Trong đầu Tư Thần hiện lên câu hỏi 3 chấm
" Đi rồi sẽ biết mà" Diệu Chi nói rồi kéo tay Tư Thần đi cho bằng được trước bao ánh nhìn của mọi người..
Trong âm thầm phía xa xa, có 1 máy quay màu đen liên tục quay về phía cả 2 người mà chụp liên tục liên tục đến khi cả 2 dần khuất bóng thì mới thôi..
****************
" Ui phim nãy cũng khá đáng sợ anh ha" Ngọc Ly nói. Cả 2 vừa kết thúc việc xem phim, đang đi ra khỏi rạp chiếu phim
" Đáng sợ thì có nhưng sao đáng sợ bằng việc cục cưng của anh giận được chứ" Lữ Thanh nói như cố ý trêu ghẹo Ngọc Ly
" Anh nha." Ngọc Ly nói
Khi đang định trò chuyện tiếp thì điện thoại trong túi áo của Lữ Thanh bất ngờ reo lên cắt ngang cuộc nói chuyện của cả 2 người...